Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 36: Bắt gặp gian tình




Chương 36: Bắt gặp gian tình

'Đúng là anh ta có mục đích riêng, chính là theo đuổi em.' Liên Chính Tắc lần nữa bày tỏ, 'Nếu như Sầm Chí Quyền cũng muốn theo đuổi em, vậy em sẽ chọn ai?' Hắn vừa cười vừa hỏi.

Hỏi nhảm gì vậy trời? Sầm Chí Quyền theo đuổi cô? Đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời. Quan Mẫn Mẫn đứng lên, 'Anh Ken, anh tốt nhất là đừng có theo đuổi em. Em đi bàn công sự trước đã.'

Nói rồi cô xoay người đi ra ngoài, Liên Chính Tắc cũng không ngăn cô, chỉ nói với theo, 'Một ngày em chưa kết hôn thì một ngày anh sẽ không bỏ cuộc.'

Haizz, bị người theo đuổi cảm giác thật không tốt tí nào!

Quan Mẫn Mẫn quay đầu lại, 'Anh Kem, trước kia anh đã từng cướp bạn gái của anh ta, chắc không phải bởi vì bây giờ tưởng anh ta thích em cho nên mới muốn theo đuổi em đấy chứ?'

Nha đầu này, những chuyện không đâu vào đâu thì lại suy nghĩ nhanh thế.

Liên Chính Tắc nhún vai, 'Chuyện cũ đã qua rồi, anh đảm bảo giờ anh thật lòng muốn theo đuổi em, tuyệt đối không phải như em nghĩ.'

Mặc kệ anh có hay không, dù sao em cũng sẽ không nhận lời.

Quan Mẫn Mẫn ôm túi văn kiện rời khỏi phòng họp.

***

'Boss, thư ký của Sầm chủ tịch – Tần tiểu thư qua báo lại, Sầm chủ tịch và phu nhân đang có chuyện không vui trong phòng làm việc, muốn nhờ ngài qua đó một chuyến.'

Sầm Chí Quyền họp xong trên đường quay về văn phòng của mình nghe Khải Văn báo cáo lại như vậy thì khựng lại.

'Phòng làm việc của ai?' Hắn chau mày.

Khải Văn nói hai người có chuyện không vui, dùng từ mới uyển chuyển làm sao! Hắn làm sao không biết ba mẹ mình ngày thường ở bên ngoài đều rất biết khống chế cảm xúc của bản thân, nhất là khi ở trong công ty, tuyệt đối không có khả năng để cho cấp dưới nhìn thấy những thứ phiến diện của bản thân.

Nhưng hôm nay làm ra động tĩnh lớn như vậy, sao có thể chỉ là "không vui" đơn giản như vậy? Nói không chừng là đã quậy tung văn phòng lên rồi!

Lần trước bởi vì chuyện trong nhà hàng, mẹ hắn sau khi về nhà liền trực tiếp ném hết đồ đạc của ba hắn ra khỏi phòng ngủ.

Những chuyện này là chú Vinh gọi điện thoại báo cáo cho hắn nhưng hắn vẫn luôn không hỏi tới, thứ nhất là vì bận ra nước ngoài công tác, thứ hai là vì thực ra hắn không muốn hỏi về chuyện của ba mẹ mình chút nào.

Nhưng giờ họ cãi nhau trong công ty, hắn không thể không qua xem một chút.

'Văn phòng của chủ tịch Sầm.'

Năm phút sau, Sầm Chí Quyền đứng bên ngoài văn phòng của ba mình Sầm Húc Sâm nhưng còn chưa kịp vào thì đã nghe bên trong không ngừng truyền đến tiếng đập đồ.

Còn Tần Khiết nãy giờ vẫn luôn đứng bên ngoài thấy hắn thì vội bước tới, vẻ khẩn trương trên mặt trở nên thả lỏng, 'Chí...' Cô định gọi tên hắn nhưng nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng lần trước, khi hắn không cho cô gọi thẳng tên thì vội ngừng lại nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ tươi cười, 'Sầm tổng, ngài đến rồi? Có phải định tiến vào khuyên giải họ không?'

'Chuyện nhà tôi tôi tự biết xử lý. Cô ra ngoài trước đi!' Mặt vẫn không chút biểu cảm, Sầm Chí Quyền nói.

Tần Khiết không nói gì thêm, cúi chào rồi bước ra.

Trong văn phòng không khí vẫn chưa hòa hoãn lại, Sầm Chí Quyền rút một điếu thuốc châm lên, chưa đầy hai phút sau đã nghe ra hai người vì sao cãi nhau...

Năm phút sau, là mẹ hắn xông ra trước, vẻ mặt tức giận cực kỳ. Khi nhìn thấy con trai mình đang đứng bên ngoài hút thuốc, bà thoáng sững người, 'Chí Quyền...'

'Cãi nhau đủ chưa?' Sầm Chí Quyền nhả một vòng khói, nhìn thấy ba mình cũng bước ra mới lên tiếng.

'Chí Quyền, sao con lại ở đây?' Sầm Húc Sâm cũng ngạc nhiên nhìn con trai.

'Qua xem vợ chồng ân ái mấy cục năm lúc cãi nhau sẽ như thế nào.' Hắn lơ đễnh nói nhưng giọng nói lẫn vẻ mặt đều đầy châm chọc.

'Vợ chồng ân ái?' Thích Bội Tư cười lạnh một tiếng, 'Con tới cũng tốt, chuyện Á Tín tham gia vào dự án khai thác đảo mới chắc con cũng biết chứ? Để ông ấy nói cho con nghe lý do!' Bà nói rồi chỉ tay về phía Sầm Húc Sâm.

'Thích Bội Tư, tôi đã nói với bà rồi, tôi mời Á Tín gia nhập hoàn toàn là vì chuyện công, bà đừng có ở trước mặt Chí Quyền đảo lộn thị phi.' Sầm Húc Sâm tức đến đỏ cả mặt.

'Tôi đảo lộn thị phi? Rõ ràng là ông chột dạ mà không dám thừa nhận. Ông mời Á Tín hợp tác hoàn toàn là vì...'

Thích Bội Tư còn chưa nói hết thì đã bị Sầm Húc Sâm tức giận ngắt lời, 'Bà im miệng cho tôi!'

'Ông chột dạ còn sợ tôi nói sao?'

'Hai người im cho con!' Sầm Chí Quyền nghiêm giọng nói, vẻ sắc lạnh đó khiến cho hai người đã từng tung hoành thương trường mấy mươi năm cũng không khỏi sững người, càng quên là mình mới là ba mẹ hắn, nào có đứa con trai nào dùng thái độ như vậy nói chuyện với ba mẹ mình chứ?

Hai người chỉ ngây người nhìn hắn...

'Đây là công ty, nếu ba mẹ muốn nói chuyện riêng, xin mời về nhà đóng cửa mà bảo nhau. Lần sau nếu còn gây chuyện ở đây, con mời ông nội đến đích thân nói chuyện với hai người.'

Nói rồi, hắn dụi điếu thuốc trên tay xoay người rời đi.

'Chí Quyền...'

Thích Bội Tư còn muốn nói gì đó với con trai nhưng hắn cứ làm như không nghe thấy, đầu cũng không ngoảnh lại bước đi một mạch.

***

Quan Mẫn Mẫn ngồi ở văn phòng của Sầm Chí Quyền đợi hơn nửa giờ anh ta vẫn chưa quay lại, cô cũng không dám tùy tiện đụng đồ đạc trong phòng vì vậy quyết định đến sân thượng thay đổi không khí một chút.

Cô đi thang bộ lên sân thượng, còn chưa kịp đẩy ra cánh cửa đang khép hờ kia thì đã nghe một giọng nữ truyền vào tai...

'Anh đừng phủ nhận nữa, em biết những năm qua anh đều không có bạn gái nào cố định, nhất định là vì đang chờ em có phải không? Có phải không? Bằng không anh cũng sẽ không quay lại Singapore, còn muốn cùng Sầm thị hợp tác, có phải là vì em nên mới làm như vậy? Có đúng không?'

Xem ra là một cặp tình nhâu lâu ngày gặp mặt! Cô đừng nên quấy rầy người ta thì tốt hơn...

Quan Mẫn Mẫn nghĩ vậy, vừa định xoay người rời đi thì lại nghe người đàn ông lên tiếng, giọng nói này...quen thuộc quá mức...

'Tần Khiết, chuyện giữa chúng ta sớm đã qua. Anh quay về chỉ là vì tiếp nhận gia nghiệp, sở dĩ hợp tác với Sầm thị cũng là vì việc của công ty, em suy nghĩ quá nhiều rồi.'

Giọng người đàn ông ôn hòa nhã nhặn, không phải anh Ken thì là ai chứ?

Vốn đã định rời đi nghe vậy Quan Mẫn Mẫn lại đi không nổi nữa, con người mà, ai lại không có tính tò mò?

Anh Ken mới vừa nói muốn theo đuổi cô, giờ lại xuất hiện một tình cũ rồi?!

Nghe cô gái tên Tần Khiết kia nói như vậy, chắc là cô ấy là nhân viên của Sầm thị rồi! Rốt cuộc là ai chứ?

'Em không có suy nghĩ quá nhiều, năm đó anh yêu em như vậy, nhất định là bởi vì giữa anh với Chí Quyền em do dự không quyết định được nên anh mới chia tay đúng không?'

Lời của cô gái kia khiến Quan Mẫn Mẫn kinh ngạc đến nỗi suýt nữa thì kêu ra tiếng, cô phải vội vàng lấy tay bụm miệng thì mới ngăn được...

Trời ạ!

Tình yêu tay ba trong tiểu thuyết chính là đây rồi!

Tính tò mò trong Quan Mẫn Mẫn nhất thời bị đẩy lên đến đỉnh điểm, cô rất muốn nhìn xem thử cô gái kia rốt cuộc xinh đẹp đến cỡ nào mà cả Sầm Chí Quyền lẫn anh Ken đều tranh nhau muốn...

Nghe giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào như vậy, nhan sắc chắc cũng khuynh quốc khuynh thành...

Cô vừa suy nghĩ vừa lén lút dựa vào sát cửa hơn, khi tay đang định đẩy hé cửa ra thì sau lưng truyền đến một giọng nghiêm nghị...

'Quan Mẫn Mẫn, em đang làm gì vậy?'

Sầm Chí Quyền đang đứng phía sau cô cách chỉ chừng một mét, nhìn thấy hành động lén lút thập thò của cô thì nghiêm giọng quát.

Hắn từ phòng làm việc của ba mình quay lại, còn chưa kịp vào văn phòng thì đã nghe người của phòng thư ký báo lại là cô lên sân thượng vì thế hắn lên tìm cô, thật không ngờ vừa vặn bắt gặp cô hình như đang làm chuyện xấu.

Mà một tiếng quát này của hắn khiến Quan Mẫn Mẫn giật nảy mình, không khống chế được lực tay, trực tiếp đẩy cánh cửa đang khép hờ mở toang ra...

'Thực xin lỗi...'

Cô đứng vững lại, ngượng ngùng nhìn cô gái vẫn còn đang gục mặt trong ngực người đàn ông, Liên Chính Tắc nhìn thấy cô, lập tức không chút dấu vết đẩy Tần Khiết ra...

'Mẫn Mẫn, sao em lại ở chỗ này?'

Không phải cô đã bị Sầm Chí Quyền gọi vào phòng làm việc rồi sao? Sao lại rảnh rỗi chạy lung tung thế này? Còn để cô nhìn thấy hắn với Tần Khiết mờ ám không rõ, thật sự là...

Mà lúc Tần Khiết nhìn thấy người đi sau lưng Quan Mẫn Mẫn thì sắc mặt chợt tái đi, bàn tay đang vòng qua thắt lưng Liên Chính Tắc không tự giác chợt thả lỏng ra, đôi môi hồng hé mở, trong giọng nói tràn đầy sự ngượng ngùng của một người vừa bị người khác phát giác ra bí mật, 'Sầm tổng...'

'Sầm tổng, lên sân thượng hít thở không khí sao?' Trái với sự ngượng ngùng của Tần Khiết, Liên Chính Tắc thoải mái tự tại hơn nhiều.

Sầm Chí Quyền quét mắt về phía hai người, ánh mắt bình tĩnh không hề dậy sóng, một tay nắm cánh tay của Quan Mẫn Mẫn, không nói một lời rời đi, mà Quan Mẫn Mẫn cũng không dám lưu lại dù lòng vẫn còn rất tò mò.

'Bất kể là anh, hay anh ấy đều không phải là người mà em nghĩ có thể xoay trong lòng bàn tay. Tần Khiết, em tự mình lo liệu cho tốt, coi chừng tính già lại hóa non.'

Liên Chính Tắc nhẹ nhàng nói một câu rồi tiêu sái rời đi, Tần Khiết cũng không dám đuổi theo, nhìn theo bóng lưng cao ngất của hắn, cô ngập ngừng mãi cuối cùng không nói được một lời, chỉ có hai bàn tay nắm chặt tiết lộ tâm tình.