Chương 174: Em nợ tôi một mạng sống (2)
Nhưng cho dù người làm con gái như cô nghĩ vậy thì mẹ cô cũng không đồng ý. Bà với ông mấy chục năm tình cảm vợ chồng sâu đậm vô cùng, cho dù ông bỏ trốn để lại một đống nợ nần quá sức tưởng tượng và hai đứa con cho bà, bà vẫn niệm tình xưa mà tha thứ cho ông.
'Lâm Nhi, ba con nuôi chúng ta mấy chục năm, lần này coi như là trả lại ông ấy đi!'
Cô cũng biết là phải trả nhưng đối mặt với sự bất lực và bất đắc dĩ hiện giờ, làm sao trả?
Người ta thường nói, không có ai nợ bạn cuộc đời, mỗi người đều phải tự nuôi sống bản thân, đừng nên kỳ vọng có ai đến nuôi bạn.
Chế độ phúc lợi của quốc gia chỉ có thể khiến họ không phải chịu đói, không bị lang thang đầu đường, không bị thất học nhưng không có ai giúp bạn trả nợ.
Cộc sống có gian nan đến mấy thì cũng phải cắn răng vượt qua.
Buổi tối hôm đó, lúc cô ngồi đệm đàn nghĩ tới vẻ tuyệt vọng của mẹ, hết lần này đến lần khác đánh sai nhịp cuối cùng chọc cho quản lý đại sảnh tức giận vô cùng, bảo cô đừng đàn nữa, đi đưa rượu đến một phòng siêu VIP thay cho một cô nhân viên phục vụ hôm nay xin nghỉ, thuận tiện ở bên cạnh hầu rượu.
Đó là lần đầu tiên cô gặp Quan Dĩ Thần.
Người đàn ông mặc một Tây trang kèm áo ghi lê, mỗi một chiếc nút đều được cài một cách chỉn chu, nơi cổ tay áo đính một nút bằng bạc theo phong cách phục cổ khiến cho cả người càng tăng thêm phần ưu nhã, nơi cổ là một chiếc cà vạt màu lam thẫm được thắt một cách hoàn mỹ nhất.
Nhưng vẻ lạnh băng và ánh mắt sắc bé của hắn lại khiến cô không dám nhìn nhiều một lần.
Hắn lẳng lặng ngồi đó uống rượu, không nói với cô một câu mà cô, ngoại trừ rót rượu ra cũng không có khả năng chủ động đi nói chuyện với hắn.
Mãi đến trước khi rời đi, hắn bất chợt lên tiếng...
Giọng trầm thấp, giống như tiếng đàn đang ve vuốt trái tim khiến cô bỗng dưng cảm thấy một nỗi xao động khó tả.
Quan Dĩ Thần hỏi cô, 'Em làm ở đây một tháng bao nhiêu tiền?'
Tuy rằng không biết hắn hỏi vậy là có ý gì nhưng cô vẫn theo sự thực nói ra mức lương của mình.
Một đêm cô đến đây đệm đàn ba giờ, thật sự cũng không kiếm được bao nhiêu tiền, lương một tháng còn không đủ trả cho hai chai rượu tây mà họ gọi hôm nay.
Lúc hắn nghe được con số nhỏ nhoi đến mức không thể gọi là con số kia, đột nhiên đưa tay nhẹ nâng cằm cô lên, ánh mắt như điện, 'Có đàn ông chưa?'
Cô thất thanh kêu một tiếng, cảm giác như mình bị mạo phạm vội ngoảnh mặt đi, giãy dụa cố thoát ra khỏi sự khống chế của hắn, 'Không liên quan đến anh.'
Hắn lơ đễnh thu tay về, lấy ra một tờ danh thiếp chỉ có số điện thoại mà không có tên nhét vào tay cô sau đó lấy tay ra.
Cô nhìn tờ danh thiếp kia, theo trực giác nên lập tức trả lại, 'Anh làm gì...'
'Đừng ném đi, em sẽ cần dùng đến.' Mặt hắn vẫn không chút biểu cảm.
Trang Lâm theo bản năng lắc đầu, 'Không đâu.'
Người đàn ông nhếch môi, tiến đến gần cô, khí tức đàn ông lập tức vây phủ lấy cô, Trang Lâm cảm thấy đầu có chút choáng váng, lần đầu tiên cùng một người đàn ông tràn đầy hơi thở thành thục gần gũi như vậy, khí thế cường hãn của người đàn ông gần như đè ép cô đến không thở nổi.
'Các cô gái đến chỗ này làm việc, không có ai chê tiền nhiều. Tôi cần một cô gái sạch sẽ cùng tôi, ngoại trừ một khoản tiền cố định mỗi tháng sẽ được chuyển vào tài khoản, sau khi giao dịch kết thúc, nhà, xe tùy em chọn. Giao dịch với tôi tuyệt đối đáng giá, nhiều nhất ba năm là đủ rồi.'
Người đàn ông này, ý chính là muốn cô làm bạn giường, đúng không?
Cô ở nhà hàng đệm đàn lâu như vậy, không phải không biết có quy tắc trò chơi này trong nghề, người đàn ông đến nhà hàng này xài tiền đều là người có tiền bạc địa vị nhất định. Các cô gái đến đây làm ai cũng mong câu được một anh chàng giàu có để bản thân có những ngày tháng thoải mái nhàn nhã hơn, nếu có thể vì thế mà gả đi được, vậy thì còn gì tốt bằng.
Nhưng trước giờ cô chưa từng nghĩ dùng cách này để bán chính mình. Cô biết, nếu như thật sự cam tâm để bản thân trụy lạc, cuộc sống mà cô muốn theo đuổi từ nay về sau sẽ không trở lại được nữa.
Cho nên, cho dù khổ đến mấy mệt đến mấy cô cũng chưa từng nghĩ tới chuyện làm bồ nhí của bất kỳ người có tiền nào.
Nhưng lúc này, nghe câu nói của hắn, cô lại nhớ tới gương mặt đẫm nước mắt của mẹ mình chiều nay, đột nhiên không nói được bất kỳ lời phản bác nào.
'Nếu như nghĩ thông suốt rồi thì gọi số điện thoại này.' Người đàn ông xoay người rời đi, không hề có điều gì lưu luyến.
Đêm đó, khi người đàn ông đã rời đi thật lâu cô vẫn cầm tấm danh thiếp chỉ có số điện thoại không có tên đó ngồi trong gian phòng VIP nước mắt như mưa...
Một cô gái hai mươi tuổi nên có cuộc sống như thế nào? Nếu bình thường, mỗi ngày ngoan ngoãn đi học, hoặc là được nam sinh theo đuổi, hoặc là yêu thầm một người học trưởng nào đó, mặc đồ đôi, tay nắm tay cùng đi dạo trong sân trường, hoặc đạp xe ra ngoại ô chơi hoặc cùng nhau đến thư viện ôn bài, cùng đi xem mặt trời lặn, chia sẻ với nhau từng bài hát yêu thích.
Ngày tháng như vậy đơn thuần mà tốt đẹp biết bao.
Nhưng Trang Lâm biết, từ khi ba trốn đi, cô vĩnh viễn cũng không có cơ hội sống cuộc sống như vậy.
Cuối cùng cô vẫn lựa chọn theo hắn, ba năm, ngay cả tên hắn cũng phải hai năm sau mới tình cờ biết được.
Ba năm sau, khi giao dịch kết thúc thì khoản tiền mỗi tháng hắn chuyển vào tài khoản của cô cộng thêm tiền bán căn hộ mà hắn cho cô gom lại thì cũng gần đủ để trả khoản nợ kia.
Sau đó cô tốt nghiệp đại học, có việc làm, có thể kiếm tiền, vốn tưởng rằng chút tiền còn lại của món nợ khổng lồ kia cô có thể trả từ từ sau đó cả nhà có thể sống cuộc sống nhàn nhã thoải mái.
Nhưng ông trời vẫn chưa tha cho cô.
Đứa em trai chưa được 18 không có bằng lái lại chạy xe máy xảy ra sự cố, cô gái ngồi sau lưng bị văng ra, trọng thương vẫn đang hôn mê bất tỉnh.
Mấy ngày nay mẹ vẫn luôn túc trực ở bệnh viện thương thảo chuyện bồi thường với gia đình của cô gái ấy.
Nếu cô gái ấy tỉnh lại thì còn đỡ, nếu như không tỉnh mà cứ mãi sống đời thực vật, vậy trách nhiệm này họ phải gánh cả đời.
Trưa nay mẹ gọi điện thoại đến báo với cô, bác sĩ nói nếu chuyển ra nước ngoài tiếp nhận sự trị liệu tiên tiến hơn, bệnh nhân có thể có khả năng tỉnh lại.
Số tiền xin được từ cơ quan từ thiện quá ít ỏi so với khoản chi phí khổng lồ, không khác nào một tòa núi lớn ép đến cô không thở nổi.
Suốt cả buổi chiều cô hoàn toàn không có tâm tư làm việc, công việc trên tay liên tiếp mắc sai lầm, Sầm Giai Di tưởng rằng thân thể cô không khỏe, cho cô nghỉ nửa buổi về nhà.
Nhưng cô có thể về nhà được sao?
Cô vẫn chỉ là một nhân viên mới vào làm, không thể vì việc riêng mà ảnh hưởng đến công tác bằng không có lẽ ngay cả kỳ thử việc chưa qua thì đã bị đuổi rồi.
Cho nên cô vẫn cắn răng tiếp tục kiên trì, Sầm Giai Di nhìn ra được cô rất không bình thường, nhất định là người nhà hoặc bạn bè xảy ra chuyện nhưng cô không nói, cô cũng không thể ép người ta về nhà, chỉ bảo cô chỉnh lý lại một số ghi chép cuộc họp đơn giản, tránh cho cô rảnh rỗi lại suy nghĩ lung tung.
Trước giờ tan tầm, cô nghiêm túc làm công việc mà Sầm Giai Di giao phó, xong việc, cô chỉ cảm thấy khí lực toàn thân giống như bị rút sạch hết vậy, nửa bước cũng không nhấc lên nổi nên cứ ngơ ngác ngồi trong văn phòng đã không còn bóng người đó. Ít ra ở đây có thể khiến cô không cảm thấy dồn nén như vậy, không cần nhìn gương mặt ưu thương rầu rĩ của mẹ.
Mãi đến chín giờ tối, khi Mẫn Mẫn đến tìm cô.
Khi Quan Mẫn Mẫn đi vào phòng thư ký tươi cười hỏi cô sao còn chưa đi, hỏi cô có việc gì cần giúp đỡ hay không cô mới phát hiện, khi nhìn gương mặt vui vẻ ngọt ngào của Mẫn Mẫn, nửa câu xin giúp đỡ cô cũng nói không nên lời.
Nói gì bây giờ? Cô là em gái của anh ta nha!
Nực cười biết bao! Một ngày trước khi em trai xảy ra chuyện cô mới còn cao ngạo đem tờ chi phiếu mà người đàn ông kia để lại chuyển phát nhanh trả lại cho anh ta, chẳng lẽ giờ lại mượn tiền của em gái anh ta sao?
Cô biết, chỉ cần cô chịu mở miệng, Mẫn Mẫn tuyệt đối sẽ không bỏ mặc nhưng cô nói không nên lời.
Trước mặt Mẫn Mẫn, ngay cả tâm sự đè nén bấy lâu trong lòng cũng nói không nên lời, cự tuyệt ý tốt muốn đưa cô về nhà của cô, một mình ngồi xe taxi, bất tri bất giác lại đi đến dưới lầu tòa nhà công ty của Quan Dĩ Thần.
Thượng đế đã chặn hết lối thoát của cô rồi, điều duy nhất lúc này cô nghĩ ra được chính là đến tìm anh ta.
Cô từng thề với lòng, dù rằng ngày tháng có khổ có khó đến mấy cô cũng cắn răng vượt qua, cô cũng sẽ không bán chính mình một lần nữa.
Cho nên, khi Quan Dĩ Thần hỏi cô rốt cuộc đến tìm mình làm gì, lần đầu tiên cô nghiêm túc nhìn vào đôi mắt đen thâm trầm khó dò của hắn, nói từng chữ một, 'Tôi...muốn mượn tiền anh.'
Lúc người đàn ông nghe câu đó thì giống như nghe được chuyện cổ tích, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn lại, cứ vậy đăm đắm nhìn cô giống như muốn từ trên mặt cô nhìn ra được rốt cuộc ý cô là gì.
Hắn đã từng nghĩ, nếu như vẫn còn muốn cô vậy thì lại bao dưỡng cô thêm ba năm nhưng cô đã không chút do dự cự tuyệt.
Hôm đó uống rượu nhiều, có chút không khống chế nổi một lần nữa ép buộc muốn cô, hắn ném lại tờ chi phiếu trống cho cô, cô còn đầy ngạo khí gửi trả lại hắn kia mà.
Phải, cô có ngạo khí, hắn thừa nhận.
Nhưng nửa đêm nửa hôm của một tuần sau lại đột nhiên đến tìm hắn, hỏi mượn tiền?
Còn có chuyện buồn cười hơn sao?