Chương 193: Ba, ngủ ngon (2)
Một trong những bác sĩ đó tuổi chừng 50 trả lời, 'Chúng tôi đã kiểm tra rồi, tim phổi không có gì bất thường nhưng hạch ở hai bên cuống họng bởi vì sưng mà có mủ, theo kinh nghiệm của chúng tôi mà phán đoán, chắc là bị nhiễm liên cầu khuẩn cho nên mới cần phải thông qua xét nghiệm máu xác định xem rốt cuộc bị nhiễm loại liên cầu khuẩn nào mới điều trị đúng hướng được.'
Quan Mẫn Mẫn nghe những thuật ngữ chuyên nghiệp này, nhất thời ngớ ra, cũng may bác sĩ lại lập tức giải thích, 'Nhiễm liên cầu khuẩn cũng chính là "sốt xuất huyết" mà chúng ta thường nói, là một loại bệnh truyền nhiễm cấp tính, cho nên cần phải nhanh chóng đưa ra phương án chẩn trị.'
Sốt xuất huyết thì Quan Mẫn Mẫn có nghe tới nhưng không ngờ là con trai mình lại bị.
'Con trai, nghe lời, chúng ta rút máu xét nghiệm được không?' Sinh bệnh loại chuyện này không thể kéo dài, Quan Mẫn Mẫn vừa nói vừa ôm tiểu Quan tiên sinh lên nhưng cậu nhóc rõ ràng là không muốn phối hợp.
'Mọi người cứ đè nó xuống rút máu đi.' Quan Mẫn Mẫn nhìn mấy hộ sĩ nói.
Nếu cứ để con trai nháo thế này không được, nó không chịu thì chỉ có cưỡng ép thôi.
Mấy bác sĩ dè dặt nhìn sắc mặt của Sầm lão thái gia rồi cẩn thận tiến lên giữ chặt tay chân cậu nhóc không để nó nhúc nhích, mà hộ lý sớm đã chờ sẵn dùng ống tiêm đã sát trùng chuẩn xác đâm vào tĩnh mạch của cậu nhóc...
Lúc mũi kim đâm vào da, thiên tài trời không sợ đất không sợ của chúng ta lại oa một tiếng, cực kỳ mất mặt khóc lớn, những giọt nước mắt to như hạt đậu từ hốc mắt bắt đầu lăn xuống...
Lão gia tử đau lòng đến nỗi lùi về sau mấy bước không dám nhìn gương mặt nhỏ đã đầy nước mắt kia.
Haizzz, còn tưởng rằng mẹ nó đến thì có thể thuyết phục, không ngờ lại dùng thủ đoạn cưỡng chế.
Vừa nãy ông chính là không đành lòng để người ta ra tay với đứa cháu bảo bối của mình nên mới đợi cháu dâu đến, kết quả...
Hai phút sau, rốt cuộc rút máu xong.
Tiểu Quan tiên sinh cũng đã ngừng khóc, vừa lau nước mắt vừa lườm Quan tiểu thư, 'Mẹ đáng ghét thật, giúp người ngoài bắt nạt con.'
'Được rồi, đừng khóc nữa, xấu hổ quá chừng!' Quan tiểu thư vừa đau lòng vừa bực mình cầm một ly nước qua đút cho con trai, lão gia tử chống gậy đi đến bên giường, vạn phần đau lòng an ủi, 'Có ông cố ở đây, không có ai dám bắt nạt cháu đâu. Ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, sau khi về nhà chúng ta lại đến lầu năm góc chơi tiếp!'
Quan tiểu thư nghe vậy, sắc mặt lập tức tái đi!
Đến lầu năm góc chơi tiếp? Ý chính là nói hai người đã từng làm chuyện đó rồi? Chuyện từ lúc nào? Tại sao cô hoàn toàn không hay biết gì cả?
Quan Cảnh Duệ biết ông cố đã lỡ miệng rồi, bĩu môi đưa ly nước lại cho Quan tiểu thư, 'Con mệt lắm, muốn ngủ một lát, đừng quấy rầy con.'
Trong lòng tuy có rất nhiều nghi vấn và bất mãn nhưng lúc này không có khả năng bộc lộ, Quan tiểu thư đặt ly xuống tủ đầu giường, giúp con đắp chăn, cậu nhóc ngoan ngoãn nằm im, rất nhanh đã ngủ mất.
'Ông nội, ông về trước đi, có con ở đây trông chừng nó là được rồi.'
Thực ra Quan Mẫn Mẫn muốn hỏi có phải ông thật sự cùng đứa con trai không biết nghe lời này của cô chạy đến lầu năm góc quấy rối không? Nhưng lúc này...thôi đi! Đợi thằng bé khỏi bệnh về nhà rồi tính sau!
'Đợi có báo cáo xét nghiệm rồi ta về.' Ông lão rất cố chấp nói.
Cuối cùng, dưới sự dìu đỡ của dì Lâm, lão gia tử đến phòng nghỉ riêng mà bệnh viện đặc biệt thu xếp để nghỉ ngơi, Quan Mẫn Mẫn thì ở phòng bệnh vừa trông chừng con trai vừa hỏi bác sĩ thêm những thông tin về bệnh nhiễm liên cầu khuẩn này.
Sau khi nghe bác sĩ nói về những di chứng có thể xảy ra, Quan Mẫn Mẫn có chút sợ...
Cô không ngờ là bệnh lại nghiêm trọng như vậy, thấy vậy bác sĩ an ủi cô, 'Sầm phu nhân, vừa nãy tôi chỉ nói với cô tình huống xấu nhất thôi, lúc đưa đến bệnh viện bệnh tình của tiểu tiểu thiếu gia chỉ mới ở giai đoạn ban đầu, tin rằng đội ngũ bác sĩ của chúng tôi hoàn toàn có thể khống chế và trị dứt.'
Tuy bác sĩ nói vậy nhưng là một người mẹ, thấy con mình yếu ớt nằm đó, sao lại có thể không lo lắng chứ?
Lúc này Sầm Chí Quyền đã họp xong bước ra, nghe Sầm Giai Di nói con mình bị bệnh nằm viện thì vội vàng chạy tới, vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho cô.
Vừa nghe giọng hắn, những nỗi lo lắng nãy giờ như bộc lộ ra hết, cô ngay cả một câu cũng không nói được trọn vẹn, cứ thế khóc lên...
'Mẫn Mẫn, ngoan, đừng khóc, đừng lo lắng, anh tới ngay đây.' Nghe cô khóc thương tâm như vậy, hắn cũng không dám hỏi con trai rốt cuộc bị thế nào, chỉ sợ cô nghe cảm xúc càng thêm dao động dù rằng trong lòng hắn đã gấp đến nỗi chỉ hận không thể mọc cánh bay đến bệnh xem hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
'Anh...anh đến mau đi, em sợ.' Nghẹn ngào đến cuối cùng, cô chỉ hàm hồ nói được một câu.
Ngắt được, cũng bất chấp có bị quá tốc độ hay không, hắn lái xe bằng tốc độ nhanh nhất, lúc chỉ còn cách bệnh viện một ngã tư thì lại bị một vụ tai nạn phía trước làm cho tắc đường.
Lòng nóng như lửa đốt, hắn sốt ruột mở cửa xuống xe, trực tiếp ném lại xe ở đó bắt đầu cuồng chân chạy...
Xuyên qua đám đông, chạy lên cầu vượt hắn dùng tốc độ nhanh nhất trước nay chưa từng có của mình chạy tới bệnh viện, đến bên cạnh cô.
Khi hắn người mướt mồ hôi đứng trước cửa phòng bệnh, Quan Mẫn Mẫn trực tiếp nhào vào lòng hắn, sít sao ôm lấy người đàn ông, nhiệt độ của hắn, khí tức của hắn khiến cô cảm thấy an lòng chưa từng có.
Hắn cũng dùng sức ôm lấy cô, chặt đến nỗi như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình.
Hai trái tim, lần đầu tiên kề cận nhau đến thế, ngay cả nhịp đập như cũng hòa vào nhau.
Bởi vì họ đều đang vì một người mà lo lắng!
'Đừng sợ đừng sợ, có anh đây.' Hắn cúi xuống hôn lên tóc cô trấn an, thấy bác sĩ đang đứng phía sau ngại ngùng không dám tiến đến, hắn vừa kéo vừa ôm cô đến sofa ngồi xuống, ra hiệu cho bác sĩ nói rõ tình huống với mình.
Lúc bác sĩ đem những lời vừa nói với Quan Mẫn Mẫn nói lại một lần, Sầm Chí Quyền vừa nghe vừa nhìn đứa bé đang ngủ mê man rên giường, trái tim xao động bất an cũng dần bình tĩnh trở lại.
'Sầm tiên sinh, đây có thể coi như một chứng bệnh thường gặp, phía bệnh viện đối với việc điều trị cũng rất nắm chắc, xin đừng quá lo lắng.' Bác sĩ nhìn Sầm tiên sinh vẫn ôm chặt Sầm phu nhân không rời, tiếp tục, 'Đương nhiên, người mẹ nào cũng lo lắng cho bệnh tình của con mình, điều này chúng tôi có thể lý giải.'
'Ừ, nắm chắc là tốt rồi.' Sầm Chí Quyền gật đầu.
Lúc này một bác sĩ khác cầm báo cáo xét nghiệm máu mới vừa có đến, xác nhận bị nhiễm liên cầu khuẩn type A, là loại thường gặp nhất.
Hộ lý đã theo toa của bác sĩ chuẩn bị sẵn thuốc đưa đến, cậu nhóc vẫn còn đang ngủ, vì sợ làm kinh động đánh thức thằng bé, Sầm Chí Quyền ngồi ở đầu giường ôm vai con còn Quan Mẫn Mẫn thì ngồi bên mép giường cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của thằng bé.
Kỹ thuật chích thuốc của người hộ lý cực tốt, rất nhanh mũi kim đã xuyên vào tĩnh mạch, lúc rút ra, tiểu Quan tiên sinh cũng tỉnh lại...
'Lại chích nữa...' Bởi vì sốt, thân thể hư nhược, cậu nhóc đã không còn bao nhiêu sức giãy dụa.
'Chích xong rồi.' Sầm Chí Quyền nhìn đứa con trai ngày thường hoạt bát đầy sức sống bây giờ lại không có chút sức nào, đau lòng cực kỳ, giọng điệu cũng ôn nhu chưa từng có, 'Có muốn uống chút nước không?'
'Con muốn uống nước trái cây.' Cậu nhóc suy yếu nhìn người đàn ông trước mặt yêu cầu.
'Không được.' Sầm Chí Quyền không cần nghĩ lập tức cự tuyệt, 'Cổ họng con bị sưng viêm, giờ không thích hợp uống những thứ này, đợi khi nào khỏe hẵng, được không?'
Đại boss kiên nhẫn giải thích, Quan tiểu thư cũng ở bên cạnh gật đầu, 'Vừa nãy bác sĩ đã dặn rồi, những thứ sống, lạnh, dầu mỡ đều không được ăn.' Nói rồi cầm ly nước ấm đưa qua, Sầm Chí Quyền đưa tay đón lấy, đưa đến bên miệng con, 'Ngoan, há miệng.'
Nếu như không phải đang bệnh, Quan Cảnh Duệ nhất định sẽ liếc mắt xem thường, đại boss, ngài tưởng đang đút cho Quan tiểu thư sao?
Không muốn thì không muốn, cuối cùng thiên tài bị bệnh vẫn phải ngoan ngoãn uống nước rồi nằm xuống, trước khi nhắm mắt còn dùng bàn tay vẫn còn đang bị ghim kim truyền nước đặt vào bàn tay to của boss, 'Giúp con giữ lấy, chừng nào truyền xong mới thôi.'
'Được, ngủ đi, ba sẽ giữ cho.'
****
Nghe tin cậu nhóc bị bệnh nằm viện, chín giờ tối, một đám người lớn có nhỏ có trong gia tộc họ Sầm đều tề tựu ở bệnh viện, khiến cả lối đi rộng thênh thang dẫn đến phòng VIP cũng chật cứng. Nhưng bởi vì bệnh của cậu nhóc có mang tính lây nhiễm cho nên không ai được cho vào phòng bệnh.
Mà quà tặng thì sớm đã chất đầy gian phòng khách bên ngoài phòng bệnh, Quan Mẫn Mẫn nhìn, có chút khóc không ra nước mắt, nhiều đồ như vậy, đến lúc về chắc phải nhờ quản gia đưa thêm hai người làm đến phụ dọn ra xe! Haizz, những người này, có cần phiền phức vậy không chứ?
Đương nhiên là cần! Nếu như cô hỏi họ, họ tuyệt đối sẽ trăm miệng một lời đáp.
Tối hôm trước sau khi boss vào nhóm liên lạc mắng cho một trận thê thảm, hai ngày nay cả nhóm thực sự đứng ngồi không yên, chỉ sợ boss lại tâm huyết dâng trào đến xử tội bọn họ, giờ đến lấy lòng ông chủ nhỏ một chút cũng là nên thôi.
Chỉ tiếc là bệnh tình của ông chủ nhỏ không cho phép vào thăm thôi...