Chương 171: Tình huống xấu hổ của Hứa Yên (3)
Quan tiểu thư tuyệt đối là điển hình của qua cầu rút ván mà! Hừm, cô mạo hiểm tính mạng giúp bạn giấu anh hai, giấu gần như cả nhà họ Sầm chuyện quan trọng như vậy, cô không chỉ không cảm ơn mà giờ còn dám đem chuyện đó ra uy hiếp cô nữa chứ, đúng là bội tình bạc nghĩa mà!
Sầm Tĩnh Di hận đến răng ngứa, rất muốn nhào đến đánh cho cô nàng đang cười tít mắt cười một trận, xem cô còn dám ỷ mình được sủng ái mà bắt nạt tiểu thư lưu lạc như cô.
'Tự bạn nghĩ kỹ xem mình rốt cuộc đã giúp bạn bao nhiêu chứ? Giúp bạn tìm trường con trai, bạn ra ngoài yêu đương nửa đêm nửa hôm mình còn mình bạn moi từ trong chăn ra giúp bạn trông con, giúp bạn đưa chó đi dạo, giúp bạn...' Mắng còn chưa đã ghiền, Sầm đại tiểu thư không để ý boss bao giờ thì đi vào mà Quan tiểu thư thấy boss vào, ý cười trên môi càng sâu hơn, cũng không lên tiếng, cứ thế nghe cô tiếp tục nói...
'Bạn còn cười, còn dám cười!' Sầm Tĩnh Di thật sự bị cô chọc tức điên rồi, giang hai tay bổ về phía cô.
'Cứu mạng, tổng tài đại nhân!' Quan Mẫn Mẫn vừa kêu vừa trốn, từ trên sofa nhảy xuống, chạy về phía vườn hoa bên ngoài.
'Kêu ai cũng vô dụng, xem mình trừng trị cái đồ không lương tâm bạn thế nào!' Sầm Tĩnh Di cởi đôi giày cao gót trên chân đuổi theo từ sau lưng túm Quan tiểu thư đang định chạy trốn kia lại.
'A, Sầm Tĩnh Di, cái đồ xấu xa này!' Bị người ta túm lấy, Quan tiểu thư thất thanh kêu một tiếng.
Ở nơi nghiêm túc như văn phòng mà đùa giỡn thế này còn ra thể thống gì? Sắc mặt Sầm Chí Quyền trầm xuống mấy phần, thực ra nguyên nhân trầm mặt xuống là vì nghe Sầm Tĩnh Di lại nhắc lại chuyện dấu diếm hắn lúc trước.
Hắn còn chưa tính sổ với đám người kia, giờ cô thì tốt rồi, tự đâm đầu vào họng súng, vậy thì đừng trách hắn trở mặt.
'Quậy đủ chưa vậy?' Lúc nghe tiếng kêu của cô, hắn trầm giọng nói, trong giọng nói mang theo một tia uy nghiêm trời sinh khiến hai cô gái giỡn đến điên rồi kia rốt cuộc ngừng lại.
Lúc Sầm Tĩnh Di nghe âm thanh đó, rốt cuộc biết vừa nãy tại sao Quan Mẫn Mẫn lại cười đắc ý như vậy, thì ra là nhìn thấy anh hai vào mà không chịu nhắc nhỏ cô.
Tốt lắm! Thù này không báo cô không phải Sầm đại tiểu thư nữa!
Giờ có anh hai làm chỗ dựa, cô nàng này ngày càng quá đáng, dám bắt nạt cô đúng không?
'Ai bảo bạn chỉ lo mắng mình?' Quan tiểu thư ném lại một câu xong chạy đến bên cạnh boss, ngước lên nhìn hắn, 'Họp xong rồi sao? Tĩnh Di nói có chuyện muốn bàn với anh, em qua chỗ phòng thư ký một lát.'
Tổng tài đại nhân sắc mặt vẫn nghiêm nghị gật đầu, 'Đi đi.'
Quan Mẫn Mẫn đi rồi, Sầm Chí Quyền quay về bàn làm việc ngồi xuống, Sầm Tĩnh Di chậm rì rì đi qua, nhìn mặt boss không có chút biểu cảm nào, rối rắm một lúc mới ấp úng nói: 'Anh...'
'Còn biết kêu anh sao?' Lúc đó giấu diếm anh sao em không nghĩ anh là anh trai của em?' Đại boss sầm mặt mắng.
Nếu như vừa nãy cô không chủ động nhắc đến thì cũng thôi đi, giờ còn dám ở trước mặt nhắn nhắc lại chuyện đã từng gạt hắn thế nào, không giận mới là không bình thường.
Đúng là ăn cây táo rào cây sung mà! Giờ có chuyện mới biết kêu một tiếng "anh", nếu cô thật sự đem người anh trai này đặt vào trong mắt thì lúc đầu sẽ không làm những chuyện như vậy.
'Anh...' Sầm Tĩnh Di nhăn mặt, đại boss cũng thật là...lúc nên tức giận thì lại không tức giận, giờ chuyện đã qua lâu như vậy rồi mới nhắc đến, có phải hơi quá đáng rồi không? 'Lúc đó còn không phải vì Mẫn Mẫn không cho em nói sao? Với lại nói sao, em cũng chăm sóc cho thằng nhóc kia không ít. Em thề, em thật sự không cố ý giấu anh mà.'
'Cô ấy bảo em không nói thì em không nói? Từ lúc nào thì em trở nên nghe lời như vậy rồi? Gạt thì là gạt, có giải thích hơn nữa cũng không lấp được sự thật này.'
Đại tiểu thư, đại boss không phải là giáo sư Ôn, không phải cứ mềm mỏng nói những câu thề thốt gì đó là có thể dễ dàng tha thứ nha.
Nghe anh hai lạnh lùng vô tình nói như vậy, trong lòng Sầm tiểu thư cũng bực.
Quan tiểu thư kia gạt anh, sao anh lại dễ dàng tha thứ như vậy? Là bởi vì cô ấy cùng anh ngủ chung sao? Ngủ chung thì có thể xóa sạch tội sao? Như vậy cũng quá đáng quá rồi!
'Em biết sai rồi mà.' Bất kể thế nào, hôm nay cũng không được cãi nhau với anh ấy, vẫn là ngoan ngoãn nhận tội thì tốt hơn, bằng không đợi lát nữa chuyện cô muốn bàn không biết sẽ thế nào đây.
'Rõ biết là sai rồi mà còn làm, vậy tội càng thêm tội.'
Anh hai hôm nay chắc chắn là chưa được ai đó cho ăn no rồi, Sầm Tĩnh Di trong lòng cực kỳ khẳng định nghĩ, bằng không tại sao cứ bắt lỗi ngôn ngữ của cô làm gì chứ.
'Anh, em biết sai thật rồi mà. Em có tội, em có tội, sau này em nhất định chuộc tôi, OK? Cho dù anh không tin em vẫn thề, sau này tuyệt đối tuyệt đối sẽ không gạt anh bất kỳ chuyện gì nữa.'
Đại boss ngước lên nhìn cô, cô nàng này hôm nay một mực hạ thấp tư thế nói chuyện với hắn, tính tình hôm nay tốt thật đấy, rốt cuộc có công sự gì muốn bàn với hắn?
'Nói đi, tìm anh có việc gì?' Hắn cầm bút lên, bắt đầu phê duyệt văn kiện.
Thấy đại boss rốt cuộc không tính nợ cũ với mình nữa, Sầm Tĩnh Di cuối cùng cũng thở phào một hơi, kéo một chiếc ghế ngồi xuống trước mặt hắn, bắt đầu nói công sự.
Cô chỉ nói được ba phút thì bị ngắt lời: 'Em muốn anh đầu tư vào hạng mục nghiên cứu của bạn em?'
Đại boss đúng là đại boss, cô chỉ mới mở bài thôi thì anh ấy đã biết kết luận rồi, cùng người như vậy nói chuyện thật không tốn sức chút nào.
'Anh, anh không cảm thấy kỹ thuật y học hiện đại cần một chuyên đề nghiên cứu như vậy sao? Em nghe bạn em nói, nếu như nghiên cứu này có kết quả, áp dụng nó cho những người tim có vấn đề, chỉ cần khi thân thể người bệnh xảy ra bất kỳ tình huống nào, miếng vi mạch trong người có thể tự động liên hệ với hệ thống bệnh viện gần nhất, bệnh viện không cần người khác thông báo cũng có thể lập tức phái xe cứu thương đến, đến lúc đó kịp thời đưa người bệnh đến bệnh viện. Người bệnh nghiêm trọng có thể có được sự cấp cứu trong thời gian ngắn nhất, vậy thì có thể cứu được thêm bao nhiêu mạng sống chứ? Đây cũng coi như là tạo phúc cho nhân loại mà, có phải không?'
Rất rõ ràng, Sầm Tĩnh Di rất quen thuộc với hạng mục nghiên cứu này, không cần suy nghĩ mà lưu loát liền mạch nói một hơi, dù sao boss cũng có nhiều việc như vậy, chịu ngồi xuống nghe cô nói những lời này cũng rất khó có được rồi.
'Hơn nữa đây là hệ thống có thể sử dụng được toàn cầu cho nên bất kể người bệnh tới quốc gia nào, không chỉ bản thân người bệnh mà cả người nhà nữa, cũng không cần lo lắng xảy ra tình huống đột xuất, cấp cứu không kịp mà để lại nuối tiếc gì.'
'Qan tâm đến cuộc sống của người dân như vậy, lúc đó tại sao không đi làm bác sĩ?' Trái với sự kích động của Sầm Tĩnh Di, Sầm Chí Quyền bình thản cực kỳ, giống như chuyện này đối với hắn mà nói căn bản là không đáng suy nghĩ vậy. Thực ra, bởi vì đây chỉ mới là một hạng mục chưa bắt đầu nghiên cứu, chỉ bằng vào một hai câu nói của Sầm Tĩnh Di mà bảo hắn đầu tư một khoản tiền lớn vào, vậy cái chức tổng tài này của hắn có thể tìm người làm thay được rồi.
'Anh, bây giờ không phải em muốn bàn với anh chuyện làm bác sĩ hay không.'
Không sai, lúc Sầm Tĩnh Di thi đại học là thi ngành y nhưng sau này cô bắt đầu có chút không kiên nhẫn với chuyên ngành khô khan này, năm đó nếu như không phải vì người kia, cô sớm đã đổi ngành rồi, sau đó tốt nghiệp, cô cũng chưa từng nghĩ tìm việc trong ngành y, bằng vào bằng cấp nửa vời của mình, vì để không làm hại đến người khác cho nên cô quyết định sớm rời khỏi ngành cho lành.
Đương nhiên, tuy rằng cảm thấy các môn trong ngành y cực kỳ khó xơi nhưng cô cũng không phải đồ ngốc, dưới sự đề nghị của bạn học Ôn lúc đó, cô cũng có học thêm một chuyên ngành khác, cho nên, nói cho đúng ra cô nàng phá sản cũng là một nhân tài có hai bằng tốt nghiệp chứ không đùa, chỉ có điều cô là người không thích ràng buộc, không thích chế độ sáng 9 chiều 5 một cách công thức hóa như vậy cho nên mới chạy đi làm tiếp viên hàng không, như vậy thì không cần dùng quá nhiều dung lượng não.
Nhưng giờ cô phải dùng hết mọi cách để thuyết phục anh hai mình.
'Người bạn kia của em thật sự rất dốc lòng nghiên cứu hạng mục này, anh hai, nếu như hạng mục như vậy thành công nhất định sẽ là một bước đột phá lớn trong ngành y, đầu tư của anh chắc chắn sẽ có hồi báo, tin rằng với ánh mắt nhìn xa trông rộng của mình nhất định sẽ nhìn thấy tương lai không xa đó, đúng không? Bằng vào sức phán đoán chuyên nghiệp của những người làm ăn như anh, đây sẽ là cơ hội mang đến một khoản lợi nhuận không nhỏ cho Sầm thị mà.'
Sầm Tĩnh Di bắt đầu cảm thấy nói chuyện với người như anh hai mình thật sự mệt chết đi, cô nói đến khô nước bọt cả nửa ngày trời thế mà anh hai vẫn một vẻ không hề động tâm là thế nào chứ?
'Là người bạn nào có thể khiến em tích cực giúp đỡ như vậy?' Đây mới là trọng điểm của vấn đề.
'Là một người bạn học rất thân thời đại học của em, tốt nghiệp đại học y trong nước xong thì làm nghiên cứu sinh cho viện công nghệ thông tin Cambridge, sau khi tốt nghiệp thì được đại học y mời, giờ quay về làm giáo sư của trường đại học!'
'Người bạn đó của em chắc không phải vừa khéo tên Ôn Nhã Húc đấy chứ?' Sầm Chí Quyền ngừng viết, đặt tập văn kiện đã phê duyệt xong qua một bên bắt đầu nghiêm túc nhìn sắc mặt hơi đờ ra của cô em gái khi vừa nghe nhắc đến cái tên này.
'Anh...' Anh hai cô thật thông minh, vừa đoán đã trúng.
'Nếu như cậu ta có lòng nghiên cứu hạng mục này, bảo cậu ta đến tìm anh nói chuyện.' Sầm Chí Quyền đơn giản kết luận như vậy rồi cầm một tập văn kiện khác lên.
Chuyện của Tĩnh Di ở ngoài thế nào tuy rằng hắn không tìm hiểu rõ nhưng cũng không có nghĩa là không biết. Chuyện riêng của cô hắn cũng không làm chủ được nhưng hạng mục đầu tư của công ty, quyền quyết định vẫn ở trong tay hắn.
Mà hạng mục vừa nãy cô nói, thậm chí không cần thông qua công ty, hắn dùng danh nghĩa cá nhân đầu tư cũng được.