Chương 204: Chân tướng (1)
Dặn dò một số chuyện xong, một hộ lý đẩy Quan Thiệu Hiên và bác sĩ mổ chính cùng vào, Sầm Chí Quyền và Trình Chi Nam vội đi vào.
Đơn giản thuyết minh cho người nhà quá trình phẫu thuật và những điều cần chú ý xong, bác sĩ bảo Quan Thiệu Hiên ký tên vào giấy đồng ý phẫu thuật rồi ra ngoài trước.
Sầm Chí Quyền liếc qua cô gái còn đang ngủ mê man trên giường, sau khi nhờ hộ lý trông chừng cô xong thì đẩy Quan Thiệu Hiên ra ngoài, đi đến đầu kia của hành lang.
Lúc này là mười giờ sáng, ánh mặt trời thật rực rỡ.
Nếu như không có sự cố này, hôm nay hắn và cô đã mang theo con trai ra nước ngoài du lịch rồi.
Nhưng bây giờ, không chỉ hủy đi ngày vui của hắn mà người nằm trong phòng phẫu thuật kia sinh tử còn chưa rõ. Đợi sau khi mọi chuyện đã qua, món nợ này, hắn nhất định phải tính rõ ràng.
Sầm Chí Quyền xoay lưng về phía Quan Thiệu Hiên, ngưỡng cổ nhìn bầu trời trong vắt bên trên, chậm rãi nói, 'Diệp Dao có quan hệ gì với ba?'
Quan Thiệu Hiên ngẩn ra, sau đó hoàn hồn lại, nhàn nhạt đáp, 'Con gái của một người quen cũ.'
Lịch sử phong lưu của của Quan Thiệu Hiên lúc tuổi trẻ hoàn toàn không thua kém Sầm Húc Sâm, người trong miệng ông là "người quen cũ" tám chín phần là tình nhân cũ gì đó, nhưng theo hắn biết, quan hệ giữa ông và Diệp Hàm Quân hình như không phải loại đó.
'Mục đích cô ta giúp đỡ ba là gì?' Sầm Chí Quyền xoay người lại, ánh mắt thâm trầm khóa chặt trên từng vẻ mặt của Quan Thiệu Hiên.
Chỉ có điều Quan Thiệu Hiên dường như thực sự không biết gì, cực kỳ trấn định nói, 'Ba không biết mục đích của nó là gì.'
Khi Diệp Dao hai lần ba lượt hết thẳng rồi đến vòng vo nói cho ông biết mình là con của Diệp Hàm Quân, trong lòng ông đã có chút nghi ngờ, cũng hỏi thẳng cô muốn gì nhưng cô không chịu nói gì, ông là định yên tĩnh chờ xem động tịnh của đối phương mấy ngày xem rốt cuộc cô muốn chơi trò gì, không ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện.
Sau đó Diệp Dao đến bệnh viện, tự nguyện hiến một quả thận cho Mẫn Thiên Vân.
Bất kể mục đích của cô là gì cũng phải đợi phẫu thuật xong mới nói.
Thấy Quan Thiệu Hiên không có khả năng nói dối, Sầm Chí Quyền không hỏi thêm gì nữa, đẩy ông về phòng bệnh.
Từ phòng bệnh của ông bước ra, đón hắn là gương mặt quen thuộc của Sầm Chí Viễn, đương nhiên, sau lưng hắn vẫn là Lý Tử Mạn như thường ngày.
'Anh...'
Sầm Chí Quyền gật đầu, nhìn Lý Tử Mạn ở sau lưng hắn nhàn nhạt nói, 'Lý tiểu thư đến vừa khéo, tôi có chuyện muốn thỉnh giáo cô.'
Nói rồi đi thẳng đến phòng họp ở cuối hành lang.
Hành lang dài của dãy phòng bệnh cao cấp dành cho khách VIP ở bệnh viện, ánh mặt trời xuyên qua lớp kính chiếu vào trong khiến người ta cảm thấy trong căn phòng dù máy lạnh đang chạy vẫn có cảm giác ấm áp.
Nhưng Lý Tử Mạn đứng bên cạnh Sầm Chí Viễn nhìn theo bóng lưng càng lúc càng xa kia, lòng chợt lạnh run, giống như rơi vào hầm băng.
'Tiểu Mạn, anh hai không phải nói có chuyện muốn nói với em sao? Đi theo anh ấy đi, anh hai trước giờ không mấy kiên nhẫn đâu, đừng để ảnh đợi lâu.' Sầm Chí Viễn đẩy cánh tay cô, trên mặt vẫn là vẻ nhã nhặn thường ngày, ngay cả giục người cũng vậy.
Nhưng người đã quen với cá tính của hắn đều biết, trong đôi mắt kia lúc này chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn nữa! Nếu biết điều thì đừng tùy tiện chọc giận.
Chỉ có thể nói như thế này, đàn ông họ Sầm từ lúc sinh ra bởi vì thân phận và địa vị hơn người khiến họ trước giờ không cần nhìn sắc mặt người khác, ngoại trừ đối với người nhà mà mình coi trọng có nhiều hơn một chút nhẫn nại ra, đối với người ngoài căn bản là không có cho nên đừng tùy tiện vượt qua giới hạn cuối của họ.
Lý Tử Mạn kết giao với Sầm Chí Viễn đã một thời gian, sự hiểu biết của cô về người này đương nhiên là có cho nên trong lòng tuy có chút sợ hãi nhưng tình huống đã không cho phép cô trốn tránh, cho dù phía trước là vực thẳm cô cũng phải nhắm mắt nhảy xuống.
'Được, vậy em qua tìm tổng tài trước, lát nữa em gọi cho anh.'
Cô cố gắng giữ nụ cười trên môi, nhìn Sầm Chí Viễn nói rồi tự tin mà tao nhã bước đi, cho dù trong lòng có quá nhiều bất an và sợ hãi, cô cũng phải duy trì tư thế tự tin động lòng người này.
Bởi vì Sầm Chí Viễn thích sự tự tin vào kiêu ngạo không giống những cô gái khác của cô.
Sầm Chí Viễn nhìn theo bóng lưng của cô, khóe môi câu lên một nụ cười ý vị.
'Tổng tài, tìm tôi có việc sao?'
Lý Tử Mạn gõ cửa rồi vào, nhìn người đàn ông đang quay về phía cửa sổ hút thuốc, cẩn trọng nói.
Tuy rằng trong lòng đã hiểu rõ anh ta đặc biệt gọi cô qua nói chuyện chắc chắn là đã biết được gì rồi.
Thực ra Lý Tử Mạn đã biết Sầm Chí Quyền rất lâu rồi, tính từ khi cô đến Anh du học, tính ra cũng đã gần 10 năm.
Nhưng trong mắt người đàn ông này trước giờ chưa hề chú ý một chút nào đến sự tồn tại của cô.
Anh ta, không thể phủ nhận, là đối tượng yêu thầm của rất nhiều cô gái.
Gia thế tướng mạo xuất chúng, lại còn khí độ phi phàm, có cô gái nào chống đỡ nổi chứ?
Chỉ tiếc là người đàn ông như vậy trời sinh chỉ để các cô gái từ xa đứng nhìn, như Hứa Yên chẳng hạn, theo đuổi từ đại học cho đến bây giờ nhiều năm như vậy vẫn hoa rơi có ý nước chảy vô tình.
Xinh đẹp cộng thêm gia thế không thua kém như Hứa tiểu thư anh ta đều không xem trọng, vậy còn cô gái nào có thể lọt vào mắt người này chứ?
Năm đó, khi anh ta đột nhiên công khai kết giao với Tần Khiết, cô từng cho rằng trong tình yêu của anh ta không có quan niệm môn đăng hộ đối.
Cô ganh tỵ với Tần Khiết thật lâu nhưng chỉ có thể cố gắng bình tĩnh lại sự xáo động trong lòng, quyết định phải quan sát kỹ lưỡng xem anh ta rốt cuộc thích loại con gái nào.
Nhưng cô không thể từ chỗ Tần Khiết học được bất cứ kinh nghiệm gì bởi vì Sầm Chí Quyền đối với Tần Khiết căn bản không giống một đôi nam nữ đang yêu đương cuồng nhiệt, sau đó Tần Khiết chuyển hướng sang Liên Chính Tắc thấy anh ta cũng không có phản ứng gì thái quá vì thế cô biết, Tần Khiết chẳng qua chỉ là một lá chắn nhưng Sầm Chí Quyền dùng để chắn ai thì cô đoán không ra.
Người đàn ông này còn trẻ mà tâm cơ đã thâm trầm như vậy, sao lại dễ dàng để người ta đoán ra mình đang nghĩ gì chứ?
Về sau khi anh ta lấy xong bằng thạc sĩ, cô không còn cơ hội gặp lại anh ta nữa.
Nhưng bóng dáng người đàn ông đso đã khắc sâu vào lòng cô, thật lâu rồi vẫn không phai nhòa.
Ở nước ngoài, những cô gái Đông phương xinh đẹp rất được hoan nghênh, cô không phải chưa từng thử kết giao bạn trai nhưng mỗi lần đều kết thúc trong không vui.
Cô, như một loại bản năng, bắt đầu tìm hiểu tất cả mọi thứ liên quan đến tài chính, kinh doanh, bắt đầu thu thập những thông tin trên báo về anh ta, muốn mình trở nên càng ưu tú hơn, muốn dung nhập vào thế giới của anh ta.
Lần này về nước, ngoài trừ giúp đỡ em gái, thực ra suy nghĩ đầu tiên đến với cô chính là có thể đến bên gần Sầm Chí Quyền hơn, cho anh ta thấy sự ưu tú của cô, thậm chí, làm cho anh ta thích cô.
Cho nên, đường đường là thạc sĩ của học viện thương nghiệp Said lại lựa chọn vào Sầm thị làm một thư ký nho nhỏ.
Chỉ có điều, vào Sầm thị rồi, nhìn thấy người trước giờ luôn lãnh đạm như anh ta lại đối với một cô gái trẻ gần như chẳng có năng lực gì cưng chiều đến cực điểm, cô đột nhiên hiểu ra.
Trong quan niệm tình yêu của Sầm Chí Quyền, chỉ có yêu hay không yêu, muốn hay không muốn, không có những thứ để đắn đo khác.
Đời này, cho dù cô có tài giỏi hơn nữa, ưu tú hơn nữa người này cũng không có khả năng thích cô bởi vì anh ta căn bản không cần một người hợp tác trong công việc mà là một cô gái để anh ta yêu thương, chìu chuộng thôi.
Mối tình thầm kín của cô chính thức chấm dứt, sau khi cô vì bị Hứa Yên lợi dụng mà điều khỏi phòng thư ký.
Lúc đó Sầm Chí Quyền có thể bảo cô cuốn gói bất kỳ lúc nào nhưng cô chỉ bị điều đến phòng PR, cô không biết anh ta làm vậy là vì lý do gì, hoặc có lẽ vì nghi ngờ động cơ cô tiến vào Sầm thị nên lưu cô lại để xem cô muốn gì.
Cô không có cách nghĩ gì đặc biệt, lúc đầu đúng là có nghĩ đến câu dẫn Sầm Chí Quyền nhưng suy nghĩ này trước giờ chưa từng hé răng với bất kỳ ai, ngay cả Diệp Dao cũng không.
Cô nói với Diệp Dao mình muốn tìm hiểu cách vận hành của công ty để sau này có thể giúp đỡ con bé, em gái cô cũng tin.
Nhưng sau khi cô và Sầm Chí Viễ kết giao thì tất cả những suy nghĩ ban đầu đều thay đổi.
Cho nên, bất kể Sầm Chí Quyền muốn biết gì, dưới tình huống có thể giữ cho bản thân không bị liên lụy vào, cô nhất định sẽ nói hết không giữ lại.
Không để ý đến những suy nghĩ rối rắm trong đầu Lý Tử Mạn, Sầm Chí Quyền hút xong điếu thuốc mới quay lại, đi thẳng vào đề, 'Cô với Diệp Dao có quan hệ gì?'
'Chúng tôi là chị em cùng mẹ khác cha.' Nghe hỏi, Lý Tử Mạn nhỏ giọng đáp.
'Lý tiểu thư, tôi hy vọng cô nghe kỹ câu hỏi của tôi bởi vì tôi không có thời gian lặp đi lặp lại.'
Giọng Sầm Chí Quyền lạnh hơn mấy phần, ánh mắt càng thêm sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Lý Tử Mạn quả thực đã bị khí tức lạnh băng của hắn dọa đến ngây người...