Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 65: Có muốn gặp phụ huynh của anh không?




Chương 65: Có muốn gặp phụ huynh của anh không?

Quan Mẫn Mẫn ở trên giường đợi một lúc vẫn chưa thấy hắn trở lại, thân thể tuy rằng rất mệt nhưng không hề buồn ngủ, ngoại trừ đói bụng ra, quan trọng nhất là chỗ kia...

Có một loại cảm giác nói không nên lời!

So với cảm giác sau lần đầu tiên sáu năm trước, lần đó đau đến đứng không nổi nhưng lần này thực ra không hoàn toàn giống, ngoại trừ đau ra, hình như còn có thêm một cảm giác không thể diễn tả được...

Quả nhiên, biết lý thuyết thôi vẫn chưa đủ, có thêm kinh nghiệm thực chiến nữa mới chân thật hơn!

Đối với chuyện nam nữ phương diện này, Quan tiểu thư trước giờ luôn có tinh thần "tìm tòi khám phá", lê tấm thân mệt mỏi xuống giường, nhìn bốn phía định tìm điện thoại lên mạng xem người khác có cảm nhận thế nào về chuyện này nhưng khi cô tìm được điện thoại trong túi xách ném trên sofa, cố thế nào cũng không mở nó ra được.

Áo não ném điện thoại lên sofa, vô tình nhìn thấy laptop của Sầm Chí Quyền đặt trên bàn trà đang mở ra, thế là, ngồi xuống...

Laptop chuyên dụng của đại boss quả nhiên không giống của người hường, mặt trên không có bất kỳ đồ án nào, thoạt nhìn rất chán nhưng cô không ngờ tới là vị đại boss trước giờ tính tình cứng nhắc này lại cài đặt phần mềm Skype trong máy của mình, cô thật sự không thể tưởng tượng nổi người như anh ta lại giống mọi người chơi trò này, đại boss có thời gian nói chuyện phiếm với người ta sao?

Nhìn thời gian, đã qua một giờ sáng, ngẫm lại chắc tiểu Quan tiên sinh nhà cô đã ngủ rồi, tuy rằng biết có Tĩnh Di ở nhà nhưng từ sau khi về nước cô bỏ con trai một mình nhiều quá, trong lòng có chút áy náy vì thế mở Skype gửi cho con trai một tin nhắn, cho dù ngày mai thằng bé mới đọc được cũng tốt.

Có ngờ đâu Skype của boss được cài đặt tự động đăng nhập, cô căn bản là không định xâm phạm sự riêng tư của anh ta đâu nha. Nhưng còn chưa kịp đóng lại thì đã có một tin nhắn nhảy vào...

"Trời ạ, em có hoa mắt không vậy? Đại boss cũng dùng Skype sao?" --- Lục thiếu mập mạp.
"Thật sự là không thể tưởng tượng!" --- Xin gọi tôi là 11.
"Anh hai, thật sự là anh sao?" --- Giai Di phong hoa tuyệt thế.
"Anh hai?" --- Phong lưu không hạ lưu Tề thiếu.

Ngay cả Sầm Chí Tề cũng online???

Trời ạ, đây chính là nhóm liên lạc nội bộ của người trong nhà họ Sầm đây mà? Cô thật sự là đánh bậy trúng thật! Nhưng xâm phạm quyền riêng tư của người ta cũng không phải chuyện hay ho gì.

Vì không để người ta phát hiện, Quan Mẫn Mẫn vội vội vàng vàng tắt đi.

Cô không dám cũng không có hứng thú xem trộm những thứ khác, trực tiếp mở Google, nhập vào --- Cùng đàn ông xxoo có cảm giác gì?

Cô thừa nhận, cô rất tò mò muốn biết những cô gái khác có cảm giác giống với mình không? Cũng tò mò muốn biết, đàn ông có cảm giác thế nào...

Nhớ lại bộ dạng vừa nãy của hắn...

Tất cả như một cuốn phim quay chậm hiện ra rõ ràng trong đầu cô, gương mặt lại bắt đầu nóng như thiêu...

Lúc cô đang xem mê mẩn thì một bàn tay từ phía sau vươn tới, trực tiếp đặt lên bàn tay đang di dời con chuột của cô...

Khí tức đàn ông trong chớp mắt bao vây lấy cô, Sầm Chí Quyền khom lưng, dán sát người mình vào người cô, hắn nhìn màn hình, khóe môi nhẹ câu lên, trầm giọng đọc từng chữ một --- "Sự vui vẻ của phụ nữ trên giường toàn bộ dựa vào kỹ xảo của đàn ông..."

'Vừa nãy không để em cảm nhận được sao?'

Hắn quét mắt nhanh một lượt nội dung của trang web, cúi đầu cắn vành tai nhỏ xinh của cô, vẻ mặt đường hoàng hỏi, hơi thở nóng rực xâm chiếm tất cả các giác quan của cô, Quan Mẫn Mẫn xấu hổ vô cùng, chỉ hận không thể kiếm một hang động chui vào trốn cho xong.

Ý anh ta muốn hỏi kỹ xảo của mình có được hay không sao?

Đáng ghét thật, như vậy cũng bị anh ta nhìn thấy sao?

'Không cho phép nhìn!'

Cô đẩy tay hắn ra, thẹn quá hóa giận gập mạnh laptop lại, kẹp tay hắn trong đó.

Trời ạ, còn gì mặt mũi gặp người chứ!

'Vậy nói cho anh nghe, vừa nãy có thoải mái không?' Thấy cô vùi mặt vào tay không dám nhìn mình, Sầm Chí Quyền dứt khoát kéo cả người cô lên ôm đến trên đùi mình, dễ dàng như ôm một đứa trẻ.

'Em không biết!'

'Không biết? Vậy thử lại một lần?'

'Không cần...' Cô ở trong lòng hắn nũng nịu than thở, '...chân người ta đau quá.'

'Chỉ có chân đau thôi sao?' Bàn tay to đang vòng qua eo trượt xuống, 'Chỗ này...có đau không?'

Quan Mẫn Mẫn thật sự bị dọa đến ngây người, đại boss đang giở trò lưu manh sao? Cô còn chưa mặc nội y nha, từ trên xuống dưới chỉ có một chiếc áo sơ mi che chắn.

'Chưa để em cảm nhận được, là lỗi của anh.' Thấy cô gái nhỏ trong lòng thẹn đến không dám nhìn ai, nếu tiếp tục chủ đề nhạy cảm này, nói không chừng không cả dám ăn, đói chết cô chỉ thiệt cho hắn thôi vì vậy Sầm Chí Quyền không trêu cô nữa, 'Đi ăn đi!'

Đợi cô ăn no rồi, hắn ăn cô vẫn còn kịp!

Nghĩ đến cô bị bệnh, vừa nãy lại bị hắn hung hăng giày vò một  phen cho nên khó được một lần Sầm đại boss đích thân bê cháo đến đút cho cô ăn.

'Em tự ăn được rồi.' Cô vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong lòng nghĩ hoài không hiểu, người đàn ông này sao lại hoàn toàn khác với Sầm Chí Quyền mà cô đã biết trước đây? Chẳng lẽ là nhân cách phân liệt sao?

'Không phải nói đau sao?' Hắn múc một muỗng đưa đến bên miệng cô, 'Há miệng!'

'Em...' Cô mới há miệng định phản bác thì hắn đã nhân lúc cô mở miệng mà nhét muỗng cháo vào.

Hương cháo thơm nồng trong chớp mắt đã tràn đầy khoang miệng, cũng khiến dạ dày sớm đã biểu tình của cô nhận được sự an ủi cực lớn. Thôi đành vậy, có thức ăn cứ hưởng thụ trước đã, cãi nhau gì đó đợi sau đi.

Thế là, bàn tay trước giờ vốn chỉ dùng để ký hợp đồng này nọ lần đầu tiên tiếp nhận công việc của bảo mẫu, muỗng này nối tiếp muỗng kia, tuy rằng lần đầu tiên làm chuyện này nhưng đại boss làm việc này hoàn toàn không có chút gì không thuận tay, chỉ kém sờ đầu khen cô ngoan nữa thôi.

Còn Quan tiểu thư nhà ta thì cứ một muỗng lại một muỗng ngoan ngoãn nuốt xuống, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc người đàn ông bên cạnh một cái...

Vẻ mặt anh ta không có gì khác thường nhưng ánh mắt lại nhu hòa cực kỳ, nếu như cô dám nhìn thẳng vào đôi mắt đó, nhất định sẽ nhìn thấy nhu tình không cách nào che giấu được trong đáy mắt...

'Nghĩ gì vậy? Đi súc miệng rồi vào ngủ đi.' Đút xong muỗng cháo cuối cùng, đại boss rút khăn giấy giúp cô lau miệng.

Haizz, giọng điệu này...càng nghe càng giống cha đối với con gái nha!

Dưới ánh mắt uy nghiêm của "cha", Quan tiểu thư đành bước vào toillet, trên bệ của bồn rửa mặt, bên cạnh chiếc ly màu xanh lam là một chiếc ly màu hồng nhạt, bên trong cắm một chiếc bàn chải cũng màu hồng, cái này... không phải lần trước khi cô ở lại còn lưu lại sao? Không ngờ anh ta vẫn chưa ném nó đi, chẳng lẽ sớm đã biết cô sẽ đến đây lần thứ hai sao? Đại boss đúng là đại boss, tính toán chuẩn xác như vậy!

Súc miệng rửa mặt xong bước ra đã thấy hắn tựa vào đầu giường chờ cô.

Tuy rằng có chút xấu hổ nhưng ngủ cũng đã ngủ rồi, nếu như giờ mà ra sofa ngủ thì thật sự quá già mồm.

Dưới ánh mắt quan sát của hắn, cô chậm rì rì bước qua, gì mép giường bên kia trèo lên, nằm xuống cách hắn thật xa.

Nhìn bóng người nhỏ nhắn nằm kia, người đàn ông không nói gì, đưa tay tắt đèn, chỉ lưu lại một chiếc đèn ngủ vàng nhạt.

Hắn nằm xuống, đưa tay dùng sức kéo thân thể nho nhỏ một mực không chịu phối hợp kia vào lòng.

Quan Mẫn Mẫn biết người đàn ông này muốn làm gì cô nhất định ngăn không được cho nên cũng không lãng phí sức lực nữa, ngoan ngoãn rúc vào lồng ngực rộng rãi của hắn.

Trong phòng trở nên an tĩnh cực kỳ, an tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng tim đập cường tráng mà hữu lực của hắn thật rõ ràng.

'Không định giải thích một chút sao?' Sầm Chí Quyền biết cô mệt nhưng còn chưa ngủ vì vậy bắt đầu tính nợ cũ.

Hắn nhắm mắt lại, nửa mặt vùi vào tóc cô, trong từng hơi thở đều là hương tóc thơm ngát của cô, là loại dầu gội mà hắn thường dùng, cảm giác này – thật thân thiết, giống như giữa hai người không hề có khoảng cách vậy, hắn thích cực kỳ.

Một tay hắn luồn xuống để cô gối đầu lên, tay kia khoác lên eo cô, cảm nhận cảm giác thoải mái cực kỳ từ làn da mềm mại của cô truyền đến, yêu thích không nỡ rời tay.

Giải thích cái gì? Quan Mẫn Mẫn có chút mờ mịt thầm nghĩ.

'Không hiểu?' Đại boss nói rành mạch từng chữ, 'Buổi tối hôm đó, tại sao lại cùng người nhà họ Liên ăn cơm?' Tùy tiện đi gặp phụ huynh đã đành, còn bị giới truyền thông chộp được, gây chuyện lớn như vậy nữa chứ.

Thì ra là chuyện này!

Quan Mẫn Mẫn thở dài một tiếng, 'Em cũng bị lừa đến đó.'

Rõ ràng câu trả lời này khiến đại boss khá là hài lòng, hắn cũng biết, nhất định là Quan Thiệu Hiên và nhà họ Liên lén lút thông đồng.

'Vậy có ý định kết hôn với hắn không?'

Nếu như cô dám nói có, xem hắn trừng phạt cô thế nào.

'Đương nhiên là không rồi.' Câu trả lời rất thức thời. Nhưng không biết ba cô sẽ thế nào nữa? Không biết mẹ có vì chuyện này mà bị ba la không nữa?

'Sau này không được tùy tiện đi gặp phụ huynh của người khác nữa.' Thật sự phải quản cô thật chặt mới được.

'Nào có nhiều phụ huynh để gặp vậy?' Một lần đã khiến cô phiền chết rồi, còn không biết giải quyết thế nào đây này! Hay là giống trước đây, trốn đi là xong tất cả?

'Vậy, có muốn gặp phụ huynh của anh không?'

Sầm đại boss đột nhiên hỏi một câu không biết là thật hay giả nhưng cũng đủ dọa cho Quan Mẫn Mẫn sợ đến rụt người lại.