Chương 306: Bị bắt cóc (4)
Lúc cậu nhóc chạy đến vườn hoa thì thấy con Xù đang nằm trên bãi cỏ rên ư ử, hơi thở dồn dập, thấy cậu chủ nhỏ đến, nó mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cậu, trong mắt đầy vẻ đau đớn.
'Xù, đau lắm phải không? Ngoan ngoãn chờ một lát, bác sĩ sắp đến rồi!' Cậu đưa tay vỗ nhẹ lên đầu con chó như an ủi.
Sự an ủi của cậu chủ khiến con Xù an tĩnh một chút nhưng chỉ một chút thôi rồi lại đau đớn quằn quại tiếp.
'Dì Lâm, sao bác sĩ còn chưa đến?' Sầm Cảnh Duệ sốt ruột nhìn dì Lâm hỏi.
'Tiểu thiếu gia, cậu đừng gấp! Bác sĩ đang đi rồi, sắp tới ngay thôi.'
'Tiểu Duệ, con đi thay quần áo, ăn sáng đi, ông cố ở đây chờ bác sĩ thú y tới là được rồi.' Lão gia tử đi đến bên cạnh đứa cháu cưng.
'Không đi, con muốn trông chừng nó.'
'Dì Lâm trông là được ồi, tiểu thiếu gia, cậu đi thay quần áo đi, con Xù sinh con cũng không nhanh như vậy đâu.'
Cậu nhóc suy nghĩ một chút rồi quay về phòng đánh răng rửa mặt thay quần áo. Khi cậu bước ra, nghe người làm vào báo cáo bác sĩ đã đến rồi, đang ở vườn hoa kiểm tra cho con Xù thì bữa sáng cũng không buồn ăn, lập tức chạy ra.
Sáng đó, con Xù dưới sự giúp đỡ của bác sĩ thú y sinh được 4 con Xù con đáng yêu, một con màu nâu, một con màu đen, hai con đốm, chúng đều chưa mở mắt, chỉ ngoan ngoãn nằm trong chiếc ổ êm ái đã được chuẩn bị sẵn.
Xong việc, bác sĩ dặn người làm thêm một số chuyện cần chú ý rồi rời đi còn chủ nhân của đám Xù con kia thì cứ ngồi xổm bên cạnh ổ, nhìn hoài không chán.
Chỉ tiếc là Quan tiểu thư nhà cậu còn chưa về cho nên tạm thời không thể đặt tên cho chúng được.
Cậu muốn giữ lại một con đẹp nhất cho em gái trong bụng Quan tiểu thư nhưng con nào đẹp nhất nhỉ?
Tuy rằng cậu không thích những chú chó lai tạp lắm nhưng giờ nhìn chúng ngủ đáng yêu như vậy, nếu Quan tiểu thư nhìn thấy đám Xù con này nhất định sẽ vui lắm nhỉ?
Nghĩ tới đây, mắt cậu nhóc bắt đầu nóng lên.
'Tiểu Duệ, về thôi.' Lão gia tử đưa tay vỗ vai đứa cháu cưng.
'Ông cố...' Cậu nhóc mới vừa lên tiếng thì nước mắt đã bắt đầu tuôn ra, nén thế nào cũng không nén được.
'Không khóc, không khóc, Tiểu Duệ ngoan đừng khóc.' Nhìn đứa cháu ngoại trừ lần trước sinh bệnh ra trước giờ chưa từng rơi một giọt nước mắt giờ đột nhiên khóc thê thảm như vậy, lão gia tử cũng đau lòng đến không được.
'Ông cố, con nhớ ba mẹ!' Cậu nhóc vừa khóc vừa nức nở nói.
****
Sầm Giai Di vừa tan tầm thì lái xe thẳng về nhà lớn họ Sầm, chạy được nửa đường thì nhận được điện thoại của Hứa Kinh Niên.
'Ba mẹ tối nay muốn đến nhà ăn cơm, sao em đi trước rồi?' Trong giọng nói có mang theo một chút quan tâm.
Ông bà Hứa từ Mỹ quay về, gần đây luôn ở Singapore giúp hai người xử lý những chi tiết trong hôn lễ để hai người yên tâm làm việc.
Hôm nay ông bà có gọi điện thoại cho hắn, nói biệt thự bên ngày trang trí đã gần xong rồi, muốn cùng hai người thương lượng chuyện tiệc cưới.
Vừa khéo công việc của hắn rốt cuộc cũng đã làm xong cho nên hắn dứt khoát nhận lời tối nay sẽ về nhà cùng ăn cơm và thảo luận.
Trước khi tan tầm hắn có gọi điện thoại nội bộ cho cô để cô biết mà chờ hắn cùng về nhưng có lẽ cô đang bận nên chỉ đáp một câu rồi ngắt máy.
Nhưng khi hắn đi lấy xe thì đã thấy xe của cô đi trước rồi.
Gần đây cô hầu như không tự lái xe bởi vì đều đã ở cùng một chỗ, sáng cùng đi làm, tối cùng tan tầm.
Cô rốt cuộc làm sao vậy? Hai ngày nay cứ luôn cảm thấy tâm trạng của cô có gì không đúng, tối qua thậm chí còn trăn trở thật lâu vẫn chưa ngủ được, điều này khiến Hứa Kinh Niên vừa khó hiểu vừa lo lắng.
'Ông nội có chút chuyện gấp muốn tìm em, anh giúp em nói với ba mẹ một tiếng, xin lỗi ba mẹ tối nay em không thể cùng hai người ăn cơm được.'
'Được.' Hứa Kinh Niên nghe vậy cũng không hỏi thêm, 'Buổi tối có cần anh đi đón em không?'
'Không cần đâu.'
Sầm Giai Di cúp điện thoại, trong lòng càng nặng nề thêm.
Chuyện anh hai và chị dâu ngoại trừ người nhà, cô không dám nhắc nửa lời với bất kỳ ai, cho dù là người bên gối cũng vậy.
Cô biết Hứa Kinh Niên tuyệt đối không phải là người nhiều chuyện nhưng ông nội đã dặn không được để lộ, cô cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này cho nên chỉ đành xin lỗi hắn vậy.
Hôm nay về nhà, cũng không phải bởi ông nội có chuyện gấp gì cần tìm mà về để thăm cậu nhóc.
Về đến biệt thự nhỏ, nghe người làm nói con Xù đã sinh con, ông nội và cậu nhóc đang ở căn phòng phía sau trông chừng, cô liền đi đến đó.
Vừa mới đi đến cửa thì đã thấy cậu nhóc mắt đỏ ửng cùng ông nội bước ra.
'Ông nội...' Cô chào một tiếng sau đó quay sang cậu nhóc, 'Tiểu Duệ, con Xù sinh được mấy con?'
'Bốn ạ.' Cậu nhóc ỉu xìu nói.
'Oa, bốn con lận sao? Có phải dễ thương lắm không? Dẫn cô đi xem đi!' Sầm Giai Di tuy không nuôi thú cưng nhưng trời sinh phụ nữ đối với những chú chó con mèo con đều rất có hảo cảm, hơn nữa hôm nay cô đến chính là để an ủi cậu nhóc, sao có thể không quan tâm một chút đến chú chó cưng của cậu chứ?
'Cô ơi, cô tự vào xem đi.'
Nếu như là ngày thường, cậu nhóc nhất định sẽ huyên thuyên không ngớt nhưng hôm nay cậu thực sự không có tâm trạng.
Nhìn bộ dạng tâm sự trùng trùng của cậu nhóc, Sầm Giai Di đau lòng sờ sờ chiếc đầu nhỏ, 'Được, vậy cô vào xem, cho cô một con về nuôi được không?'
Nghe vậy, cậu nhóc ngước đôi mắt còn đỏ lên, nói ngay, 'Không được.'
'Tại sao vậy?'
'Một con cho cô Tĩnh Di, một con cho em gái con, còn hai con cho ba mẹ rồi.'
Vừa nói đến đây, trong mắt cậu nhóc lại lộ vẻ buồn bã.
Ba mẹ đến giờ vẫn chưa có tin tức gì, vốn một con không phải cho ba mà là cho Giang Bối Bối nhưng giờ hai người còn chưa làm hòa cho nên, giữ lại một con cho ba, hy vọng sinh mệnh mới này sẽ mang đến hy vọng mới.
'Vậy được rồi.' Nếu như đã chia xong rồi, vậy cô cũng đành chịu.
Cùng ông nội và cậu nhóc ăn cơm xong Sầm Giai Di mới rời nhà lớn quay về.
Về đến chỗ ở của Hứa Kinh Niên, mọi người đã ăn cơm tối xong đang ở phòng khách thảo luận về tiệc cưới.
Thấy cô về, bà Hứa nhiệt tình kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, thấy vẻ mặt cô tuy mang cười nhưng đáy mắt lại có một nỗi phiền muộn khó nói liền quan tâm hỏi, 'Giai Di, sao không vui vậy?'
Hai ông bà cực kỳ hài lòng với đứa con dâu xinh đẹp trẻ tuổi này, không nỡ nhìn thấy cô có chút lo lắng u sầu nào.
'Mẹ, không sao. Công việc hôm nay hơi mệt thôi.' Sầm Giai Di mỉm cười.
'Kinh Niên, vào bếp múc cho Giai Di chén canh đi.' Bà Hứa ra lệnh cho con trai.
'Dạ.' Hứa Kinh Niên đáp rồi đứng lên.
'Mẹ, không cần đâu. Con ăn cơm ở nhà rồi.'
'Đây là canh gà đông trùng hạ thảo mẹ nấu riêng cho em đó, giờ cách bữa tối cũng hơn hai tiếng rồi, uống một chút chắc không sao.' Hứa Kinh Niên dịu giọng nói rồi đi vào bếp.
'Công việc mệt càng phải tẩm bổ thêm.' Ông Hứa cũng phụ họa.
Dù Sầm Giai Di thật sự không có tâm tình uống uống canh nhưng vẫn không nỡ phụ lòng hai ông bà.
Chỉ có điều, lúc uống canh cũng có chút lơ đễnh, bàn chuyện đám cưới cũng không tập trung, hai ông bà tưởng cô mệt thật vì vậy giục hai người mau đi nghỉ sớm.
Về đến phòng, Sầm Giai Di mệt mỏi ngã xuống giường.
'Mệt vậy sao? Đi tắm trước nhé?' Hứa Kinh Niên ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi bằng giọng quan tâm.
'Không muốn nhúc nhích.' Cô lười biếng nằm đó, ngay cả một đầu ngón tay cũng không muốn động.
'Anh ôm em đi tắm?'
'Thôi khỏi.'
'Hai ngày nay rốt cuộc có chuyện gì?' Hứa Kinh Niên thấy cô như vậy cũng không khỏi lo lắng.
Sầm Giai Di thở ra một hơi, chống tay ngồi dậy nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt anh tràn đầy lo lắng khiến cô muốn nói lại thôi.
'Có chuyện gì không thể nói với anh sao?' Hắn kéo tay cô, giữ lại trong tay mình, 'Nói anh nghe xem, chúng ta cùng giải quyết.'
'Đám cưới của chúng ta...' Sầm Giai Di rầu rĩ lên tiếng.
Thấy cô ngập ngừng, Hứa Kinh Niên càng thêm thắc thỏm, 'Đám cưới có vấn đề gì?'
Qua hơn nửa tháng nữa là đến ngày cưới rồi, chắc không phải đến giờ cô mới hối hận đấy chứ?
'Có thể dời lại không?'
Vấn đề này, tối nay lúc ăn cơm với ông nội cô đã hỏi qua, ông nội nói không cần. Nhưng tình huống của anh hai còn chưa rõ, cô làm gì có tâm trạng kết hôn chứ?
Chỉ có điều, vừa nãy trước mặt ba mẹ chồng tương lai, cô nói không nên lời.
'Sầm Giai Di!' Hứa Kinh Niên kích động bấu chặt vai cô, 'Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?'
Hắn không ngờ cô thật sự nghĩ như vậy.
'Buông tay, anh làm đau em.' Sầm Giai Di chau đôi mày thanh tú đẩy hắn ra nhưng nào đẩy được người đàn ông đang trong cơn kích động chứ?
'Nói anh nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?'
Hắn biết cô vẫn có tính tùy hứng giống không ít thiên kim tiểu thư nhưng kết hôn chuyện lớn như vậy, sao có thể tùy tiện nói dời là dời?
'Không có chuyện gì.'
Nghe câu trả lời của cô, Hứa Kinh Niên đột nhiên buông tay ra đứng dậy.
'Anh đi đâu?'
'Gọi điện thoại cho ông nội.'
'Không được gọi.' Sầm Giai Di nhảy xuống giường ngăn lại.
Chỉ tiếc là Hứa Kinh Niên không ngừng lại, thấy vậy cô vội vàng đuổi theo.
'Hứa Kinh Niên, anh đứng lại cho em.' Cô từ phía sau níu cánh tay hắn kéo lại không cho đi.
'Giai Di.' Hứa Kinh Niên quay lại đăm đắm nhìn cô, 'Chúng ta sắp là vợ chồng, bất kể xảy ra chuyện gì em đều có thể nói với anh, cho dù anh không thể giúp em giải quyết nhưng anh sẽ dùng hết mọi khả năng chia sẻ gánh nặng với em.'
Thái độ của hắn cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi cô cảm thấy nếu mình còn gạt hắn thì thật sự rất quá đáng.
Nhưng ông nội nói, tạm thời không được truyền ra ngoài.
Nhưng, hắn không phải người ngoài kia mà.
Cô nhìn hắn.
Do dự, chần chừ...
Hắn cũng nhìn cô.
Kiên nhẫn chờ đợi...