Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 334: Đâu mới là sự thật (3)




Chương 334: Đâu mới là sự thật (3)

Mở máy rồi, hắn thuần thục ấn dãy số mà mình sớm đã thuộc nằm lòng...

Lúc đợi đầu bên kia nghe máy, hắn không khỏi nghĩ đến chuyện Mộng Mộng luôn có biểu hiện sợ hãi đối với những hành vi thân mật giữa hai người liệu có liên quan đến chuyện này?

'Gì?' Khi đối phương nghe máy, Sầm Chí Vũ hoàn hồn lại.

'Giúp tôi tra tất cả mọi chuyện của một người trong thời gian du học ở Anh từ năm XX đến năm YY.'

'Khi nào cần?'

'Càng nhanh càng tốt.'

'Vậy giá tiền không thấp đâu.'

'Bớt nói nhảm đi.' Sầm Chí Vũ thấp giọng quát, 'Với lại, chuyện này tuyệt đối không được tiết lộ một chữ ra ngoài.'

Dặn dò xong hắn mới ngắt máy.

Nước trong bồn sớm đã tràn ra khắp sàn nhà.

Hắn tắt nước, lấy ít nước và một chiếc khăn mặt rồi mang ra.

Nguyễn Mộng Mộng đã bình tĩnh lại, quần áo trên người cũng mặc lại chỉnh tề đang lẳng lặng ngồi bên giường, đôi mắt khóc đến sưng đỏ đăm đắm nhìn hắn, nhìn đến hắn thấy đau lòng.

'Mộng Mộng...' Hắn khẽ gọi, không dám đến quá gần.

'Chí Vũ, anh...'

Cô mờ mịt nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Vừa nãy hình như cô đã mơ một cơn ác mộng, ở trong mộng cô khóc không ngừng, đợi đến khi cô tỉnh lại đã thấy quần áo trên người hỗn độn không chịu nổi, còn có dấu vết của đàn ông dùng sức lưu lại, lúc này mới nghĩ ra, hành động gần như thô lỗ của Chí Vũ lúc nãy...

Hắn...sao đột nhiên lại trở nên điên cuồng như vậy?

Cô...tại sao lại sợ đến như vậy?

Đầu có chút đau, giống như có thứ gì đó muốn phá kén chui ra nhưng cô lại nắm bắt không được.

'Xin lỗi em, vừa nãy anh kích động quá, đừng sợ anh, được không?' Giọng hắn ôn nhu khiến cô rốt cuộc yên tâm lại.

Ngoan ngoãn ngồi bên giường để hắn giúp cô rửa mặt, lau tay, cuối cùng ôm cô vào lòng...

'Mệt không?'

'Ừm.' Cô không mệt nhưng đầu hơi đau.

'Vậy nghỉ một chút, rồi anh đưa em về nhà.'

'Ừm.' Cô ở trong ngực hắn nhắm mắt lại.

***

Phạm Nhã Quốc tế

Tiếng chuông điện thoại nội bộ vang lên trong căn phòng yên tĩnh, Quan Dĩ Thần mắt vẫn không rời màn hình đưa tay ấn phím đón nghe, truyền đến là giọng ngọt ngào của thư ký, 'Tổng tài, đổng sự Liễu muốn gặp ngài, xin hỏi có tiện không?'

'Để bà ấy vào.' Hắn tùy ý đáp.

Một phút sau, cửa phòng vang lên hai tiếng gõ sau đó bị đẩy ra, một phụ nữ toàn thân hàng hiệu, đài các sang trọng tuổi chẳng qua chỉ ngoài 40, yểu điệu đi vào, sau lưng bà là một người đàn ông tuổi chừng 30. Quan Dĩ Thần nghe tiếng ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy người đàn ông phía sau, gương mặt vốn lạnh lùng lúc này càng thêm âm trầm mấy phần.

'Con không nói người ngoài có thể vào.' Hắn lạnh lùng nói, có chút bực dọc ném con chuột trong tay.

'Quan Dĩ Thần, con...' Bà Liễu biến sắc thốt lên, người đàn ông sau lưng bà cũng bối rối đứng đó.

'Ra ngoài!' Quan Dĩ Thần không chút nể tình đuổi người.

'Ở ngoài đợi tôi đi.' Bà Liễu biết lúc này mà tranh chấp với con trai mình thì thật không đáng.

Người đàn ông nghe lời, rất nhanh lui ra.

'Có gì nói mau, con bận lắm.' Hắn nhìn cũng không buồn nhìn, giống như toàn bộ sự chú ý đều đặt trên chiếc laptop.

Đối với thái độ của đứa con trai một năm gặp được chưa tới ba lần này, bà Liễu rõ ràng là rất bất mãn...

'Quan Dĩ Thần, mẹ là mẹ con, đây là thái độ gì vậy?'

'Nếu như mẹ không phải mẹ con thì đã không thể đứng đây nói chuyện với con rồi.'

Vẫn là thái độ tức chết người không đền mạng kia, gương mặt trang điểm tinh xảo của bà Liễu vặn lại, 'Đây là thái độ của một đứa con đối với mẹ mình sao? Dù thế nào mẹ cũng là một trong 10 cổ đông lớn của công ty, OK?'

'Cho nên, hôm nay mẹ đến tìm con để bàn công sự?' Quan Dĩ Thần dời mắt khỏi màn hình, đưa tay ấn điện thoại nội bộ, 'Mang cho cổ đông Liễu một ly cà phê.'

'Quan Dĩ Thần!' Bà Liễu thực sự tức điên rồi, lúc đầu sao bà lại ngu ngốc sinh ra đứa con bất hiếu vậy chứ? Chỉ biết chọc tức bà! Mấy năm nay bà còn sống được, đúng là ông trời thương xót!

Khong, chắc là phải cảm ơn ông trời chỉ cho hai mẹ con mỗi năm gặp nhau mấy lần, bằng không bà sớm đã tức chết rồi.

Ngược lại với vẻ tức giận của bà, Quan Dĩ Thần vẫn không có chút biểu cảm nàm, nếu đây không phải là văn phòng, lúc nào cũng có thể có người tiến vào, bà Liễu nhất định đã cởi đôi giày cao gót dưới chân ném thẳng vào con trai mình rồi.

Không bao lâu, thư ký mang một ly cà phê vào sau đó lui xuống.

Mấy phút sau, chờ bà bình tĩnh lại, Quan Dĩ Thần lần nữa lên tiếng, 'Có chuyện gì thì nói được rồi, con đang nghe.'

"Cạch" một tiếng, bà Liễu nặng nề đặt tách cà phê xuống.

Được, con bà nhất định muốn dùng thái độ này nói chuyện chứ gì? OK, không sao cả.

'Mẹ muốn sắp xếp một chức vụ cho Lee ở phòng kinh doanh.'

'Cái tên mặt trắng lúc nãy?' Quan Dĩ Thần nhướng mày, trong mắt nồng đậm vẻ khinh thường, 'Mẹ có chắc hắn có năng lực đó không? Thương trường không giống như trên giường, chỉ cần trẻ tuổi, thể lực tốt, kỹ thuật tốt, biết chìu chuộng phụ nữ là được.'

'Quan Dĩ Thần, con có thể nói chuyện đàng hoàng một chút không?'

'Xin hỏi con nói có câu nào không đàng hoàng không? Nếu như không có chuyện gì khác, mẹ đi được rồi.'

Mẹ đường đường là một cổ đông, muốn đưa một người vào vốn dễ như trở bàn tay nhưng có đứng vững hay không phải dựa vào năng lực của tên kia, hắn lười quản những chuyện không đâu như vậy.

Bà căn bản không cần ở đây xem sắc mặt hắn bởi vì hắn cũng không muốn nhìn thấy bà.

'Cuộc họp cổ đông hôm qua, nghe nói con dự định chuyển hết trọng tâm công việc sang Âu Mỹ?' Bà Liễu là cổ đông nắm nhiều cổ phần nhất của Phạm Nhã Quốc tế sau Quan Dĩ Thần nhưng bà trời sinh không mấy hứng thú với chuyện kinh doanh cho nên cứ luôn thích ở phía sau chờ chia hoa hồng mà thôi, tuy có quyền nhưng rất ít khi dùng đến.

Lần này qua đây sắp xếp công việc cho Lee là một trong những lần hiếm hoi bà dùng đặc quyền.

'Chuyện công ty, mẹ không cần quan tâm' Quan Dĩ Thần rõ ràng là không muốn nói tiếp.

Hắn phụ trách kiếm tiền, bà phụ trách hưởng thụ những gì thuộc về mình là được.

'Quan Dĩ Thần, con có thể nói chuyện đàng hoàng với mẹ vài câu không?' Bà Liễu thực sự chịu không nổi đứa con trai này, sao tính tình càng lúc càng tệ vậy chứ? Có phải tới tuổi này rồi mà không có phụ nữ bên cạnh, nội tiết tố không cân băng hay không?

Vậy cũng không đúng, theo như bà biết, con trai mấy năm nay ở bên ngoài hình như có bao nuôi một người, chắc là để giải tỏa những lúc cần thiết. Chẳng lẽ...

'Dĩ Thần, có phải con muốn kết hôn không? Mẹ vừa khéo có quen mấy người...'

Quan Dĩ Thần đột nhiên ném con chuột trong tay đi, 'Nếu mẹ là người có tình thương lan tràn như vậy, tin rằng vị tiên sinh đang chờ bên ngoài nhất định rất hưởng thụ, giờ con không rảnh nghe những lời vô vị này.'

Đối với lời đuổi người không chút nể tình của con trai, bà Liễu thực sự một bụng cơn tức không chỗ phát tiết, vụt đứng lên, bực bội rời đi.

Tức chết bà rồi!

'Sao vậy?' Lee thấy bộ dạng tức tối của bà thì tiến lên đón, hỏi một cách quan tâm.

'Đi thôi đi thôi, tức chết người!'

'Được rồi, đừng giận nữa.'

'Nếu như anh nghe được những lời nó nói lúc nãy, nói không chừng sẽ giận đến mức từ chỗ này nhảy xuống! Thực sự rất quá đáng.'

Hai người vừa nói vừa đi vào thang máy, mãi đến khi không còn âm thanh nào vọng đến, hai thư ký tay ôm hồ sơ mới từ một hành lang khác bước ra, nhỏ giọng nói...

'Người đàn ông vừa nãy là tình mới của cổ đông Liễu sao?'

'Nếu không phải sao lại cứ kè kè theo sau chứ?'

'Bộ dạng không tệ, thể lực chắc khỏi phải nói.'

'Hừ, cô tưởng chén cơm này dễ ăn lắm sao?'

'Thời gian làm việc, hai cô còn ở đây thì thầm cái gì?'

Thư ký trưởng bước ra, thấy hai người đang xầm xì gì đó, không nghĩ cũng biết chắc chắn là tám chuyện riêng của cổ đông Liễu rồi!

Cũng không xem đây là lúc nào, chỗ nào?

Nếu như để tổng tài bắt gặp vậy công việc này khỏi phải làm nữa rồi!

Hai cô thư ký bị mắng vội vàng quay về chỗ ngồi.

Mà lúc này, Quan Dĩ Thần trong văn phòng không còn tâm tình gì làm việc, không phải bởi vì chuyện của mẹ hắn mà là vì lúc nãy bà nhắc đến hai chữ, kết hôn!

Kéo ngăn kéo, đập vào mắt là một chiếc hộp tinh xảo, hắn lấy nó ra, mở nắp...

Một chiếc nhẫn kim cương kiểu dáng trang nhã mà tinh xảo hiện ra trước mắt.

Đây là chiếc nhẫn sau khi hắn rời khỏi Hawaii đến Pháp công tác thuận tiện mua về.

Nhưng lại không có cơ hội tặng cho cô!

Hơn nữa còn thành công khiến cô hận hắn càng nhiều!

Thôi vậy, coi như chuyện đã định sẵn!

Không có gì đáng phải suy nghĩ nhiều!

Nếu như đã không dùng tới, ném đi cũng tốt, đỡ phải chướng mắt.

Hắn đứng dậy, đi đến cửa sổ sát đất, nhìn về phía chân trời xanh ngắt bên ngoài, trong đầu xuất hiện lại là bộ dạng khổ sở, nước mắt nhạt nhòa của cô khi bị hắn làm tổn thương...

Hận hắn, vậy cũng tốt!

Như vậy có lẽ sẽ nhớ càng lâu hơn, đúng không?

Nhấc tay, định đem chiếc nhẫn kia ném đi.

Nhưng vung tay mấy lần, lòng bàn tay vẫn chưa từng mở ra...