Độc Gia Sủng Thê P1

Chương 192: Ba, ngủ ngon (1)




Chương 192: Ba, ngủ ngon (1)

Ba giờ rưỡi chiều, cuộc họp khẩn cấp về dự án khai thác đảo mới bắt đầu.

Trước khi họp, Trang Lâm được chỉ định làm thư ký ghi chép lại nội dung cuộc họp.

Trước khi đại biểu của các công ty đối tác tới, cô đã đi kiểm tra phòng họp một vòng, xác định tất cả thiết bị cần dùng cho cuộc họp đều vận hành bình thường mới yên tâm.

Chỉ không biết lát nữa đại diện của Phạm Nhã Quốc tế đến họp sẽ là ai đây?

Cô vừa mở máy chiếu vừa cúi đầu trầm tư.

Từ sau khi rời khỏi bệnh viện hôm đó, cô chưa từng gặp lại Quan Dĩ Thần.

Anh ta thì tuyệt không có khả năng chủ động đến tìm cô mà cô cũng không có dũng khí đi tìm anh ta.

Một đống chuyện rắc rối trong nhà đã được giải quyết gọn gàng, cho dù là thiếu tiền, cũng là thiếu của Quan Dĩ Thần, không có ai đến ép cô lúc nào nhất định phải trả, cô có thể từ từ làm việc đó.

Theo lý mà nói, cô nên cảm thấy nhẹ nhàng mới phải, nhưng lại không phải thế.

Cô không thấy nhẹ nhàng nổi! Mà làm sao có thể thoải mái nhẹ nhàng được chứ?

Nhìn bề ngoài, giữa cô và anh ta đúng là đã kết thúc rồi nhưng thực tế, bằng vào cách đó trả nợ, thực ra quan hệ giữa họ vẫn như có một sợi tơ vô hình quấn quýt mãi không gỡ ra được.

Đời này chỉ sợ không thể nào xóa sạch được.

Đang miên man suy nghĩ thì cửa phòng họp chợt mở ra, cô vụt ngẩng đầu lên, đối diện là một đôi mắt lạnh lùng quen thuộc...

Trong một chớp mắt đó, cô thấy người mình như tê dại, không cách nào nhúc nhích.

Quan Dĩ Thần không ngờ là một trợ lý thư ký nhỏ như cô cũng có thể xuất hiện trong một cuộc họp quan trọng như thế này, khi chạm vào đôi mắt trong suốt của cô, chỉ một chớp mắt rồi hắn chủ động dời đi, không dừng lại nhiều hơn một giây trên gương mặt rõ ràng là gầy đi rất nhiều kia, hắn xoay người rời đi, tiện tay đóng cửa lại, không để lại một câu chào đã đi luôn, giống như chưa từng xuất hiện qua vậy.

Không phải bạn bè, cũng không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, hắn đương nhiên không cần phải chào hỏi, nếu muốn cũng là thư ký nhỏ như cô lên tiếng trước mới phải. Nhưng khi ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, cô lại không nói được một câu gì.

Trang Lâm nhìn cánh cửa đã đóng lại kia, cái cảm giác chua xót quen thuộc lại dâng lên trong lòng, vành mắt nóng lên, giống như có thứ gì đó sắp tuôn ra, cô cắn răng tận lực áp nó xuống.

Không sao cả, như vậy rất tốt, thực sự tốt lắm! Cô đã khôi phục cuộc sống bình tĩnh mà đạm mạc mà cô mong muốn nhất, sẽ không tơ tưởng đến những thứ vốn không thuộc về mình nữa.

Lúc Quan Dĩ Thần đến văn phòng của Sầm Chí Quyền, Sầm Giai Di vừa mới đưa văn kiện xong bước ra, 'Quan tổng, đến sớm vậy?'

Cô ngạc nhiên cũng phải, cuộc họp chắc phải mười phút nữa mới bắt đầu mà.

Quan Dĩ Thần không trả lời, mặt không chút biểu cảm chỉ gật đầu rồi đi vào.

Haizz, vị Quan tổng tài này tính tình cũng thật khó chịu! Sầm Giai Di ngẫm nghĩ rồi đi về phòng thư ký.

'Dĩ Thần?' Sầm Chí Quyền thấy hắn cũng có chút ngạc nhiên.

'Ừ.' Quan Dĩ Thần đáp gọn một tiếng rồi đi về khu vực đánh golf trong phòng, thành thục cầm gậy lên, không nói một lời tự mình chơi.

Quan Mẫn Mẫn ngừng công việc mà mình đang xử lý lại, len lén đi đến sau lưng Sầm Chí Quyền, ghé sát tai hắn hỏi, 'Anh hai sao vậy?'

Chắc không phải đột nhiên ghiền đánh golf nên mới chạy tới đây khua mấy gậy đấ chứ? Sao nhìn không hề giống nhất thời tâm huyết dâng trào mà giống đi tìm chỗ phát tiết gì đó hơn!

'Không biết nữa.' Sầm Chí Quyền thu hồi tầm mắt tiếp tục phê duyệt phần văn kiện gấp trong tay.

Đại boss chắc chắn sẽ không hỏi nhiều mà Quan Mẫn Mẫn cho dù có tò mò đến đâu cũng sẽ không tự đi hỏi hắn, chỉ có điều ánh mắt cô cứ không tự chủ được liếc về phía hắn, giống như muốn từ những biểu hiện của hắn nhìn ra được điều gì.

Anh cô đến sớm như vậy, có phải là vì muốn gặp Trang Lâm không? Nếu như thực sự muốn gặp Trang Lâm, vậy cũng đâu cần đến văn phòng của boss làm gì?

'Boss, anh gọi Trang Lâm vào có được không?' Quan tiểu thư nhiều chuyện huých vào tay Sầm Chí Quyền một cái.

'Cuộc họp chỉ còn ba phút nữa, em qua nhắc nhở Dĩ Thần một tiếng.' Sầm Chí Quyền không có tâm tư đâu mà quản chuyện người khác.

Bảo cô đi nhắc anh hai? Nhưng vừa nãy lúc vào vẻ mặt anh ấy lạnh lùng như vậy, cô có chút sợ.

'Em có thể thuận tiện mời anh em đến dự buổi đính hôn của chúng ta.' Cô không phải vẫn luôn muốn làm tốt quan hệ anh em sao? Vậy bản thân phải dũng cảm một chút, hắn cũng là người, có gì phải sợ chứ? Huống gì có chỗ dựa lớn là hắn ở đây, sẽ không có ai dám làm gì cô.

'Em sợ...' Quan tiểu trư vẫn chưa thôi khiếp sợ.

'Đi mau đi.' Sầm Chí Quyền đẩy cô, vẻ mặt không chấp nhận phản bác.

Cuối cùng, Quan Mẫn Mẫn chỉ đành lấy hết can đảm đi về phía người kia, còn chưa tới gần đã nghe giọng nói lạnh băng không nghe ra được chút cảm xúc nào của hắn, 'Đi rót cho anh ly nước.'

Thật lợi hại nha, không cần quay đầu cũng biết là cô.

Quan Mẫn Mẫn ờ một tiếng rồi ngoan ngoãn đi rót nước.

Chưa tới một phút cô đã mang một ly nước đến, hai tay đưa lên, giọng vẫn có chút khiếp sợ, 'Anh, nước nè.'

Quan Dĩ Thần ngừng động tác trên tay, quay lại, ánh mắt chăm chú nhìn Quan Mẫn Mẫn...

Ánh mắt âm trầm không rõ ấy khiến Quan Mẫn Mẫn thật sự bị dọa tới, không khỏi lùi lại một bước nhưng lại đụng vào một lồng ngực rắn rỏi, ly nước trên tay cũng vì vậy mà lắc một cái, một phần nước lập tức vãi ra...

Nếu như vãi trên người cô còn đỡ, cố tình lại vãi trên người Quan Dĩ Thần...

Quan Mẫn Mẫn thật sự rất muốn khóc...

'Xin lỗi...'

'Không có chuyện gì dọa cô ấy làm gì?' Sầm Chí Quyền không thích nhất là thấy người ta bắt nạt tiểu trư nhà hắn, nếu như người trước mặt không phải là Quan Dĩ Thần, đoán chừng đã bị hắn đuổi ra ngoài.

Tâm tình không tốt cũng đâu cần tìm người của hắn khai đao chứ? Rõ ràng là biết cô sợ hắn rồi.

Quan hệ anh em này thật sự là khó hóa giải!

Quan Dĩ Thần ném cây gậy đánh golf trên tay, mặc kệ đôi tình nhân cứ dính vào nhau như sam kia, xoay người rời đi, 'Cuộc họp hôm nay tôi không tham gia.'

'Quan Dĩ Thần, đứng lại.' Sầm Chí Quyền không ngờ người trước giờ luôn bình tĩnh như Quan Dĩ Thần cũng sẽ có lúc cảm xúc biến động lớn thế này, 'Cuộc họp hôm nay rất quan trọng. Trong phòng nghỉ của tôi có quần áo mới, cậu có thể...'

Lời của hắn còn chưa dứt thì đã bị Quan Dĩ Thần ngắt lời, 'Tôi biết cuộc họp hôm nay rất quan trọng, Viện Viện cũng có đến. Sau này chuyện liên quan đến dự án khai thác đảo mới tôi giao toàn quyền cho Viện Viện giải quyết.'

Nói rồi hắn cũng không giải thích gì thêm trực tiếp rời đi.

Mãi đến khi cửa văn phòng đóng lại Quan Mẫn Mẫn mới hoàn hồn, rầu rĩ nói, 'Anh ấy...có phải giận em không?'

'Không liên quan đến em.' Sầm Chí Quyền cũng không biết rốt cuộc cơn tức của hắn từ đâu tới, nhưng hiện giờ không phải là lúc truy cứu chuyện đó, 'Anh đi họp trước.'

Giờ họp còn kém một phút, Trang Lâm vẫn ngồi đứng không yên chờ người kia lần nữa bước vào.

Nhưng một người hai người ba người, tất cả đại biểu của các công ty đều đã đến, duy chỉ có người kia không đến, đại diện cho Phạm Nhã Quốc tế lại là Quan Viện Viện.

Nói không rõ là nhẹ nhõm hay thất lạc nhưng cảm giác trống rỗng trong lòng là thế nào chứ?

Cô cố gắng lấy lại tinh thần, đặt hết tâm tư vào việc ghi chép biên bản cuộc họp.

Chính ngay lúc Sầm Chí Quyền bận chủ trì cuộc họp, Quan Mẫn Mẫn nhận được điện thoại của lão gia tử nói con trai bị sốt, giờ đang trên đường đến bệnh viện.

Quan Mẫn Mẫn không dám chần chừ, lập tức cầm túi xách đi ra.

Con trai cô trước giờ đều rất khỏe mạnh, chuyện cảm sốt rất ít xảy ra nhưng một khi sốt thì tương đối phiền phức.

Quan Cảnh Duệ trước giờ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ uống thuốc chích thuốc.

Cho nên nếu cô không về, chắc chắn là không giải quyết thằng bé được.

Sợ quấy rầy Sầm Chí Quyền họp, cô nói với Sầm Giai Di một tiếng rồi rời đi.

Lúc vội vội vàng vàng chạy vào phòng bệnh VIP, bên trong đã vây kín người, con trai cô trên trán dán miếng hạ sốt mà còn có tinh thần chơi trò chơi.

'Quan Cảnh Duệ...' Quan Mẫn Mẫn gọi.

Lúc mọi người nhìn thấy cô chừng như đều thở phào một hơi, nhất là lão gia tử, vội vàng kéo cô qua...

'Vật nhỏ này rõ ràng đang sốt mà còn không chịu rút máu kiểm tra, cháu mau khuyên nó đi!' Lão gia tử sốt ruột thật sự, bàn tay đang kéo tay Quan Mẫn Mẫn dường như có chút run rẩy.

'Ông nội, ông không cần lo, để con.' Quan Mẫn Mẫn biết ông sốt ruột, an ủi hai câu rồi đi đến bên giường nhìn đứa con trai bởi vì phát sốt mà gương mặt đỏ ửng nói, 'Hôm nay còn khỏe lắm, sao tự dưng phát sốt?'

Con trai cô những lúc thế này cực không nói lý, nhỏ giọng khuyên can không chừng không có hiệu quả, thực ra cô cũng rất lo lắng nhất là khi đưa tay sờ mặt cảm thấy nhiệt độ nóng kinh người kia, trái tim cô như sắp vọt ra khỏi cổ họng.

'Không biết nữa.' Tiểu Quan tiên sinh tuy rằng sốt nhưng tinh thần vẫn khá tỉnh táo, cậu nhóc mấp máy đôi môi khô rang, 'Chắc chắn là bữa sáng mẹ làm có vấn đề.'

Giờ là lúc nào rồi mà còn châm chọc cô nữa chứ? Thằng nhóc này rõ ràng là không có ăn miếng nào mà. Nghĩ tới đây, Quan tiểu thư không khỏi nghĩ tới liệu có phải bởi vì bữa sáng ở ngoài ăn nên xảy ra vấn đề không.

'Có tiêu chảy không?'

Tiểu Quan tiên sinh bởi vì không thoải mái, có chút không kiên nhẫn ném chiếc điện thoại trên tay lắc đầu, 'Mẹ, con mệt rồi, muốn ngủ một chút.'

Quan Mẫn Mẫn đỡ con nằm xuống, nắm bàn tay nhỏ của thằng bé không buông, 'Mẹ biết con bệnh rất khó chịu nhưng bác sĩ phải rút máu xét nghiệm thì mới biết con bệnh gì, chúng ta rút một ống được không?'

'Đúng đó, rút máu nhanh thôi, đảm bảo không đau, được không?' Lão gia tử cũng phụ họa theo.

Tiểu Quan tiên sinh vẫn lắc đầu, 'Không rút.'

'Rốt cuộc có vấn đề gì mà phải rút máu?' Quan Mẫn Mẫn ngước lên nhìn những vị bác sĩ đang đứng bên cạnh giường, nếu như chỉ bị cảm bình thường, uống chút thuốc hạ sốt chắc là được rồi chứ?