Chương 331: Kết thúc (3)
'Vậy gọi Mousse nhé?' Nguyễn Mộng Mộng đề nghị.
'Không được, nghe nữ tính quá.' Tiểu Quan tiên sinh lập tức phủ quyết.
Sao cứ dùng mấy món điểm tâm của phụ nữ để đặt tên chứ?
'Vậy con tự đặt được không?' Sầm phu nhân giao nhiệm vụ vinh quang kia lại cho con trai.
'Thôi bỏ đi.' Cậu nhóc xua tay, đang định nói ra những cái tên mình đã chọn sẵn thì Nguyễn Miên Miên vốn đang chơi trên bãi cỏ chợt thất thanh kêu một tiếng...
Thì ra con Xù bởi vì cô bé định đưa tay sờ mấy chú chó con, tưởng cô bé định ôm con mình đi nên sủa váng lên...
'Đã nói đừng đụng chúng rồi, cứ không nghe.' Tiểu Quan tiên sinh vội chạy qua đuổi con Xù ra sau.
'Nhưng chúng đáng yêu quá chừng...' Nguyễn Miên Miên vẫn còn sợ hãi, giọng nhỏ xíu nhưng vẫn nhìn mấy con chó con không nỡ rời mắt.
'Đáng yêu cũng không được sờ, muốn sờ thì sờ con Đen ấy.'
'Nó không gọi là Đen, nó tên Jess.' Nguyễn Miên Miên lên tiếng bảo vệ chó cưng.
'Xấu như vậy còn gọi là Jess.'
'Vừa nãy cũng có một con màu đen rất đáng yêu.' Cô bé có chút không cam lòng.
'Con Đen đó có thể so với con đen này sao?'
'Nhưng Jess là ba của chúng...'
Hai đứa nhỏ không ngừng tranh cãi khiến mấy người lớn nghe mà cười đau cả bụng.
Lúc này, điện thoại của Quan Mẫn Mẫn đổ chuông, cô liếc một cái, lúc thấy dãy số hơi quen mắt thì thoáng sửng sốt, giờ mới nhớ ra hôm đó Lý Tử Mạn nói với cô, hình như hôm nay Diệp Hàm Quân sẽ quay về Malaysia.
Cô tưởng rằng, không trả lời thì cô ta đã biết ý của mình rồi.
Không ngờ cô ta lại gọi đến nữa.
Chỉ có điều, gọi 100 lần cũng vô dụng, cô sẽ không thay đổi tâm ý.
'Điện thoại của ai vậy? Sao không nghe?' Sầm Giai Di ngồi bên cạnh liếc mát qua.
'Số lạ, chắc gọi nhầm thôi.' Quan Mẫn Mẫn ấn nút từ chối.
Không muốn rối rắm với chuyện này nữa.
Nếu như gọi nhầm, sao cứ gọi hết lần này đến lần khác?
'Em nghe dùm chị.' Sầm Giai Di đưa tay ra.
'Để chị nghe thử xem.' Quan Mẫn Mẫn cự tuyệt, cầm điện thoại lên ấn phím đón nghe, hai giây sau, chiếc điện thoại trên tay cô trượt tay rơi thẳng xuống đất...
Lúc Sầm Chí Quyền về đến nhà, Quan Mẫn Mẫn đã về phòng ngủ, hai tay ôm lấy gối đầu ngồi ngơ ngẩn ở đó, Sầm Giai Di, Nguyễn Mộng Mộng, cả tiểu Quan tiên sinh vì không yên tâm cho cô nên một mực canh giữ bên cjanh.
'Mọi người ra ngoài trước đi, anh ở lại với cô ấy.'
Biết ở đây cũng không giúp được gì, Sầm Giai Di và Nguyễn Mộng Mộng đi xuống trước, chỉ còn lại tiểu Quan tiên sinh.
'Ba, mẹ...'
Vừa nãy cậu hỏi thật lâu cũng không hỏi được chút gì.
Kỳ lạ!
Chỉ nhận một cuộc điện thoại thôi mà sao trở nên kỳ lạ như vậy?
Sinh vật có tế bào não đơn giản như Quan tiểu thư sao lại trở nên ưu sầu và phức tạp nhiều thế?
'Đừng lo, để ba nói chuyện với mẹ, con về phòng nghỉ trước đi.'
'Dạ.' Cậu nhóc có chút không cam lòng rời đi.
Trong lòng không khỏi có chút buồn bực, trước đây Quan tiểu thư có chuyện gì cũng nói với cậu, giờ thì chỉ nói với ba thôi.
Haizz, quả nhiên, trong mắt phụ nữ, con trai không bằng ông xã mà.
'Có chuyện gì vậy, nói anh nghe xem.' Hắn có chút sốt ruột nhưng vẫn dịu giọng hỏi.
'Sao anh lại về?' Quan tiểu thư có chút nghi hoặc nhìn người bên cạnh mình. Vừa nãy không phải cô bảo họ không được nói cho hắn biết sao? Hắn bận như vậy còn phải vì chút chuyện nhỏ chạy tới chạy lui thật không tốt chút nào.
Cô chỉ có chút rối rắm nhưng không muốn nói với ai cho nên muốn yên tĩnh một mình thôi mà.
'Em như vậy, sao anh có thể không về?
'Em gọi điện thoại cho mẹ cái đã.'
Sầm Chí Quyền đưa điện thoại cho cô.
Xem ra chuyện có liên quan đến nhà họ Quan rồi, hắn nhớ tới lời Lý Tử Mạn nói mấy ngày trước, chẳng lẽ mẹ con Diệp Hàm Quân lại muốn làm gì nữa?
Đối với họ, bởi vì quan hệ với Quan Mẫn Mẫn, hắn đã tha thứ rất nhiều, nếu như họ còn dám gây ra chuyện gì nữa, đừng trách hắn không nể mặt.
'Mẫn Mẫn hả, mẹ vừa nãy còn đang nhắc sao gần đây con không gọi cho mẹ, cục cưng có ngoan không?' Giọng Mẫn Thiên Vân từ bên kia truyền tới, nghe ra tâm tình không tệ.
'Dạ cục cưng ngoan lắm. Mẹ, mẹ đang bận gì vậy?' Quan Mẫn Mẫn cười đáp.
Gần đây không liên lạc với mẹ là bởi vì chuyện ngoài ý muốn sau tuần trăng mật khiến ai cũng trở tay không kịp, cô không muốn bà lo lắng.
Cho dù hôm nay không có chuyện, cô cũng nên gọi một cú điện thoại cho bà yên lòng.
'Mẹ hả, gần đây đang trồng hoa!'
'Dạ...'
Hai mẹ con trò chuyện một lúc, đột nhiên Quan Mẫn Mẫn ngừng lại.
'Sao vậy?'
'Mẹ...' Giọng Quan Mẫn Mẫn không còn vui vẻ như vừa nãy.
'Có phải chỗ nào không thoải mái?' Mẫn Thiên Vân lo lắng hỏi.
Phụ nữ có thai luôn có nhiều chuyện cần để ý.
'Không phải.'
'Vậy thì chuyện gì?' Con gái lúc có tâm sự luôn là thế này.
'Dạ.' Quan Mẫn Mẫn thở ra một hơi, 'Mẹ, bà ấy bị tai nạn, rất nghiêm trọng, nói...muốn gặp con một lần.'
Đầu bên kia dừng lại một thoáng sau đó là tiếng mẹ cô, 'Con muốn đi không?'
'Con không biết.'
Nếu như cô biết thì đâu cần ngẩn người lâu như vậy.
'Đi thăm bà ấy đi.'
Cuối cùng, Mẫn Thiên Vân cho cô một câu trả lời thật rõ ràng.
Nghe đoạn đối thoại của hai người, Sầm Chí Quyền đã biết xảy ra chuyện gì. Cầm lấy điện thoại, hắn kéo cô vào lòng, 'Em muốn làm sao thì cứ làm vậy, không muốn thì không cần miễn cưỡng chính mình.'
Dán sát mặt vào ngực hắn, ngón tay cô cọ nhẹ lên lớp áo sơ mi, 'Em không biết có nên đi hay không.'
Không phải nói về Malaysia sao? Sao lại xảy ra tai nạn chứ?
Ba tiếng trước, Lý Tử Mạn gọi điện đến nói thương thế rất nghiêm trọng, vẫn còn đang cấp cứu...
Vậy giờ thì sao?
'Tự hỏi lòng em xem có muốn đi hay không?'
'Em không biết.'
Sầm Chí Quyền chợt buông cô ra đứng lên.
'Ông xã?' Cô ngước lên nhìn hắn.
'Đứng lên, thay quần áo đi.'
'Đi đâu?'
'Bệnh viện.'
'Em...em còn chưa biết...'
'Ngốc, nếu thật không muốn đi thì em đã không rối rắm như vậy. Đi thay quần áo đi, anh đi với em.' Hắn nắm tay cô dẫn đến phòng thay đồ.
Cô vợ nhỏ của hắn thực ra là người rất thiện lương. Tuy rằng luôn miệng nói chỉ có một người mẹ là Mẫn Thiên Vân nhưng sâu thẳm trong lòng, cô vẫn mềm lòng.
Giúp cô đổi một bộ quần áo ra ngoài, chỉnh lại mái tóc rối, hắn nâng mặt cô lên, 'Có thể đi được rồi.'
'Ông xã, có anh thật tốt.' Cô cảm động nói.
'Ngốc.' Hắn cúi xuống hôn phớt lên môi cô.
Hắn, chỉ không muốn sau này cô hối hận.
Nếu như lần này Diệp Hàm Quân thực sự xảy ra chuyện, trong lòng cô nhất định rất khó chịu.
***
Lúc hai người đến bệnh viện, bên ngoài phòng cấp cứu chỉ có mình Lý Tử Mạn, thấy hai người, mắt cô sáng lên, đang định bước lên đón thì cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ mổ chính bước ra...
'Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?' Lý Tử Mạn vội bước lên hỏi thăm.
Quan Mẫn Mẫn tuy rằng đứng yên nhưng trái tim cũng thắc thỏm vạn phần, bàn tay đang nắm tay Sầm Chí Quyền bắt đầu tươm mồ hôi.
'Thực xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức.'
Vị bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, chậm rãi nói.
Những lời này, Quan Mẫn Mẫn đã nghe không biết bao nhiêu lần trong phim nhưng đó đều là giả, nhưng bây giờ, cô đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, chính tai nghe bác sĩ nói câu đó, trái tim như bị ai bóp chặt lấy, khó chịu nói không nên lời.
Mà tiếng kêu "Mẹ" thê thiết của Lý Tử Mạn khiến cô biết, người đã cho cô sinh mạng rồi lại dứt bỏ cô, thực sự đã không còn.
Nước mắt bất giác trào ra, sau đó càng lúc càng nhiều...
Diệp Hàm Quân, cuối cùng trước khi rời khỏi thế giới này vẫn không kịp nhìn đứa con gái này một lần.
****
Buổi tối, Hứa Kinh Niên, Sầm Giai Di và Nguyễn Mộng Mộng đều lưu lại dùng cơm với lão gia tử. Hậu viện nơi ông ở thật sự đã lâu không náo nhiệt như vậy rồi.
Dì Lâm cứ luôn nhìn về phía chiếc bàn lớn đầy người, khóe mắt có chút ẩm ướt.
Tĩnh Di, ở bên đó không biết thế nào rồi?
Lúc nào thì trong số nhiều người vây quanh bàn ăn tối này có bóng dáng của cô đây?
Ăn cơm xong, ai về nhà nấy. Lão gia tử nhìn vẻ ủ rũ của dì Lâm, 'Lâm Thục Hoàn, lại nổi cơn gì vậy?'
Cái lão già này, lúc nào thì bà nổi cơn chứ? Tâm tình có chút không tốt không được sao?
Thấy bà mím môi không nói, lão gia tử hừ nhẹ, 'Sau hôn lễ của Chí Vũ, tôi đi Paris một chuyến, có muốn đi theo hay không thì tùy bà.'
Nói rồi ông chống gậy đi vào thư phòng.
'Ông đợi một chút, ông nói đi Paris là ý gì?'
Dì Lâm có chút chờ mong, có chút không tin hỏi lại.
'Bà thấy sao?' Lão gia tử không đáp mà hỏi ngược lại.
'Nó...nếu nó thấy tôi, liệu có không vui không?'
Hôn lễ của Giai Di, Tĩnh Di cũng không về, hôn lễ của Chí Vũ cũng vậy, bà đoán chắc cô không muốn quay về nơi khiến mình đau lòng này.
Chỉ có điều, lần trước ở Hawaii chỉ được gặp một lần sau đó cũng không liên lạc gì, bà sao lại không nhớ con được chứ?
'Lúc nào thì nó vui vẻ với bà rồi? Nó không vui thì bà không đi phải không?'
'Tôi đi.'
Vậy còn không được sao? Lão gia tử xoay người, 'Đi rót cho tôi ly trà sâm.'
'Tôi đi ngay.' Dì Lâm vui vẻ bước đi.