Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 84: Đại Boss lại ghen rồi! (3)




Chương 84: Đại Boss lại ghen rồi! (3)

Xe vừa lái ra khỏi cổng nhà họ Liên, Quan Mẫn Mẫn bảo hắn ngừng lại bên đường cho mình xuống xe.

'Mẫn Mẫn, có phải em vội đi đâu nữa không?' Liên Chính Tắc điềm nhiên nói.

Quan Mẫn Mẫn cũng không định giấu hắn, 'Phải.'

'Vậy anh đưa em về căn hộ của em?'

Quan Cảnh Duệ mấy ngày ngay theo Sầm Tĩnh Di đi Hồng Kông, điều này hắn cũng biết.

'Không cần.'

'Chẳng lẽ em bảo anh đưa em đến chỗ của Sầm Chí Quyền?'

'Sao anh biết?' Quan Mẫn Mẫn vừa hỏi vừa lấy điện thoại ra xem. Giờ là 8h 50 phút, đi đến chỗ hắn cũng mất hơn 20 phút, trễ một chút chắc cũng không sao.

'Xem ra anh sớm đã thua rồi.' Mẫn Mẫn ngoài miệng luôn nói ghét người kia nhưng một cô gái nếu như thật sự ghét một người đàn ông sẽ không cùng người đó dây dưa không dứt, nói cái gì cũng chỉ là mượn cớ.

'Em tìm anh ấy là có chuyện.'

'Một cô gái muộn rồi mà một mình đến nhà của một người đàn ông, còn có chuyện gì khác?' Liên Chính Tắc trong lòng phức tạp vô cùng, thua có chút không cam lòng.

Đang nói chuyện thì điện thoại của Quan Mẫn Mẫn vang lên, lại là tin nhắn của boss.

"Tới chưa?"

"Đang trên đường." Bám thật sự sát quá!

Ngăn không được sự kiên trì của Liên Chính Tắc, Quan Mẫn Mẫn cuối cùng vẫn bị áp tải lên xe.

Hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cổng khu chung cư cao cấp mà Sầm Chí Quyền đang ở, Liên Chính Tắc xuống xe, đang định vòng qua giúp cô mở cửa thì Quan Mẫn Mẫn đã đẩy cửa bước ra...

Đón cô là gương mặt âm trầm của người đàn ông dưới ánh đèn xe...

Trở tay không kịp, bị bắt ngay tại trận!!!

Sầm Chí Quyền liếc nhìn cô gái vừa đẩy cửa bước ra, lại nhìn sang Liên Chính Tắc đang đứng bên cạnh xe.

Nhìn thấy hắn, Liên Chính Tắc mỉm cười, 'Sầm tổng, lại gặp mặt nữa rồi.'

'Chúng ta đừng gặp nhau thì tốt hơn.' Sầm Chí Quyền bước đến, một tay rất tự nhiên khoác lên vai cô gái kéo cô vào lòng, cúi đầu kề sát thân thể đang đờ ra của cô, thấp giọng nói, 'Muộn như vậy rồi, muốn về sao không để anh đi đón?'

'Chỉ là thuận đường gặp được thôi mà...' Quan Mẫn Mẫn lấy hết can đảm giải thích, ai biết boss lại rảnh rỗi như vậy, còn đích thân xuống lầu đón cô.

Người quả nhiên không thể nói dối bởi đi đêm nhất định có ngày gặp ma.

'Mẫn Mẫn, bữa tối hôm nay rất vui, còn món quà của em...' Liên Chính Tắc cố tình nhấc cổ tay để lộ chiếc đồng hồ, dưới ánh đèn, những viên kim cương đính trên đó lóe lên những tia sáng chói mắt, '...anh rất thích, cám ơn.'

Những lời nên nói cũng đã nói xong, cho dù không nỡ cũng phải lên xe rời đi.

Cũng không phải chuyện gì hắn đều muốn cùng Sầm Chí Quyền tranh cao thấp nhưng Quan Mẫn Mẫn cô gái này, hắn thật sự rất thích.

Chỉ có điều, chuyện này xem ra chỉ là hắn đơn phương tình nguyện mà thôi.

'Em...em với anh ấy...' Cô muốn giải thích nhưng nào biết là vừa mới nỏi được một nửa thì đã bị vẻ âm trầm trên gương mặt kia dọa đến líu lưỡi, nửa câu còn lại chỉ đành nuốt xuống trở lại.

Hắn không nói một lời, rút tay ra khỏi vai cô, xoay người đi vào nhà.

Nhìn theo bóng dáng cao ngất của người đàn ông càng lúc càng xa, một ý nghĩ thoáng lướt qua đầu Quan Mẫn Mẫn chính là cô cũng về nhà cho rồi nhưng cuối cùng vẫn không có lá gan đó, cất bước chạy đuổi theo phía sau.

Nhiệt độ hôm nay rõ ràng là rất nóng nhưng áp suất thấp toát ra từ người người đàn ông khiến người khác thấy lạnh run lên.

'Anh nghe em nói có được không?'

Cơn giận của hắn không phải lần đầu cô được chứng kiến nhưng hắn trầm mặc không nói một lời như thế này khiến cô càng thấy sợ hãi hơn.

Cửa thang máy mở ra, Quan Mẫn Mẫn theo sát người đàn ông tiến vào, không dám khoác tay lên tay hắn, chỉ rụt rè kéo lại tay áo hắn, định trước khi vào đến nhà nói cho rõ ràng.

Nghe nói khi đàn ông tức giận với một cô gái nào đó, nếu như không trực tiếp nổi nóng với cô ấy thì sẽ ném lên giường từ từ trừng phạt. Những tình huống thế này, trong sách manga nhiều lắm.

Nếu như "ông chú" này tối nay quyết tâm sửa trị cô, vậy kết cục của cô nhất định rất thảm.

Người đàn ông nhìn cô gái, lưng dựa vào tường, hai tay vòng trước ngực, chừng như thật sự muốn nghe cô giải thích.

'Cái này... Tối nay vốn là em cùng mẹ đi ăn cơm nhưng tình cờ gặp được anh ấy, anh ấy nói hôm nay là sinh nhật cho nên mới mời hai mẹ con ăn cơm...' Ánh mắt đáng thương nhìn gương mặt âm trầm của người đàn ông, trong lòng Quan Mẫn Mẫn có chút khiếp sợ pha lẫn bất an, vốn lại muốn dùng "lời nói dối thiện ý" nhưng cũng không dám, cuối cùng chịu không nổi, trực tiếp nói ra, 'Đi với mẹ ra ngoài ăn cơm thực ra là gạt anh thôi. Sự thực là em tới nhà họ Liên ăn cơm. Nhưng hôm nay đúng là sinh nhật của anh Ken. Mấy ngày nay mẹ không cho em ra ngoài, nếu như không phải vì mua quà sinh nhật cho anh ấy mẹ cũng không cho em ra ngoài một bước. Mua quà xong thì anh Ken nói muốn mời em ăn cơm nhưng em không ngờ là anh ấy lại đưa em về nhà...'

'Biết sai chưa?' Đại boss bắt đầu hỏi tội.

'Em sai rồi.' Cô vội vàng gật đầu.

'Sai ở đâu?'

'Gạt anh.'

Bởi vì cô dũng cảm thừa nhận sai lầm, sắc mặt âm trầm của boss mới hòa hoãn được đôi chút.

'Biết sai thì phải sửa. Lần sau trước khi nói dối phải viết nháp cho kỹ càng, muốn ra ngoài gặp người đàn ông khác tốt nhất đừng để anh bắt gặp.'

Hắn đưa tay kéo cô qua, giống như trút giận, hung hăng véo mặt cô.

Thấy người đàn ông đã hòa hoãn trở lại, trái tim thắc thỏm của Quan Mẫn Mẫn cũng bình tĩnh trở lại, ngoan ngoãn gật đầu.

'Còn gật đầu? Thật sự lại muốn cùng người khác ra ngoài?' Sắc mặt người đàn ông lại tối lại.

'Em nào có!' Cô lườm hắn, lá gan bắt đầu to ra không ít, vừa nãy thực sự cô không chú ý nghe hắn nói cho lắm.

'Quên lần trước anh đã nói gì với em? Lặp lại nghe thử xem!'

'Không được cùng người đàn ông khác ra ngoài ăn cơm.'

'Gì nữa?'

'...' Làm gì còn gì nữa? Cô nhìn hắn bằng ánh mắt vô tội.

Cửa thang máy mở ra, thì ra đã đến tầng trên cùng.

Bị người ta kéo vào nhà, cửa mới đóng lại, người đàn ông đã trực tiếp áp cô lên cánh cửa, không cho cô có bất kỳ cơ hội nào, bàn tay to giữ chặt sau ót, hung hăng hôn...

Cô tránh không khỏi, trong mũi phút chốc tràn ngập khí tức đầy nam tính của người đàn ông.

Đợi đến khi hắn rốt cuộc chịu buông cô ra, cả người Quan Mẫn Mẫn đã mềm nhũn đến tê dại, vô lực để mặc hắn ôm mình đến sofa đặt xuống.

'Anh vào thư phòng xử lý một số chuyện. Lát nữa em xuống bếp nấu gì cho anh anh ăn.' Hắn hài lòng hôn phớt lên đôi môi đã hơi sưng lên của cô, dặn dò.

'Anh muốn ăn cái gì, em gọi điện thoại kêu người ta mang đến.' Đối với chuyện bếp núc cô quả thật là con số 0, bảo cô xuống bếp nấu gì cho hắn ăn, cô sợ mình thiêu rụi cả gian bếp của hắn.

'Bạn gái nấu cho bạn trai ăn là chuyện đương nhiên, anh lại không ngại em nấu khó ăn.' Đại boss ném lại một câu rồi điềm nhiên bỏ đi.

Đợi lát nữa xử lý xong công sự, ăn no rồi từ từ trừng phạt cô sau.

Lại là bạn gái? Cô lúc nào thì thừa nhận là bạn gái của hắn rồi?

Nhưng quan hệ hiện giờ giữa họ không phải chính là một cặp đôi bình thường như bao cặp đôi khác trên đời hay sao?

Nhưng giữa nam và nữ, bất kể có tình cảm hay không thì sau khi vượt qua một tầng quan hệ thân mật kia thì sẽ luôn lưu lại trong lòng dấu ấn nào đó. Sáu năm trước, sau lần đầu tiên giữa cô và hắn, cô không có quá nhiều ấn tượng, tuy rằng hắn là người đàn ông đầu tiên, nhưng trong thâm tâm cô, Sầm Chí Quyền vẫn luôn là một người đàn ông ở vị trí rất cao, cô không dám đến gần chứ đừng nói gì là kết hôn.

Nhưng lần này về nước, lần nữa cùng hắn dây dưa không dứt, khi thật sự ở bên nhau, theo số lần hai người thân mật càng nhiêu, cảm giác của cô về hắn cũng dần dần thay đổi.

Cho nên khi hắn chính miệng nói cô là bạn gái mình, lần đầu tiên cô hoàn toàn không thích ứng nhưng lần này, tuy nghe vẫn chưa quen tai lắm nhưng so với lần đầu, trong lòng có thêm một loại thẹn thùng và vui sướng khó nói thành lời.

Ngay bản thân cô cũng không nhận ra, từ cảm giác sợ hãi ban đầu cho tới bây giờ, nội tâm cô thực ra đã chậm rãi tiếp nhận.

Một chiêu mưa dầm thấm đất này của Sầm đại boss thật lợi hại! Đối phó với người có tính cách như Quan tiểu thư, cách tốt nhất chính là mạnh mẽ nhưng kiên trì xông vào cuộc sống của cô từng chút một, khiến cô bất tri bất giác quen với sự tồn tại của hắn.

Bởi vì cách xưng hô mới mẻ này, Quan tiểu thư lần đầu tiên tiến vào căn bếp bóng loáng như mới của hắn, mở chiếc tủ lạnh loại khủng của hắn ra, bên trong quả nhiên nhét đầy các loại thực phẩm tươi mới. Haizz, boss chuẩn bị thật đầy đủ nha!

Chỉ tiếc, món cô làm được mà chắc chắn ăn không chết chỉ có mì, nếu như hắn kiên trì muốn cô làm, vậy thì làm thôi!

Lấy mì, rau cải, thịt, cà chua các loại ra đặt lên bàn bếp sau đó quay ra phòng khách lấy điện thoại, lên mạng tìm kiếm...

Làm đúng như vậy, chắc sẽ không sai đâu.

Lúc Quan Mẫn Mẫn mang thai thì có Sầm Chí Tề và cả bảo mẫu chăm sóc, sau khi con trai được ba tuổi, cô cũng bắt đầu theo bảo mẫu học một ít món đơn giản, nấu canh xào rau gì đó nhưng thành phẩm thực sự rất khó nuốt nhưng cũng may ăn không chết, về sau nữa, con trai bộc lộ tài năng, thế là cô mặc kệ, để con trai làm, mình hưởng thụ.

Cho nên, đối với các loại dụng cụ trong phòng bếp, cô cũng không phải rất xa lạ.

Đặt điện thoại lên bàn, cô quyết định làm mỳ Ý, nếu như thành công, sau này trước mặt con trai cô cũng có thể nở mày nở mặt một phen.