Độc Gia Sủng Thê P2

Chương 310: Bị bắt cóc (8)




Chương 310: Bị bắt cóc (8)

Ngược lại Sầm Chí Quyền chẳng có phản ứng gì, chỉ liếc một cái rồi nhìn sang Dick, 'Số hiện kim ở đây ít nhất cũng trên 5 tỷ, nếu muốn chuyển chúng vào tài khoản sạch thì chí ít cũng cần một năm.'

Nghe vậy, Dick bật cười, 'Sầm Chí Quyền, khoản tiền này tôi yêu cầu ba ngày sau, dùng máy bay riêng của BCF các người chuyển về nước M là được.'

Tập đoàn BCF có máy bay riêng được miễn kiểm hải quan, sau khi về đến bên đó, bọn họ tự có cách xử lý số hiện kim này, nhưng đó là chuyện của ba ngày sau. Giờ chuyện hắn muốn Sầm Chí Quyền làm chính là đem những tài khoản mà hắn mới đưa ra, thông qua cổ phiếu, công trái, chứng khoán có kỳ hạn của tập đoàn BCF mà chuyển thành những con số hợp pháp.

Hắn tin với năng lực của Sầm Chí Quyền, trong vòng ba ngày là có thể hoàn thành tốt đẹp.

'Tôi thử xem.' Dưới tình huống này, hắn không thể không nhận lời.

Tối hôm đó, Sầm Chí Quyền ở suốt trong gian thư phòng bí mật đó 5 tiếng liền, lúc thấy mí mắt của Quan Mẫn Mẫn đã sắp chống đỡ không nổi mới đứng lên đi về phía cô.

'Thực ngại quá, vợ tôi mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.'

'Được, đưa Sầm tiên sinh và phu nhân về phòng nghỉ ngơi.' Dick cũng không làm khó hai người, bảo More và Catherine đưa họ theo đường cũ trở về.

'Cách làm của tên họ Sầm có vấn đề gì không?'

Sau khi hai người rời đi, Hotwell đứng lên nhìn theo bóng họ hỏi.

'Sầm Chí Quyền lăn lộn trong giới tài chính bấy nhiêu năm rồi, chỉ cần hắn chịu làm thì tuyệt đối không thành vấn đề.'

Cho dù người hợp tác của hắn phát hiện ra điều bất thường thì vì sự an toàn của hắn cũng sẽ không dám ngăn cản.

Chỉ cần 3 ngày, mọi chuyện sẽ tốt thôi.

****

Về đến gian phòng xa lạ kia, vốn đang rất buồn ngủ Quan Mẫn Mẫn lại không ngủ được, nằm gối đầu trên ngực hắn, hai tay sờ tới sờ lui, không phải có ý đồ gì khác mà là mang theo chút lo lắng.

Hắn nắm bàn tay cô giữ lại trong tay mình, kéo đến bên môi hôn một cái, 'Buồn ngủ thì ngủ đi.'

'Em ngủ không được.'

'Sợ?'

'Không phải.' Cô lắc đầu, 'Bọn họ uy hiếp anh làm chuyện xấu phải không?'

Có ngốc hơn nữa cũng nhìn ra được cái đám xấu xa kia muốn hắn làm gì.

Cô sợ không phải vì bây giờ thân đang ở trong hiểm cảnh mà là nếu hắn giúp bọn họ làm những chuyện kia, sau này liệu có ảnh hưởng đến sự nghiệp của hắn không.

Sầm Chí Quyền thấp giọng cười, sủng nịch sờ đầu cô, 'Em cảm thấy những chuyện này có thể gọi là chuyện xấu sao?'

Thế giới của cô thực ra vẫn còn rất đơn thuần.

Trên đời này không phải chỉ có đen và trắng mà còn có cả xám.

Hắn ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm, có chuyện gì chưa từng thấy qua chứ? Đương nhiên, những chuyện không thể lộ ra ánh sáng làm cũng không ít, chỉ có điều ở trước mặt cô cũng không thể nói rõ ràng ra được.

Hắn muốn cô luôn giữ được sự đơn thuần này.

Quan Mẫn Mẫn bĩu môi, 'Ép anh làm chuyện anh không muốn làm, chính là chuyện xấu rồi.'

Người làm ăn, có ai dám nói mình hoàn toàn trong sạch đâu? Nói cô cũng không tin. Nhưng tự nguyện làm với bị ép làm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Hơn nữa, nhìn cách những người này "mời" hắn đến làm việc, không nghĩ cũng biết bọn họ toàn một đám vô pháp vô thiên chuyên làm chuyện xấu rồi.

'Yên tâm đi, anh sẽ không sao.'

'Vừa nãy, một đống tiền ở trong mật thất, với những tài khoản trong máy tính mà bọn chúng muốn anh thao tác đều là...' Nói đến đây, cô rướn người, kề sát tai hắn, dùng giọng chỉ có hắn nghe được nói, '...tiền phi pháp sao?'

'Ừ.' Hắn đáp.

'Thực ra em rất tò mò, rốt cuộc làm sao mới có thể rửa tiền?'

'Muốn biết?'

'Muốn.'

'Vậy ngày mai anh dạy em, dạy xong rồi để em ở lại làm con tin, được không?'

'Đáng ghét!' Cô huých hắn một cái.

'Được rồi được rồi, em không ngủ, công chúa nhỏ sẽ mệt đấy. Ngoan ngoãn ngủ đi.' Hắn dời đầu cô đặt xuống gối sau đó nghiêng người ôm lấy cô, một tay đặt lên vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của cô, nói.

'Ông xã, không biết con trai ở nhà có phải rất lo lắng cho chúng ta không nữa?'

Quan tiểu thư lúc này chợt nhớ đến tiểu Quan tiên sinh. Bọn họ mất tích, không có một chút tin tức nào, người trong nhà chắc đã lo lắng đến điên rồi nhỉ?

Không biết đám người xấu này có tìm đến nhà họ Sầm không nữa?

'Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ về nhà nhanh thôi.'

Đứa nhỏ trong nhà kia, ngày mai thức dậy chắc đã có thể phát hiện điều dị thường rồi chứ?

****

Singapore

Sầm Cảnh Duệ hôm nay không đi học, mới sáng sớm chuyện đầu tiên là đi thăm đám Xù con, tự tay cho chúng uống sữa rồi mới quay về nhà ăn dùng bữa.

Hai ngày nay một ngày ba bữa lão gia tử đều cùng cậu, hai ông cháu cùng ăn sáng sau đó cậu nhóc mở laptop lên, theo thói quen đăng nhập vào tài khoản mà hai cha con thường dùng, vừa liếc sơ qua đột nhiên cậu nhóc kích động nhảy lên, dọa lão gia tử sợ giật mình.

'Sao vậy? Sao vậy?'

'Ông cố...' Cậu nhóc quả thực không dám tin vào mắt mình bởi vì cậu mới nhìn thấy ghi chép cho thấy rõ 5 tiếng trước tài khoản này có biến động.

Nhất định là ba đích thân ra tay, nhưng giao dịch với con số lớn như vậy...

Lão gia tử ghé mắt lại nhìn, 'Xảy ra chuyện gì vậy? Nói cho ông cố nghe xem.'

Cậu nhóc hít sâu mấy mơi hơi mới xoay máy tính về phía ông, 'Ông cố, ông xem này, 5 tiếng trước ba đã lên mạng, hơn nữa còn dùng tài khoản của mình, khoản này...còn khoản này nữa...'

Cậu đưa tay chỉ ra từng món một.

'Tiểu Duệ, như vậy có thể tra được địa chỉ IP của Chí Quyền không?' Nghe được tin tức khiến người ta phấn chấn kia, lão gia tử cũng kích động một hồi.

'Để con thử xem.'

Cậu nhóc vẻ mặt chuyên chú bắt đầu thử với sở trường của mình.

Chỉ có điều, hơn một tiếng qua đi, gương mặt nhỏ nhắn suy sụp xuống, 'Ông cố, chỉ có thể tra được chắc là ở phía Đông Mexico, địa chỉ cụ thể con không tra được.'

Điều này so với tin tức mà Tống Cẩn Hành báo lại giống hệt nhau.

'Không sao đâu.' Lão gia tử vỗ đầu cháu tria, 'Nếu như nó có thể đăng nhập vào tài khoản cá nhân vậy nhất định sẽ chuyển những khoản tiền này vào thị trường...'

'Cho nên, chỉ cần chúng ta chú ý ba xuất hàng từ đâu là được đúng không?'

'Ừ.' Lão gia tử gật đầu, 'Ông đã bảo người của Anh Hoa để ý đến tài khoản của công ty, đến lúc có biến động gì, bọn họ sẽ lập tức báo lại cho ông.'

Lúc này, lão quản gia tiến vào.

'Lão gia tử, Phạm tiên sinh xin gặp.'

Ba của Bối Bối sao lại đến đây?

Sầm Cảnh Duệ thoáng sửng sốt sau đó vội chạy ra ngoài.

****

Ba giờ chiều ở Singapore, vừa khéo là giờ mở cửa của thị trường chứng khoán Luân Đôn.

Phạm Trọng Nam ngồi quan sát nửa giờ, xác định là thủ pháp quen thuộc của Sầm Chí Quyền mà tin tức từ phía Bách Thiếu Khuynh bên New York truyền đến cũng giống như vậy.

Sự thực chứng minh, hắn quả thực đang giúp nhóm người kia rửa tiền.

Tống Cẩn Hành lên mạng truyền tin tức cho họ, báo lại đại khái đã tra được vị trí, giờ đang lập tức đuổi theo qua.

Biết hai người an nhiên vô sự, người của nhà họ Sầm cũng coi như tạm thời thả lỏng một chút.

Lúc tiễn Phạm Trọng Nam về, hắn nhìn Sầm Cảnh Duệ thật lâu khiến cậu nhóc có chút không được tự nhiên, 'Phạm tiên sinh, xin hỏi còn gì không ạ?'

Phạm Trọng Nam nhướng mày, 'Trước đây không phải gọi chú là ba của Bối Bối sao?'

'Dạ, ờ...' Đó là trước đây, bây giờ...

'Vẫn còn giận Bối Bối?'

'Không có.'

'Tốt. Có rảnh thì đến Luân Đôn chơi.'

Phạm Trọng Nam cũng không phải người nói nhiều, chỉ nói đến thế rồi đi.

'Tiểu Duệ, còn đang giận cô bé kia sao?' Chuyện lần trước trên đảo, lão gia tử cũng biết.

Không ngờ đứa cháu nhà mình giận lâu như vậy vẫn chưa nguôi!

'Ông cố, con muốn đi thăm đám chó con.'

Cậu không muốn nhắc đến chuyện đó nữa, chỉ tổ khiến tâm tình không vui.

****

Hai người Quan Mẫn Mẫn ở trong lâu đài đó 3 ngày, mỗi ngày Sầm Chí Quyền đều đến thư phòng đó giúp bọn họ thao tác xử lý những tài khoản kia còn cô thì ngoan ngoãn ngồi cạnh bên nhìn hắn.

Bọn họ cũng chẳng làm gì cô nhưng ánh mắt của người đàn ông tên Hotwell kia cứ khiến cô cảm thấy rất không thoải mái, cảm giác giống như muốn nuốt chửng cô vậy khiến cô một bước cũng không dám rời khỏi Sầm Chí Quyền.

Còn Sầm Chí Quyền làm sao không nhìn ra cái tên đàn ông đáng chết kia luôn dòm ngó người của mình chứ? Chỉ là đang ở thế yếu, hắn chỉ có thể theo sát cô, ngay cả khi đi vệ sinh cũng phải đích thân theo cô cùng đi.

Những ngày tháng vất vả đó rốt cuộc khi hắn ấn phím xác nhận cuối cùng cũng kết thúc.

Tin rằng tối nay Tống Cẩn Hành đã tìm được đến chỗ này rồi.

Đối với chuyện hắn có thể hoàn thành tất cả mọi việc trong thời hạn dự định của mình, Dick rõ ràng là rất hài lòng, vì vậy còn đặc biệt tổ chức một bữa tiệc mừng công.

Hai người vốn không muốn tham gia nhưng lại không thể không lần nữa giả vờ hợp tác.

Khi Sầm Chí Quyền và Quan Mẫn Mẫn lần nữa xuất hiện ở đại sảnh xa hoa kia, vừa mới bước vào, một mùi vị đậm đặc xộc vào khoang mũi khiến Sầm Chí Quyền thoáng nhíu mày...

Là xạ hương!