Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 23: Chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi... (1)




Chương 23: Chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi... (1)

Hắn còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy cô là khi cô mười bốn mười lăm tuổi gì đó, lần đầu tiên cùng Chí Tề đến nhà họ Sầm, tóc ngắn qua tai, giọng nói trong trẻo, nụ cười rất ngọt ngào.

Hai đứa đứng trong vườn hoa chụp hình, hình như cô bị em trai hắn bắt làm người mẫu lâm thời, theo yêu cầu của em trai hắn mà thay đổi tư thế không ngừng, lúc đó hắn đang học ở nước Anh vừa khéo trở về nghỉ hè, đứng ở ban công lầu hai nơi phòng mình hút thuốc.

Thấy đôi thiếu niên nam nữ tuổi nhỏ hơn mình rất nhiều đang ở vườn hoa chơi rất vui vẻ, lúc đó hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy cô gái đó thật hoạt bát đáng yêu.

Hút xong thuốc hắn vào thư phòng xử lý cho xong công sự sau đó đến hồ bơi lộ thiên bên cạnh vườn hoa bơi vài vòng.

Từ năm 15 tuổi hắn đã đến nước Anh du học, cũng gần mười năm sống ở đất nước bốn mùa thời tiết đều mát mẻ, sau khi trở về Singapore thì có chút không thích ứng nổi với cái nóng oi bức ở đây. Vì vậy chỉ cần là ở nhà, sáng và chiều hắn đều sẽ xuống hồ bơi bơi mấy vòng.

Thay xong quần bơi định bước ra khỏi phòng thay đồ thì không ngờ lại bị một người bởi vì vội vàng mà tông thẳng vào.

'A...' Thân hình nhỏ nhắn của cô bé Quan Mẫn Mẫn vây kín trong chiếc khăn choàng tắm đụng thẳng vào người hắn, cả người theo quán tính bị đẩy ngược trở lại, cuối cùng do đứng không vững mà ngã ngồi trên sàn, chiếc khăn choàng tắm vây trên người cũng vì thế mà tuột xuống.

Thân thể còn chưa phát triển hoàn toàn nhưng mơn mởn tươi đẹp của một thiếu nữ trong bộ đồ bơi liền thân màu hồng phấn cứ thế bày trước mắt hắn, bộ đồ bơi rất bảo thủ, rất bình thường, chỉ là, vùng da thịt nõn nà cùng đôi chân thon dài trắng muốt làm đôi mắt hắn thoáng hoa lên.

Nhưng đã là một người đàn ông thành thục, đối với tình huống ngoài ý muốn như vậy hắn vẫn duy trì bình thản, khom lưng đưa tay về phía cô, 'Em không sao chứ?'

'Anh là ai? Đi ra đi, không cho nhìn, không cho nhìn....' Khí tức của người đàn ông xa lạ vây phủ lấy Quan Mẫn Mẫn, trước mắt là lồng ngực trần rắn rỏi của người đàn ông khiến cô hoảng hốt vội chụp lấy chiếc khăn choàng tắm đã rơi xuống sàn định che người lại nhưng càng gấp thì tay càng không nghe lời, run rẩy hồi lâu vẫn không vây được nó vào.

'Có cần tôi giúp em không?' Biết có lẽ mình dọa đến cô gái nhỏ mới mười mấy tuổi này, Sầm Chí Quyền rất phong độ lùi lại mấy bước rồi mới lên tiếng.

'Không cần. Anh đi ra đi!' Hai tay Quan Mẫn Mẫn nắm chặt chiếc khăn choàng tắm lồm cồm đứng dậy chạy thẳng ra ngoài. Trời ạ, bị một người đàn ông xa lạ xem sạch hết rồi!

Đều tại cái tên Sầm Chí Tề đáng ghét kia lừa cô chụp hình mặc đồ bơi gì đó, còn nói lúc này hồ bơi căn bản là không có ai nên cô mới chịu đi thay đồ bơi nhưng vừa nãy giữa thanh thiên bạch nhật, cô không có cái gan kéo khăn tắm xuống ngay trước mặt Sầm Chí Tề.

Đợi hồi lâu rốt cuộc Sầm Chí Tề bắt đầu phát bực, tiến lên định kéo chiếc khăn choàng tắm trên người cô xuống khiến cô sợ hết hồn, vội vàng chạy trở vào phòng thay quần áo định thay lại quần áo của mình, nào ngờ vì quá hấp tấp mà cô đụng thẳng vào ngực một người đàn ông xa lạ trên người chỉ có một chiếc quần bơi từ bên trong bước ra.

Tình huống như vậy làm sao có thể không bối rối chứ? 'Mẫn Mẫn...'

Lúc cô chạy ra khỏi phòng thay quần áo, em trai hắn trên tay cầm chiếc máy ảnh bảo bối cũng đã đuổi đến, thấy Sầm Chí Quyền đứng đó, Sầm Chí Tề rõ ràng cũng ngây ngẩn cả người, 'Anh hai, anh...muốn bơi sao?'

'Hai người đang làm gì?' Sầm Chí Quyền bước ra khỏi phòng, bình thản hỏi.

'Bọn em chỉ muốn chụp một bộ ảnh với đồ bơi thôi, ai ngờ cái cô nàng Mẫn Mẫn nhát gan này lại không dám.' Sầm Chí Tề cười cười nhún vai, 'Cũng không sao, sau này vẫn còn cơ hội mà. Không quấy rầy anh bơi, em đi xin lỗi cô ấy trước.'

Thấy em trai đã rời đi, hắn cũng xoay người đi về phía hồ bơi.

Từ sau hôm đó, mỗi lần Quan Mẫn Mẫn đến nhà họ Sầm đều không dám nhìn thẳng hắn, thậm chí nếu có lần nào ở cửa hoặc ở cầu thang vô tình chạm mặt cô đều lẩn như chạch, nếu như không phải hắn chủ động gọi, cô vĩnh viễn sẽ không tiến đến chào hỏi.

Hắn cũng không biết bản thân có điểm nào khiến cô sợ hãi như vậy nhưng cũng may, thời gian hắn lưu lại nhà không nhiều, cơ hội hai người gặp mặt đã ít càng ít hơn.

Sau đó, năm Chí Tề 21 tuổi, cô 17 tuổi, hắn nghe mẹ báo tin hai người đang quen nhau, lại bởi vì hai bên gia đình đều không phản đối nên chuyện yêu đương cứ thế mà phát triển lên.

Về sau, số lần cô đến nhà họ Sầm càng nhiều lên nhưng như cũ, vẫn không có quá nhiều qua lại với hắn, cô vừa đến thì vội trốn vào phòng Chí Tề, chỉ những lần ngẫu nhiên cùng Chí Tề ở nhà ăn cơm thì mới gặp mà thôi, nhưng cũng không thường nói chuyện với những người khác trong nhà.

Từ đầu đến cuối hắn cũng không xác định cô đối với hắn là sợ hãi hay chán ghét, cũng không muốn tự tìm mất mặt chủ động chào hỏi, chỉ có điều, mỗi lần nhìn thấy cô và Chí Tề ở phòng khách, ở vườn hoa hoặc ở trong phòng chơi đùa vui vẻ, tiếng cười giòn ta ấy luôn khiến hắn không kìm lòng được nhìn thêm mấy lần.

Tình huống như vậy cứ tiếp tục duy trì đến ngày hai người đính hôn...

Tối hôm đó cô uống say, say đến nỗi không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc...

Nhưng hắn lại không say, hắn chỉ thuận theo ý cô cùng cô...

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang gần trong gang tấc kia, đôi môi hồng nhuận không cần chút son phấn dung tục nào kia còn có, mùi thơm thân thể nhạt đến không thể nhạt hơn kia đang chút một dụ hoặc hắn, khiến hắn không khỏi hồi tưởng lại tư vị năm đó đã từng hôn cô...

Bàn tay đang nắm khăn choàng tắm chợt thả ra, hai tay chống ở hai bên mép ghế, thân thể hắn dần phủ xuống...

Quan Mẫn Mẫn đang nằm mơ, mơ thấy tình cảnh trong hồ bơi bên cạnh vườn hoa mùa hè năm cô 16 tuổi đó.

Năm đó cô vừa bắt đầu học bơi bởi vì đây là môn học bắt buộc trong chương trình học của trường.

Thành tích những môn khác của cô cũng đã không mấy vẻ vang rồi, nếu như ngay cả môn thể dục cũng không đạt nữa thì thật sẽ bị người ta cười chết. Vì vậy mẹ còn cố tình giúp cô mời về một cô giáo dạy bơi.

Từ cái lần mặc đồ bơi bị một người đàn ông xa lạ nhìn thấy hết đó, cô cũng không dám mặc nữa, cho dù sau này biết người đó là anh hai của Chí Tề cũng vậy.

Vì xuống hồ bơi, cô không thể không lần nữa mặc đồ bơi nhưng bởi vì thật sự không thích tiếp xúc thân thể với người xa lạ cho dù đối phương cũng là nữ tính đi nữa vì vậy cô cố gắng học bơi một tháng trời mà vẫn không thành thế là dứt khoát cho giáo viên dạy bơi nghỉ việc, một mình ôm phao tập bơi.

Tháng bảy năm đó, khí trời oi bức đến nỗi không ai muốn ra đường, Sầm Chí Tề gọi điện thoại cho cô, nói đã hẹn một đám bạn đến nhà bơi, hỏi cô có muốn sang chơi hay không.

Lúc đó Sầm Chí Tề đã lên đại học, bạn bè của hắn cũng đều là sinh viên, Quan Mẫn Mẫn cũng biết vài người, nghĩ cũng không có gì làm cho nên nhận lời.

Đến nhà họ Sầm thì đã thấy nhóm bạn của Sầm Chí Tề đang chơi bóng rổ bên cạnh hồ bơi lớn, Quan Mẫn Mẫn trước giờ vốn không ưa vận động cho mấy nên chỉ chào hỏi qua loa rồi đi đến hồ bơi nhỏ tập bơi một mình, được một lúc thì lên bờ, một người nằm trên ghế dài vừa ăn điểm tâm vừa xem những quyển truyện tranh mà mình mang tới.

Bởi vì xem rất nhập tâm nên cô không phát hiện ra Sầm Chí Quyền cũng đang ở nhà, hơn nữa cũng ra bơi.

Khi Quan Mẫn Mẫn nhìn thấy người đàn ông vai rộng hông hẹp, vóc dáng rắn rỏi đủ để các cô gái nhìn mà chảy nước miếng kia xuất hiện trước mắt mình, muốn tránh đi thì đã không kịp nữa...

'Sao lại không xuống nước chơi với mọi người?'

Sầm Chí Quyền nhìn cô gái nhỏ mặc đồ bơi nhưng chỉ ngồi trên bờ đọc sách, tò mò hỏi.

'Sầm...Sầm đại ca, là anh sao...' Quan Mẫn Mẫn vừa bối rối trả lời vừa vội vàng nhỏm dậy, '...không làm phiền anh bơi.'

Sau lần đầu tiên đụng phải Sầm Chí Quyền, không biết sao mỗi lần gặp anh ta cô đều rất khẩn trương, căn bản là không dám nhìn thẳng nhất là khi trên người anh ta chỉ có một chiếc quần bơi như lúc này.

Cô ôm sách định tránh đi chỗ khác nhưng không biết có phải vì quá khẩn trương hay không mà mới chạy được vài bước thì trượt chân, không kịp kêu một tiếng đã ngã lăn xuống hồ bơi.

Quan Mẫn Mẫn liên tục uống vài ngụm nước mới đứng vững lại, thấy vậy Sầm Chí Quyền đi đến bên hồ đưa tay về phía cô, 'Có sao không? Có cần tôi kéo em lên không?'

'Không cần...' Mới nói hai tiếng, cả người Quan Mẫn Mẫn chợt co rúm lại trong nước.

Sầm Chí Quyền thấy vậy, tưởng rằng cô bị chuột rút, vội nhảy xuống nước bơi đến bên cạnh cô.

'Sầm đại ca, anh tránh ra, đừng qua đây!' Quan Mẫn Mẫn thấy Sầm Chí Quyền bơi đến bên cạnh mình thì càng hoảng hốt vội vàng xoay lưng về phía hắn.

'Có phải bị chuột rút không?' Sầm Chí Quyền hảo tâm định ôm cô lên bờ ngào ngờ lại bị cô gái nhỏ phản kháng kịch liệt.

'Anh buông em ra, đừng đụng vào người em...'

Một người đàn ông trưởng thành muốn nhấc một cô gái nhỏ lên thực sự quá dễ dàng, chỉ có điều Sầm Chí Quyền không làm sao ngờ được cô gái kia vừa được hắn ôm lên thì một giây sau hắn có chút ngượng ngùng quay mặt sang hướng khác.