Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 312: Bị bắt cóc (10)




Chương 312: Bị bắt cóc (10)

Dòng máu hiếu chiến đang sôi sục trong cơ thể họ, ánh mắt ai nấy đều long lên giống như người thợ săn chăm chú quan sát con mồi, chờ thời cơ tốt nhất xông lên, bắt lấy con mồi ưng ý mình nhất!

Trò chơi săn bắt dã man, đầy bạo lực, ỷ mạnh hiếp yếu này không có hạn cuối, không có quy tắc, chỉ cần anh bắt được cô gái nào vượt qua khỏi vòng quy định, vậy anh có toàn quyền xử lý cô ấy --- thậm chí là quan hệ với cô ấy ở trước mặt đám đông.

Chơi chán rồi, thậm chí anh có thể tặng món đồ đó cho người khác, để mọi người cùng chơi chung.

Mà rõ ràng, những cô gái trong vòng lửa ấy, trước khi mọi chuyện xảy ra cũng không hiểu về quy tắc trò chơi, cho nên, khi tấm voan mỏng che thân cũng bắt lửa thì hốt hoảng nhảy ra khỏi vòng lửa, tản ra bốn phía mà chạy...

Họ không biết, một khi nhảy ra khỏi vòng tròn đó, họ đã trở thành món đồ chơi trong tay người khác.

Nhất thời, tiếng kêu thất thanh, tiếng cười đắc ý, tiếng đàn ông phụ nữ truy đuổi nhau không ngừng vang trong căn phòng đóng kín...

Đối với trò chơi không có nhân tính này, Sầm Chí Quyền chẳng có hứng thú gì, hắn im lặng ngồi chừng 20 phút, sau khi tất cả mọi người gần như đều tản đi hết hắn mới đứng lên, ném chiếc máy tính bảng trên tay xuống, rời đi.

Đi ngang qua dãy hành lang dài lúc tiến vào, trong mỗi gian phòng dù đã được cách âm cực tốt vẫn không ngăn được những âm thanh vọng ra...

Đó là tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc hòa cùng tiếng kêu khóc, thỉnh thoảng vọng ra như đang tra tấn lỗ tai hắn.

Sầm Chí Quyền thở ra một hơi, bước càng nhanh hơn, chỉ muốn sớm về bên cạnh cô vợ nhỏ của mình.

Lúc hắn bước vào gian đại sảnh quen thuộc thì cũng không dừng bước mà đi thẳng về phía cánh cửa đá, lúc đưa tay định đẩy ra, cảm nhận được sau lưng có bóng người xẹt qua, hắn nghiêng người định tránh thì đã không kịp nữa...

Sau gáy truyền đến cảm giác đau nhói, hắn lập tức đẩy người mới đến ra...

'Thân thủ của Sầm tiên sinh thật không tệ...'

Hắn lùi lại mấy bước, nheo mắt nhìn, thì ra là Catherine.

***

Quan Mẫn Mẫn sau khi bị More áp tải về phòng thì vẫn không cách nào bình tĩnh lại được, cô đi tới đi lui trong phòng, đi đến nỗi sắp mài mòn tấm thảm trải sàn.

Một mình cô đợi ở đây sao có thể yên tâm cho được?

Không biết hắn giờ này thế nào rồi?

Liệu có bị người ta bỏ thuốc hay gì đó không nữa?

Cô biết, hắn tuyệt đối không phải loại đàn ông có cuộc sống sa đọa như thế, cho dù thân bị hãm vào hoàn cảnh đó cũng sẽ không làm bậy.

Chỉ có điều, bên cạnh hắn đều là những tên tội phạm cùng hung cực ác, vì ép hắn cúi đầu làm việc cho mình, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn nào.

Điều cô lo, chính là sự an toàn của hắn!

Chỉ có điều, giờ cô căn bản không có cách nào ra ngoài, cửa phòng thì bị khóa chặt, bên ngoài lại có người canh gác, một người tay không tấc sắc lại đang mang thai như cô ngoại trừ lo lắng và cầu nguyện ra thì còn có thể làm được gì chứ?

Lúc này cô thật thống hận bản thân sao lại yếu ớt vô dụng như thế, không thể từ căn phòng như nhà giam này vượt tường ra cứu hắn.

Nghĩ tới đây, cô đột nhiên nhớ đến cánh cửa sổ phía sau bức rèm dày trong phòng, vội đi tới định kéo rèm ra thì chợt nghe từ phía sau truyền đến giọng nói...

'Sầm phu nhân, phía dưới ít nhất có 30 tay súng canh giữ, cô xác định mình nhảy xuống biển có thể trốn được?'

Bàn tay của Quan Mẫn Mẫn khựng lại, cô vội xoay người, vẻ mặt bất an nhìn người đàn ông ngăm đen không biết từ bao giờ đã đứng sau lưng cô – More.

Vừa nãy suốt trên đường đưa cô về hắn không hề nói một lời, giờ sao đột nhiên lại vào đây?

Hắn muốn làm gì?

Hai tay đặt hai bên sườn của cô siết chặt, theo phản xạ bản năng lùi lại phía sau nhưng mới lùi được hai bước thì lưng đã chạm vào bức tường đá kiên cố, không còn đường lui.

Cô nhìn hắn từng bước đến gần, trên môi là nụ cười như có như không thì hai tay theo bản năng che lấy vùng bụng bằng phẳng của mình.

Nhìn động tác che chở của cô, ý cười trên mặt More càng sâu, 'Sầm phu nhân đây là đang có mang sao? Chúc mừng!'

'Không liên quan đến anh.' Quan Mẫn Mẫn không biết ý đồ của hắn là gì nhưng cũng không muốn nhiều lời với hắn.

'Tôi nghe nói, phụ nữ có thai...' Thấy cô biến sắc, hắn ngừng một chút mới nói tiếp, '...chơi đùa cảm giác rất đặc biệt.'

Gương mặt nhỏ nhắn của Quan Mẫn Mẫn trong chớp mắt tái nhợt...

'Anh...anh mà dám làm bậy, tôi...tôi từ chỗ này nhảy xuống.' Cô đưa tay ra bám lấy cửa sổ.

Cho dù chết, cô cũng không muốn phải chịu đựng loại ô nhục này...

Chỉ có điều, trong bụng cô còn cục cưng...

Mà ba của nó bây giờ, sinh tử còn chưa biết!

Cô...

... trong lòng rất rối, rất sợ!

Phải làm sao đây?

Trái với vẻ khẩn trương vô thố của cô, More tiến thêm hai bước nữa, trực tiếp áp cô sát tường, cánh tay vươn ra, trực tiếp chống lên bức tường phía sau cô.

Quan Mẫn Mẫn khẩn trương đến nín thở! Thân thể đã run bần bật, cả người chẳng có chút khí lực nào, chỉ có thể trừng to đôi mắt đầy khiếp sợ nhìn anh ta!

More cúi thấp đầu, cô theo bản năng vội đưa tay chặn lại, hai bàn tay nhỏ nhắn đã ướt mồ hôi chống trên lồng ngực của hắn...

'Anh dám?'

Dù rằng bản thân đã không còn đường trốn nhưng cô không muốn cứ vậy bị khuất phục, 'Chúng tôi là khách của ngài Dick, nếu như anh dám đụng vào tôi, chồng tôi nhất định sẽ không tha cho anh.'

'Người đẹp, chồng cô bây giờ không biết đang có bao nhiêu cô nàng nóng bỏng chơi cùng anh ta, làm gì có thời gian lo cho cô chứ?' More khịt mũi cười, 'Cho nên bây giờ cô tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, tự mình cởi đi, bằng không tôi sợ đôi tay thô lỗ của mình sẽ làm cô bị thương!'

'Tôi không...'

Lời còn chưa nói hết thì cửa lần nữa bật ra, đi vào là một người đàn ông cao lớn...

'More, còn không mau đưa người đẹp đông phương này đến hầu hạ ngài Hotwell, ngài ấy đã chờ đến hết kiên nhẫn rồi.'

Người đàn ông đi vào, nhìn thấy More đang áp Quan Mẫn Mẫn lên tường thì nhịn không được huýt sáo một tiếng, giọng trêu chọc, 'Này, cho dù anh thật sự vừa lòng cô ấy thì cũng phải đợi đến khi ngài Hotwell thỏa mãn rồi mới đến lượt.'

'Cút.' More lạnh lùng ném lại một chữ.

Người kia giơ hai tay lên đầu hàng, 'Dù sao những gì cần nói tôi đã nói rồi, phải làm thế nào tự anh hiểu rõ.' Nói rồi hắn xoay người rời đi.

'Này, khóc thật sao?' Sau khi người đàn ông đi rồi, More quay lại nhìn cô gái đang cắn chặt răng, nước mắt đảo quanh như sắp tràn mi, có chút ngạc nhiên nói.

'Anh...anh rốt cuộc muốn thế nào?' Quan Mẫn Mẫn nhìn ánh mắt có chút trêu chọc của hắn thì khó hiểu hỏi lại.

'Tôi là hoàng tử đến giải cứu cho công chúa, xin hỏi công chúa có chịu đi theo tôi không?'

'Anh...'

Trong ánh mắt mở lớn của cô, người đàn ông đưa tay lột miếng mặt nạ dán trên mặt mình xuống để lộ một gương mặt cực nam tính có phần quen thuộc...

'Sầm phu nhân, chắc không quên nhanh vậy chứ? Hôn lễ một tháng trước của hai người tôi có tham gia mà.' Tống Cẩn Hành lộ ra nụ cười tươi rói.

'Anh...đồ xấu xa!' Quan Mẫn Mẫn đẩy hắn ra, kích động thở dốc.

Trời ạ, hắn thật sự là Tống Cẩn Hành, một trong những người bạn thân của Sầm Chí Quyền hôm đó có đến tham dự hôn lễ.

Vậy vừa nãy...hoàn toàn là trêu cô thôi phải không?

Nhưng tình huống bây giờ khẩn cấp như vậy, cô tạm thời không có thời gian tính sổ với hắn, cô phải đi tìm Sầm Chí Quyền trước đã.

'Này, đừng có chạy vội như vậy!' Tống Cẩn Hành nắm cánh tay cô giữ lại.

'Buông ra, tôi phải đi cứu Sầm Chí Quyền.'

'Sầm phu nhân, muốn đi cứu chồng cô thì cũng phải đổi một bộ quần áo khác đã chứ?' Hắn cười cười nhìn bộ lễ phục trên người cô, lại còn đi chân trần nữa chứ? Cô muốn cứ vậy chạy ra sao?

Chạy trốn cũng không phải như vậy nha, Sầm phu nhân!

Quan Mẫn Mẫn lúc này mới nhận ra tình huống của mình, Tống Cẩn Hành ném cho cô một túi đồ, cô đưa tay đón lấy, 'Sầm phu nhân, cô có hai phút để thay đồ.'

Tống Cẩn Hành nói rồi lui ra ngoài cửa.

Khi Quan Mẫn Mẫn xuất hiện ngoài cửa, cô đã thay một bộ quần áo màu đen bó sát người càng tôn lên vóc dáng xinh đẹp của mình, mái tóc dài đã buộc cao lên gọn gàng để lộ gương mặt trắng nõng xinh xắn.

Mà Tống Cẩn Hành lúc này đã trở lại là More khiến Quan Mẫn Mẫn theo phản xạ lùi lại một bước, hắn tiến lên, chìa tay về phía cô...

'Sầm phu nhân xinh đẹp, chúng ta cùng nhau đến chân trời góc biển đi.'

Nghe vậy cô mới biết, hắn xác thực là Tống Cẩn Hành.

Hai người đi như chạy qua vô số hành lang dài dằng dặc, trước khi đến đại sảnh tổ chức yến tiệc, hắn đưa cô quẹo vào một lối khác...

'Chúng ta đi đâu vậy?' Quan Mẫn Mẫn ngừng bước hỏi.

'Phải đưa cô tới một nơi an toàn trước sau đó tôi sẽ quay lại tìm cô, OK?'

'Vậy...vậy Sầm Chí Quyền đâu?'

'Yên tâm đi Sầm phu nhân, tôi đưa cô trốn trước sau đó sẽ quay lại cứu chồng cô. Dù rằng đã lâu như vậy rồi, không biết hắn đã làm loạn với ai chưa...'

'Xin anh, nhất định phải cứu anh ấy ra.' Cô đột nhiên túm lấy cánh tay hắn, dưới ánh đèn mờ mờ, ánh mắt tràn ngập thỉnh cầu.

Xem ra vị Sầm phu nhân này thật sự rất yêu Sầm tiên sinh, lại là một đôi phu thê thật lòng yêu nhau, hắn sao có thể không nhận lời?
'Được.'