Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 322: Mỗi người đều có tâm sự riêng (1)




Chương 322: Mỗi người đều có tâm sự riêng (1)

Đêm tân hôn của bất kỳ người nào đại khái cũng đều kích tình vô hạn nhưng đêm tân hôn của Sầm Giai Di lại chẳng thú vị chút nào bởi vì hai ngày trước hôn lễ, cô mới biết trong bụng đã có cục cưng.

Khỏi phải nói người tuổi trung niên mới có con như Hứa tiên sinh mừng rỡ đến mức nào, tuy bác sĩ nói sức khỏe cô cực tốt nhưng hắn vẫn nghiêm cẩn nghe theo lời dặn của bác sĩ, quyết định lãng phí đêm tân hôn lãng mạn của mình, ôm cô đơn thuần ngủ.

Hứa phu nhân đương nhiên không cam tâm, mặc chiếc áo ngủ bằng lụa đỏ chuẩn bị từ sớm quyến rũ hắn thật lâu thế mà cuối cùng hắn vẫn có thể dừng cương trước bờ vực, vào phòng tắm tắm nước lạnh.

Hắn thì tốt rồi, nhưng cô làm sao bây giờ?

Hứa phu nhân ủy khuất cực kỳ!

Không cam lòng hất chiếc chăn mỏng hắn đắp lên người cô ra, xuống giường đi thẳng vào phòng tắm, trực tiếp đẩy cánh cửa không bị khóa kia ra.

Hứa Kinh Niên đang đứng dưới vòi sen, nghe tiếng động quay đầu lại, lúc nhìn thấy Hứa phu nhân trên người không mảnh vải đứng đó, ngọn lửa mới vừa dập trong người lại bởi vì vậy mà bùng cháy dữ dội hơn.

'Sao vậy?' Hắn khàn giọng hỏi, thuận tay tắt vòi sen kéo khăn tắm che tạm lấy người rồi bước qua.

Mới vừa tới gần thì cô đột nhiên đưa tay kéo chiếc khăn tắm trên người hắn xuống, thân thể kiều diễm nhào về phía hắn...

Hắn thật không muốn lúc này ôm lấy cô nhưng càng không dám đẩy cô ra.

Giờ cô không phải một người, lỡ như lỡ tay thì phiền phức.

Nhưng cũng bởi vì cô không phải một người nên hắn mới phải chịu đựng thế này, vậy mà cô còn không biết chết sống khiêu khích hắn, thật sự là...

'Giai Di, đừng nháo, anh ôm em về ngủ.'

Cô dán trên người hắn không nói một lời nhưng hai tay tay bắt đầu không an phận, khắp nơi châm ngòi thổi lửa, thật sự là đủ!

'Đêm tân hôn mà chỉ ngủ thì thật lãng phí!' Cô bất mãn cắn hắn một cái.

Đau thì không đau nhưng cô cắn chỗ kia, thực sự khiến hắn...

'Anh nói chuyện với em.'

'Không cần.'

'Vậy em muốn làm gì?' Hứa tiên sinh có chút bất đắc dĩ.

'Làm...'

'Không được.' Hắn cự tuyệt thật vất vả!

'Nhưng em muốn.'

'Giai Di...em có cục cưng.'

'Em mặc kệ, em cứ muốn...'

Hứa tiên sinh bị Hứa phu nhân ép đến sắp điên.

Cuối cùng vẫn phải chìu theo cô.

Dùng tay.

Hắn không dám làm bậy, vẫn sợ làm cô bị thương.

Đợi khi hắn lần nữa vào phòng tắm giải quyết xong quay lại đã thấy cô nằm đó, trong ngực ôm chiếc gối ôm, ngoan ngoãn vô cùng.

'Được rồi, khuya lắm rồi, ngủ đi.' Hắn nhấc chân lên giường, cẩn thận ôm cô vào lòng, thấp giọng dỗ dành.

Hôm nay bận suốt một ngày, lúc nãy còn giằng co một phen, cũng nên ngủ rồi!

Nhưng dường như Hứa phu nhân vẫn chưa muốn ngủ.

'Hôm nay cái cô áo tím ngồi ở bàn bạn học của anh, là bạn gái trước sao?'

Cô vừa nhớ đến lúc hai người đến bàn kia mời rượu, ánh mắt của cô gái đó nhìn hắn cùng vẻ mặt khác thường của những người khác thì không khỏi nghĩ đến chuyện đó.

Cô gái đó cũng không phải cô gái lần đó gặp ở nhà hàng, đương nhiên, cô gái gặp ở nhà hàng kia cũng có tham dự. Chính vì một câu của cô gái ấy, 'Kinh Niên, không ngờ qua nhiều năm như vậy rồi mà khiếu thẩm mỹ của anh cũng không thay đổi gì!' khiến cho cô chú ý.

Rõ ràng trong lời còn có ý khác!

Cô gái kia, vừa nhìn đã biết là một nữ cường nhân trên thương trường, nào có điểm gì giống cô mà lại dám đem một bà cô già gần 40 tuổi so sánh với cô chứ?

Chỉ có điều, ở trước mặt nhiều khách khứa như vậy, cô không tiện lên tiếng mà thôi.

Giờ rảnh rỗi rồi, đương nhiên phải hỏi cho rõ ràng.

Lúc đó hắn trả lời thế nào nhỉ?

Cô chỉ lo nhìn cô gái kia, bên tai lại là những tiếng mời rượu ồn ào của bạn học hắn, cô thật sự không để ý đến.

Hứa Kinh Niên đau đầu quá!

Nhưng lúc này tuyệt đối không thể chọc giận phu nhân đại nhân được.

Nếu thông minh, tuyệt đối không thể tùy tiện qua loa, mà hắn cũng không muốn qua loa cô bởi vì đó đều đã là chuyện quá khứ, lâu rồi không ai nhắc đến, hắn đã sớm lãng quên.

Cho nên, hắn rất thoải mái thừa nhận, 'Phải, là bạn gái cũ của anh.'

'Mối tình đầu?'

Tuy trong lòng sớm đã biết nhưng nghe từ chính miệng hắn lại là một chuyện khác.

Trong lòng cực độ không thoải mái cho nên, vai của Hứa tiên sinh bị cắn một phát thật nặng.

Nhưng cho dù bị cắn đến chảy máu, hắn vẫn thẳng thắn thừa nhận, 'Phải.'

'Sao lại chia tay?'

Nếu như đã hỏi tới mức này, tất cả phụ nữ đều sẽ hỏi câu đó, cô đương nhiên không ngoại lệ.

Về chuyện này, Hứa tiên sinh trầm mặc hồi lâu vẫn không nói.

Hứa phu nhân cực không vui!

Cô biết, phần lớn đàn ông đều không thích phụ nữ hỏi dò chuyện quá khứ của mình, nhất là chuyện về bạn gái cũ.

Nhưng trong lòng cô cứ không thoải mái!

Vừa nghĩ tới chuyện có lẽ hắn vì lưu luyến mối tình cũ mà cô đơn cho tới bây giờ trong lòng cô liền tức giận.

Cô gái kia có gì tốt mà hắn cứ nhớ nhung không quên từng ấy năm chứ?

Giờ còn không chịu nhắc đến, là vì còn để tâm sao?

Thấy cô gái trong lòng tức giận nghiêng người sang hướng khác mặc kệ mình, Hứa Kinh Niên dán sát lại, kéo cô vào lòng ôm càng chặt hơn, cằm gác lên vai cô...

'Giai Di, đừng giận.' Hắn trầm mặc nói, 'Anh với cô ấy chia tay, lúc đó thực sự không vui vẻ gì...'

Hắn và cô ấy năm đó đúng là dạng tình lữ thường gặp nhất trong trường đại học, cùng nhau đi học, tan học, cùng đi thư viện, xem phim, hẹn hò, những chuyện những cặp đôi khác làm họ đều làm, duy nhất không làm, chính là bước cuối cùng đó.

Không phải không muốn, chỉ là lúc đó cô nói muốn giữ lại khoảnh khắc đẹp đẽ nhất cho đêm tân hôn, hắn tôn trọng ý nguyện của cô.

Nhưng không ngờ là, người luôn nói phải đợi kết hôn mới được có hành vi thân mật đó lại sớm cùng một nam sinh khác thân mật không biết bao nhiêu lần, mà nam sinh đó, là bạn học của hai người.

Họ còn ăn cắp kết quả nghiên cứu của hắn, cùng nhau ra nước ngoài.

Đó là lần đầu tiên trong đời hắn bị phản bội đau đớn như vậy.

Khiến hắn đối với phụ nữ, đối với tình yêu không còn tin tưởng nữa.

Ngày họ ra nước ngoài, một mình hắn lang thang trên đường rất lâu rất lâu, cuối cùng đi mệt rồi mới ngồi dưới gốc cây trước cổng một trường nữ trung học nào đó ngẩn người...

Cũng chính hôm đó, hắn nhận được một phần ấm áp và thiện ý ngoài ý muốn của một cô gái nhỏ, cho nên mới làm bức tượng điêu khắc đó.

Chỉ là, hắn thật sự đã quên mất gương mặt của cô gái nhỏ kia rồi.

Lần này vừa khéo có thể giải thích rõ ràng.

'Sao anh lại ngốc như vậy? Mắt mù sao lại yêu nhầm loại người như vậy?' Nghe hắn kể hết đoạn chuyện xưa kia, Sầm Giai Di trợn to mắt, tức giận vô cùng.

Hắn lắc đầu cười, 'Anh cũng không biết cô ấy là người như vậy.'

Huống gì năm đó hắn chỉ mới 20 tuổi, lại là lần đầu tiên yêu đương, nào có hiểu tâm tư của phụ nữ.

'Vậy sao anh không chịu nói sớm.'

'Đã là chuyện quá khứ rồi.'

Nếu như không phải cô hỏi, hắn sẽ không nói đến.

Chuyện đó đúng là ảnh hưởng đến hắn rất lớn, mấy năm sau đó mỗi lần nghĩ tới hắn vẫn cảm thấy khó chịu nhưng giờ, sớm đã xem nhạt rồi.

Thậm chí lúc cô nhắc đến chuyện đó, hắn có cảm giác như chỉ kể lại chuyện của người khác.

'Qua đi thì thế nào? Tổn thương là chuyện thực. Không được...'

Sầm Giai Di đột nhiên ngồi dậy làm hắn cũng giật mình.

'Sao vậy?'

'Em phải tìm cô ta tính sổ, không được bỏ qua như thế.'

Nếu như cô sớm biết cô ta và chồng mình có ân oán như thế, vừa nãy lúc đi mời rượu cô nhất định đã hắt cho cô ta một ly rồi. Sao trên đời này lại có loại phụ nữ vô sỉ như vậy chứ? Còn làm như không có chuyện gì đi tham gia hôn lễ của hắn?

Mà quan trọng là, sao hắn lại mời cô ta?

Đúng vậy, đây mới là trọng điểm.

'Sao anh lại mời cô ta?' Cô giận dỗi lườm hắn.

'Anh không có mời, là cô ta nghe được tin từ chỗ những bạn học khác cho nên chủ động liên hệ, nói muốn tham gia.' Tuy rằng những năm qua hai người chưa từng liên lạc nhưng hắn cũng không cố ý né tránh, người ta đã chủ động nói muốn đến chúc mừng, hắn cũng đâu thể nhỏ mọn cự tuyệt được chứ?

'Vậy sao anh không nói với em?' Chuyện quan trọng như vậy, không phải nên thông báo với Hứa phu nhân danh chính ngôn thuận là cô sao? 'Anh xác định không phải bản thân muốn gặp riêng cô ta, không muốn đưa cô vợ xinh đẹp như hoa của mình đi khoe khoang một chút sao?'

Hứa Kinh Niên nhìn vẻ kiêu ngạo của cô thì bật cười, 'Lúc đó không phải em đang bận ở nhà cùng chị dâu nhỏ của em sao? Chút chuyện này đâu cần cố tình nhắc đến. Nhưng muốn để cô ấy nhìn thấy người vợ xinh đẹp trẻ tuổi của anh thì đúng là có thật.'

'Hừm, lấy cô ta ra so với em? Cô ta có điểm nào bằng được em chứ?'

'Phải, không có điểm nào bằng được em hết.' Hắn lại cười.

Cô vợ nhỏ này của hắn tuy rằng tính tình nóng nảy, lại lớn mật, lại tùy hứng nhưng hành động và lời nói đều rất chân thật thẳng thắn, nhiệt tình như lửa khiến hắn đôi lúc chống đỡ không nổi.

'Nhưng em lại không gặp được anh sớm hơn cô ta!'

Điểm này cả đời này cũng không thay đổi được, hơn nữa còn một chuyện...