Chương 194: Ba, ngủ ngon (3)
Đuổi đi một đám người, Sầm Chí Quyền bảo dì Lâm đưa lão gia tử về nhà, dù sao tuổi ông cũng lớn rồi, không nên thức khuya, cho dù phòng nghỉ của bệnh viện xa hoa đến mấy cũng không tự tại bằng ở nhà.
Lần nữa quay về giường bệnh, bình nước biển của thằng bé chỉ mới truyền được hơn nửa, Quan Mẫn Mẫn đang chống cằm ngồi bên giường, mắt không chớp nhìn từng giọt nước chậm rãi nhỏ xuống.
'Đi tắm rồi ngủ đi, để anh trông chừng nó cho.' Sầm Chí Quyền ngồi xuống bên cạnh cô, sờ gương mặt hơi lạnh của cô, nhẹ nhàng nói.
Bệnh viện đương nhiên có hộ lý trông coi 24/24 nhưng ba mẹ sao có thể yên tâm giao con mình cho người khác mà đi ngủ chứ? Nhất là đứa bé trên giường này không dễ dỗ như những đứa trẻ khác, nếu như lát nữa tỉnh lại không thấy ba mẹ ở bên cạnh, không chừng sẽ nhổ phắt kim truyền ra mà chạy về nhà luôn ấy chứ.
Tính tình xấu như vậy không biết là giống ai nữa! Lúc nhỏ hắn cũng đâu như vậy đau.
'Nhưng em sợ con tỉnh lại sẽ đói.' Quan Mẫn Mẫn nhỏ giọng đáp, một tay kia dịch qua nắm lấy tay hắn, mười ngón giao triền.
'Anh sẽ chăm sóc nó. Em mệt rồi, đi nghỉ đi.'
'Ngày mai anh còn đến công ty nữa, hay là anh đi nghỉ đi. Trước đây lúc con bệnh, em cũng chăm con như vậy thôi.' Chỉ là bên cạnh không có hắn bầu bạn mà thôi.
Nhớ một lần khi thằng bé mười một tháng lần đầu tiên phát sốt, cô thật sự lo đến mức không biết phải làm gì, tuy rằng có bảo mẫu bên cạnh giúp đỡ nhưng khi nhìn đứa bé bởi vì khó chịu mà lớn tiếng khóc nháo không ngừng, cô thật sự không có biện pháp gì, nhất là khi thằng nhóc này sinh bệnh, căn bản là không chịu cho bảo mẫu ôm, suốt cả đêm cô vừa ôm vừa dỗ dành con, nước mắt cũng theo tiếng khóc của con mà rơi không ngừng.
Đợi khi Sầm Chí Tề quay về đến, thấy hai mẹ con ôm nhau khóc thì cũng bị dọa đến ngây người, sau khi hiểu được nội tình, thật sự muốn khóc không được muốn cười không xong.
Nghe cô nhỏ giọng kể chuyện cũ, trong lòng Sầm Chí Quyền càng thêm áy náy và tiếc nuối bởi vì hắn không thể ở bên cạnh cô lúc cô cần mình nhất.
Cho nên hôm nay khi vừa nhận được điện thoại, nghe cô khóc, lòng hắn mới nóng như lửa đốt như vậy.
'Ngoan, sau này sẽ không. Bất kể xảy ra chuyện gì cũng sẽ có anh ở đây, anh sẽ luôn ở cùng mẹ con em.' Hắn nâng tay cô lên, hôn lên đó một cái.
'Cám ơn anh.' Cô dán mặt lên mu bàn tay hắn, nhắm mắt lại, lẳng lặng cảm thụ sự tồn tại và che chở của người đàn ông.
'Đồ ngốc!' Cám ơn gì chứ? Hai mẹ con là một trong những thứ quan trọng nhất trong đời hắn, chăm sóc tốt hai người cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ của hắn.
'Đáng ghét thật, lại chê người ta.' Quan Mẫn Mẫn vẫn nhắm mắt, nũng nịu nói.
'Nghe lời anh, đi tắm rồi nghỉ một lát đi. Ngày mai anh đi làm, em còn phải chăm con.'
'Vậy...được.' Quan tiểu thư có chút không cam lòng đáp rồi ngửa mặt lên như chờ đợi, đại boss rất thức thời đặt lên má cô một nụ hôn, 'Hài lòng chưa?'
'Tàm tạm.'
Nói rồi ngoan ngoãn đi tắm rồi đi nghỉ.
Nửa đêm, bình nước biển của cậu nhóc đã truyền xong, lúc hộ lý qua rút kim, cậu cũng đã tỉnh lại nhưng sốt vẫn chưa lui, theo cách nói của bác sĩ, trước khi vi khuẩn bị khống chế hoàn toàn, sốt là rất bình thường.
Thằng bé giờ vẫn hơn 38 độ, trạng thái tinh thần không đến nỗi, chỉ cần uống nhiều nước bổ sung thì được rồi.
Sau khi bác sĩ và hộ lý lui xuống, Quan Cảnh Duệ uống nước xong ngồi tựa đầu giường, vẻ mặt ghét bỏ nhìn mu bàn tay đang ghim kim của mình, 'Thứ này xấu quá, con phải giữ nó bao lâu?'
'Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời, rất nhanh sẽ được xuất viện thôi.' Sầm Chí Quyền đặt ly xuống tủ, ngồi xuống bên giường nhìn đứa con trai đã tỉnh táo nhiều của mình, yên tâm hơn nhiều, 'Có đói bụng không? Muốn ăn gì không?'
Cậu nhóc sờ bụng, 'Hình như cũng hơi đói.'
'Được, đợi ba một chút.'
Sầm Chí Quyền đứng lên đi ra ngoài, đem túi giữ ấm mà quản gia đưa đến cách đây không lâu, lấy cháo đổ vào một chén nhỏ rồi mang vào.
Quan Cảnh Duệ nhìn chén cháo trắng, đôi mày nhíu chặt lại, 'Giống nước lã vậy làm sao ăn? Con muốn ăn thịt.'
Đứa bé này, điểm này tuyệt đối không phải di truyền từ hắn. Nhìn vẻ mặt của nó kia, cùng lần trước khi Mẫn Mẫn sinh bệnh hoàn toàn không có gì khác biệt.
'Tình huống của con bây giờ chỉ thích hợp ăn những món thanh đạm, đợi cổ họng hết sưng rồi mới ăn được những thứ khác.' Hắn cẩn thận múc một muỗng cháo thổi nguội rồi đưa đến bên miệng thằng bé, 'Há miệng.'
Thật sự rất không muốn ăn nha! Nhưng bụng đói quá!
Thế là nhắm mắt nhắm mũi ăn thứ cháo trắng không có mùi vị gì kia. Chắc có lẽ vì quá đói cộng thêm cháo này nấu không tệ cho nên cậu nhóc rất nhanh đã ăn xong một chén rồi vẫn còn thòm thèm, Sầm Chí Quyền lại ra đổ thêm một chén nữa mang vào.
Đợi thằng bé ăn xong, hắn lấy khăn ăn giúp con lau miệng.
'Có muốn ngủ thêm một lát?'
'Không muốn ngủ.' Chắc vì vừa nãy đã ngủ mấy giờ liền, giờ cậu không buồn ngủ chút nào.
'Bị bệnh không được chơi điện thoại.' Thấy con đảo mắt nhìn về tủ đầu giường Sầm Chí Quyền đã biết thằng bé nghĩ gì.
'Con chỉ muốn lên mạng tìm hiểu một chút căn bệnh này phải bao lâu mới khỏi thôi mà.' Cậu nhóc bất mãn chu môi.
'Chỉ cần con ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ dặn, nhiều nhất năm ngày là có thể về nhà rồi.' Những chuyện này vừa nãy hắn đều đã hỏi bác sĩ rồi.
Năm ngày...
Mặt cậu nhóc lập tức sụ xuống...
'Năm ngày này con chỉ được nằm trên giường sao?' Nghĩ đã thấy chán rồi.
'Ừ, nếu tinh thần con không tệ thì có thể xuống giường đi xung quanh.'
'Con muốn tắm, được không?' Cậu nhóc khẽ động thân thể, cảm thấy ngưa ngứa rất khó chịu.
'Có phải ngứa không? Để ba xem.' Sầm Chí Quyền nhớ tới lời bác sĩ nói lúc nãy, bệnh này sau khi bộc phát trên người sẽ nổi những đốm đỏ, vì thế đứng lên, vén áo con lên...
Quả nhiên, trên người thằng bé đã bắt đầu nổi những mụn đỏ khắp người, tập trung nhiều nhất là ở dưới nách...
Lúc tiểu Quan tiên sinh nhìn thấy những đốm đỏ chi chít trên người mình, đầu tiên là sửng sốt, sau đó kinh ngạc đến há hốc miệng, 'Đây...đây là thứ quỷ gì? Xấu quá!'
Thực ra cậu cũng không phải như những cô gái ghét xấu yêu đẹp nhưng trên người đột nhiên nổi đầy mẩn đỏ như thế, lại ngứa rất khó chịu, sự đả kích trong lòng không phải nhỏ.
'Đây là hiện tượng bình thường, để ba kêu bác sĩ vào xem.' Sầm Chí Quyền ấn chuông đầu giường, bác sĩ chủ trị rất nhanh đã đi vào, cẩn thận kiểm tra những mẩn đỏ trên người cậu nhóc xong thì xác định đây chính là do nhiễm liên cầu khuẩn tạo thành.
'Yên tâm đi, qua vài ngày lột da xong là khỏi thôi.'
'Còn lột da?' Tiểu Quan tiên sinh thực sự không có cách nào chấp nhận người mình bị lột đi một lớp da, cậu là người đâu phải rắn, huhuhu, thảm quá!
Vì để không bị cơn ngứa làm ảnh hưởng giấc ngủ, bác sĩ cho cậu thêm một số thuốc.
Nhưng uống thuốc đối với tiểu Quan tiên sinh mà nói, là một chuyện cực kỳ khó khăn khác.
Sầm Chí Quyền nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm kia, cũng không ép con mà đặt thuốc ở tủ đầu giường, 'Nếu như không muốn ngủ, chi bằng chúng ta nói chuyện?'
Nhưng tiểu Quan tiên sinh bị ngứa đến toàn thân khó chịu, nào có tâm tư nói chuyện?
Đợi đến lúc cậu nhóc chịu không nổi nữa, rốt cuộc vẫn phải cắn răng uống thuốc, Sầm Chí Quyền dưới sự chỉ bảo của bác sĩ, vắt một chiếc khăn lông với nước nóng giúp con trai lau người, lúc này mới coi như dễ chịu một chút.
Giằng co đến hơn nửa đêm, cậu nhóc đã mệt hết hơi.
Nằm trên giường một hồi vẫn chưa chịu ngủ, mắt nhìn người đàn ông không chớp.
'Sao lại không ngủ? Có phải không thoải mái không?'
Hắn liếc xuống nhiệt kế đang kẹp ở tay, vẫn 38 độ không giảm.
Cậu nhóc lắc đầu.
'Vậy thì thế nào?'
'Không biết nữa, chú đọc truyện cho con nghe đi.' Cậu nhóc nói.
Đọc truyện? Huyệt thái dương của Sầm Chí Quyền giật giật, đứa con này của hắn nhìn ngược nhìn xuôi cũng không giống mấy đứa nhỏ phải nghe truyện cổ tích mới ngủ được, trước giờ cũng chưa từng nghe nói nó có thói quen này mà.
Chẳng lẽ sinh bệnh khiến tính tình của người ta cũng thay đổi sao?
'Rốt cuộc chú có biết không?'
'Con muốn nghe cái gì?'
'Gì cũng được.'
Gì cũng được? Nếu hắn tùy tiện chọn một câu chuyện đọc cho thằng bé nghe, cũng chưa chắc nó chịu nghe nha.
Cuối cùng hắn lấy điện thoại lên mạng, tìm kiếm thật lâu mới tìm được loại truyện viễn tưởng mà thằng nhóc thích, bắt đầu chậm rãi đọc.
Không biết đọc được mấy chương thì cậu nhóc trên giường đã ngủ mất.
Hắn đặt điện thoại xuống, lại nhìn nhiệt kế lần nữa rồi mới đứng dậy đi rửa mặt.
Tuy rằng trong lòng sớm đã tiếp nhận sự thực rằng mình có một đứa con trai nhưng quan hệ giữa hai cha con vẫn luôn dậm chân tại chỗ, mãi tới hôm nay, khi hắn bầu bạn với đứa con trai sinh bệnh này, đút con ăn cháo, cho con uống nước, lau người, kể chuyện hắn mới thật sâu cảm nhận được trách nhiệm của một người làm cha.
Từ nhỏ đến lớn sức khỏe hắn luôn rất tốt nhưng cũng không phải không có lúc sinh bệnh. Chỉ có điều, lúc nhỏ bên cạnh hắn chỉ có bảo mẫu, quản gia, người làm, ba mẹ không bao giờ là người đến bên cạnh hắn đầu tiên mỗi lần bị bệnh, mà bầu bạn cùng hắn nhiều nhất chính là ông nội.
Con của hắn, hắn không muốn rơi vào hoàn cảnh giống mình.
Cho nên cho dù con đã chìm sâu trong giấc ngủ, hắn vẫn một mực canh chừng ở bên cạnh, cho đến trời sáng.
Trong thời gian đó, thằng bé tỉnh lại hai lần muốn uống nước, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của người đàn ông, điều này đối với Quan Cảnh Duệ mà nói, cũng là một sự trải nghiệm cực kỳ mới mẻ.
Nhưng cậu biết, người đàn ông này quan tâm mình, cực kỳ quan tâm.