Độc Gia Sủng Hôn

Chương 69: Phạm Trọng Nam, là anh làm thật sao? (1)




Tống Cẩn Hành quay lại nhà chính, vừa định đi tìm Phạm Trọng Nam thì đã thấy hắn đang vội vã đi ra ngoài.

'Frank, đi đâu vậy?' Hắn hỏi.

'Đi ra ngoài có chút chuyện. Cậu lái xe.' Sắc mặt Phạm Trọng Nam hơi ngưng trọng nhưng chân vẫn không dừng bước thẳng về phía chiếc Hummer hầm hố.

Không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng Tống Cẩn Hành không suy nghĩ gì lập tức sải bước theo sau.

'Đã xảy ra chuyện gì?' Xe chạy trên đường dẫn ra cổng chính, Tống Cẩn Hành vừa lái xe vừa hỏi.

'Bệnh viện quốc tế.' Phạm Trọng Nam mím môi nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm phía trước.

'Ai nằm viện?'

Phạm Trọng Nam không trả lời hắn.

Tống Cẩn Hành thấy vẻ không muốn nói của hắn, cũng không hỏi thêm, ngay cả chuyện vừa nãy gặp cô gái kia ở Lục La Viên cũng tạm giữ lại không hỏi.

Tên kia đã tỏ rõ là không muốn nói, có hỏi cũng vô ích thôi.

***

Lúc Giang Tâm Đóa đến bệnh viện, ba cô Giang Hán Sinh cũng đang có mặt ở đó.

'Đóa Đóa, con đến rồi sao?' Đứng trước cửa phòng bệnh, rõ ràng là đang đợi Giang Tâm Đóa đến, Giang Hán Sinh cười hỏi.

Vừa nãy lúc nhận được điện thoại của quản gia nói con gái ông gọi điện đến hỏi về bệnh viện nơi Giang Tịnh Văn nằm thì ông đã biết cô nhất định là không muốn đến nhà họ Giang nên mới trực tiếp đến bệnh viện tìm người.

Cho nên ông mới bỏ hết công việc trên tay vội vã chạy đến đây, vừa hay đến trước cô một bước.

'Ba...' Giang Tâm Đóa khựng lại, nhìn người cha đã lâu không gặp của mình rồi quay lại nhìn phòng bệnh đang đóng kín cửa sau lưng, '...đã xảy ra chuyện gì?'

'Đóa Đóa, chúng ta qua bên kia nói chuyện.' Giang Hán Sinh vừa nói vừa chỉ tay về phía một gian phòng khách gần đó.

'Ba, con chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì, có thể nói rõ ràng ở đây không/' Giang Tâm Đóa không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở đây.

Đối với thái độ không nể mặt của con gái, Giang Hán Sinh dù tức giận cũng chỉ có thể giữ kín trong lòng, không dám thể hiện ra ngoài, dù sao giờ thân phận của con gái ông đã không còn như xưa, sau này ông còn phải nhờ cậy nhiều vào cô.

'Lần trước chuyện xảy ra ở nhà họ Phạm, đích thực má lớn con và Tịnh Văn không đúng, hai mẹ con trước giờ luôn không hiểu chuyện như vậy, ba cũng đã quở trách hai người rồi, con tha thứ cho họ một lần được không?'

Giang Tâm Đóa không hiểu vì sao ba mình lại đem chuyện lần trước hai mẹ con Giang Tịnh Văn đến nhà tìm người ra nói, hơn nữa chuyện này thì có liên quan gì đến việc cô ta nằm viện chứ?

'Chị Tịnh Nhã đã rời khỏi Singapore rồi.' Giang Tâm Đóa nhàn nhạt nói, 'Chị ấy sẽ không làm ai mất mặt nữa đâu.'

'Ta biết chị con đã đi rồi.' Đối với chuyện không hề ra tay giúp đỡ đứa con gái ruột, Giang Hán Sinh thế nhưng không hề có chút áy náy nào, 'Hôm nay ta tìm con, không phải là về chuyện của Tịnh Nhã.'

Vậy là vì chuyện gì? Giang Tâm Đóa nghi hoặc nhìn ông.

'Tịnh Văn nó...' Lời của Giang Hán Sinh còn chưa nói hết thì cánh cửa phòng bệnh vốn đang đóng kín chợt mở ra, bà Giang vẻ mặt lạnh lùng bước ra, vừa nhìn thấy Giang Tâm Đóa thì liền lên tiếng, vẻ rất không vui, 'Cô đến đây làm gì?'

Cô nào có muốn đến đâu! Giang Tâm Đóa lùi về sau mấy bước, 'Con chỉ đến xem đã xảy ra chuyện gì thôi.'

Nghe Giang Tâm Đóa nói vậy, Tạ Lệ Á cười lạnh một tiếng, 'Xảy ra chuyện gì chẳng lẽ cô không biết sao? Giang Tâm Đóa, Tịnh Văn đã vì đánh cô một cái tát mà trả giá rồi, giờ cô còn đến muốn làm nó bẽ mặt sao?'

Là ý gì? Giang Tịnh Văn nằm viện cùng với chuyện cô bị đánh có quan hệ gì?

'Đừng làm ra vẻ vô tội nữa. Phạm Trọng Nam vì trút giận cho cô đã tìm người đánh gãy tay Tịnh Văn, còn rạch mặt nó mấy đường, cô còn thấy nó chưa đủ thảm phải không?'

Tạ Lệ Á từng bước sấn tới, Giang Tâm Đóa bởi vì nghe được sự thật từ bà mà chấn động vô cùng.

Phạm Trọng Nam vì chuyện Giang Tịnh Văn đánh cô mà ra tay trả đũa ác liệt như vậy sao?

'Bà làm ồn đủ chưa vậy? Lúc ở nhà tôi đã nói với bà thế nào?' Giang Hán Sinh thấy thái độ dữ dằn của vợ mình khi bức hỏi Giang Tâm Đóa thì sợ lỡ như Tạ Lệ Á lại làm chuyện gì quá đáng chọc giận Phạm Trọng Nam lần nữa, thì liền bước đến níu tay bà lại, định kéo bà quay lại phòng bệnh.

Có ngờ đâu trong lòng Tạ Lệ Á đã vì sự phẫn nộ và không cam lòng dâng trào mà rũ mạnh tay Giang Hán Sinh ra, tiến lê mấy bước đẩy Giang Tâm Đóa vốn không có chút phòng bị nào sát vào tường, không có đường lui.

'Giờ thì cô vui lắm rồi phải không? Thiếu phu nhân nhà họ Phạm, danh xưng vang dội biết mấy! Có thể hô gió gọi mưa, muốn đánh gãy tay người ta thì đánh gãy, muốn rạch mặt người ta thì rạch mặt, còn không cần phải chịu trách nhiệm...Để tôi cũng cào nát gương mặt hồ li tinh này xem...'

'Con vốn không biết chuyện này...' Giang Tâm Đóa nghiêng đầu qua tránh bàn tay đang huơ về phía mình, tay đang định đẩy bà ta ra thì sau lưng đã có người ra tay giúp cô rồi.

'A, tay của tôi...' Tạ Lệ Á hoàn toàn không đề phòng, cánh tay phải đã bị người dùng sức bấu lấy, chỉ một cái vung tay nhẹ nhàng, cả người bà đã bị đẩy xuống đất đau đến kêu khóc không ngừng.

Giang Tâm Đóa nhìn người đàn ông mặt đầy giận dữ trước mặt, kinh ngạc vô cùng. Anh ta không phải đang ở nhà xử lý công sự sao? Thế nào lại xuất hiện ở bệnh viện lúc này chứ?

'Trọng Nam...con đến rồi sao?' Giang Hán Sinh thấy vẻ mặt xanh mét của Phạm Trọng Nam, sắc mặt cũng tái đi, hừm người đàn bà này, ông biết trước sau gì cũng gây họa cho ông mà.

Có trách thì cũng trách vừa nãy ông ngăn bà không kịp, hơn nữa còn để Phạm Trọng Nam tận mắt nhìn thấy tình cảnh vợ mình bức hiếp vợ của hắn.

Xem tình hình này, ai cũng không cứu nổi hai mẹ con này rồi, nói không chừng ngay cả ông cũng bị họ liên lụy.

Thật là tức chết mà!

Phạm Trọng Nam vươn tay ôm lấy cô gái vẻ mặt còn đang sững sờ kia vào lòng, lạnh lùng liếc nhìn người đàn bà bị hắn dọa đến sợ mất hồn kia, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Giang Hán Sinh, 'Coi chừng vợ của ông cho đàng hoàng, chuyện này không được có lần thứ ba. Có chuyện gì, ông trực tiếp tìm tôi bàn.'

Ý của hắn đã quá rõ ràng, bảo ông đừng tìm Đóa Đóa nữa. Lần trước ở Mỹ hắn đã nói một lần, cùng một câu nói, hắn quả thực không muốn nhắc lần thứ hai.

'Lần này do ba sơ suất. Trọng Nam, ba bảo Đóa Đóa đến đây không có ý gì khác... chỉ là lâu này không gặp...' Giang Hán Sinh định giải thích nhưng lập tức bị Phạm Trọng Nam chặn lại.

'Chuyện nhà của ông ông tự giải quyết đi.' Nói rồi hắn ôm Giang Tâm Đóa rời đi.

Giang Tâm Đóa liếc nhìn một cái người đàn bà đang ngã trên mặt đất và người cha sắc mặt xám xịt của mình, mở miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng không thốt lên một lời để mặc Phạm Trọng Nam kéo mình rời đi.

Sau khi hai người đi rồi, Giang Hán Sinh xông đến túm lấy cổ áo của Tạ Lệ Á, trước khi bà kịp phản ứng lại, một cát tát tai hung mãnh đã vung tới.

'Giang Hán Sinh, ông dám đánh tôi sao?' Vừa nãy bị Phạm Trọng Nam đẩy một cái, xương cổ tay của bà như bị bóp nát đau đến chảy nước mắt, thật không ngờ chồng mình lại còn đánh thêm một tát tai.

'Tạ Lệ Á, nếu như Phạm Trọng Nam bởi vì chuyện vừa nãy mà tức giận liên lụy đến nhà họ Giang thì bà đừng trách sao tôi không cảnh cáo trước.' Trước giờ chưa từng cho phép phụ nữ càn quấy trước mặt mình, Giang Hán Sinh lần này bị chọc tức không nhẹ, 'Hai mẹ con bà khoảng thời gian này tốt nhất nên biết điều một chút, đừng gây chuyện cho tôi nữa.'

Mắng một trận cho hả giận xong, Giang Hán Sinh ngay cả phòng bệnh cũng không thèm vào, phất tay rời đi.

'Giang Hán Sinh, ông không phải người mà!' Tạ Lệ Á che gò má nóng rát, phẫn hận nhìn theo bóng Giang Hán Sinh, nghiến răng nghiến lợi nói.

***

Trong thang máy bịt kín, mặt Phạm Trọng Nam nghiêm lạnh không nói một lời nhưng cánh tay đang vòng qua người cô lại không chút lơ lỏng.

Giang Tâm Đóa ngẩng đầu nhìn đôi môi đang mím chặt kia, rất nhiều lời muốn nói đã đến bên môi lại nuốt trở về.

Cô muốn hỏi hắn vì sao phải làm như vậy, vì sao không chừa chút đường sống nào cho đối phương.

Giang Tịnh Văn đánh cô là cô ta không nên nhưng cũng không phải gây ra tội ác gì tày trời đến nỗi phải làm gãy tay, hủy dung người ta đâu chứ?

Nhưng rốt cuộc cô không hỏi gì cả, chỉ im lặng để mặc hắn ôm lấy mình ra xe, cùng hắn ngồi xe trở về.

Người lái xe là Tống Cẩn Hành, cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ giữa hai vợ chồng, hắn sờ sờ mũi, ngoan ngoãn thực thi bổn phận tài xế của mình.

Trở về nhà họ Phạm, khi xe dừng lại, Phạm Trọng Nam không lập tức xuống xe, Giang Tâm Đóa đương nhiên cũng không đi một mình, ngược lại là Tống Cẩn Hành không có kiên nhẫn, hắn từ ghế lái ngoái đầu lại nhìn hai vợ chồng đang ngồi trơ như phỗng ở băng sau không hề có ý động đậy.

'Này, nếu như hai người cảm thấy ngồi còn chưa đã thì có thể xuống xe sang một chiếc xe khác dạo chơi một vòng. Tôi còn bận chuyện khác, không có thời gian tiếp hai người.'

Chiếc xe của hắn là được đặt riêng, chống đạn tuyệt đối, trên thế giới chỉ có duy nhất một chiếc, dùng để chở hai vợ chồng này thật đúng là lãng phí.

Lần này Phạm Trọng Nam rốt cuộc cũng lên tiếng, nhưng không phải nói với Tống Cẩn Hành mà là với Giang Tâm Đóa.

'Sau này nếu nhà họ Giang có chuyện tìm em, nhớ phải báo trước với tôi một tiếng.'

Nói rồi không đợi Giang Tâm Đóa kịp phản ứng, hắn bước xuống xe trước.