Phạm Trọng Nam và Tống Cẩn Hành sánh vai nhau đi trên con đường lát đã dẫn ra vườn hoa phía sau.
'Làm gì mà nhỏ mọn vậy chứ?' Tống Cẩn Hành vừa ngậm thuốc vừa hỏi.
Phạm Trọng Nam biết ý hắn muốn hỏi về chuyện Giang Tâm Đóa, mím môi bật ra mấy chữ, 'Không cần.'
'Chẳng lẽ định nhốt cô ấy ở nhà suốt đời không được gặp ai sao?' Cơn ghen này không khỏi quá đáng quá đi, 'Cô ấy xinh đẹp như vậy, cậu cho rằng ở trong trường không có anh chàng đồng lứa nào theo đuổi hay sao?'
Lời của Tống Cẩn Hành rõ ràng là đạp trúng chỗ đau trong lòng Phạm Trọng Nam. Cô đương nhiên là có người theo đuổi, hơn nữa người theo đuổi đó lại là người rất thân cận với hắn.
Nhưng hắn có thể làm được chuyện suốt ngày nhốt cô ở nhà không cho gặp ai sao? Đây rõ ràng là chuyện không thể nào. Cô là một người sống sờ sờ, tuy vẻ ngoài yếu đuối như một đóa hoa lan chỉ thích hợp được nuôi dưỡng trong nhà kính nhưng thực ra cô có suy nghĩ, có tư tưởng của riêng mình, hơn nữa tính tình còn rất quật cường.
Cô không phải một đóa hoa chùm gửi chỉ biết dựa vào đàn ông mới sống được, sự kiên cường của cô luôn được ẩn dấu ở một góc nhỏ không ai thấy được, từ trước giờ luôn không bộc lộ ra ngoài, bao gồm cả hắn.
Ngoại trừ những lúc ở trên giường bị hắn bức hiếp quá mức cô mới yếu ớt cầu xin, mới lộ ra một mặt chân thật nhất của mình trước mặt hắn mà thôi.
'Này này này, lời thật mất lòng, nghe không lọt tai sao?' Tống Cẩn Hành nhìn gương mặt âm trầm, không nói một lời của hắn thì rảo bước đi trước bỏ lại Phạm Trọng Nam phía sau, vừa đi vừa cười trêu.
Phạm Trọng Nam mặc kệ hắn, mãi đến khi đi đến hàng rào xanh mướt vây quanh Lục La Viên thì mới dừng lại.
Thấy họ lại, cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, bước ra là một phụ nữ trung niên tóc búi cao, nhìn thấy Phạm Trọng Nam, bà cung kính gọi, 'Thiếu gia, ngài đến rồi.'
'Ừ.' Phạm Trọng Nam gật nhẹ đầu, 'Đây là Tống Cẩn Hành, đến đây để kiểm tra hệ thống bảo an, chắc là cần hơn một giờ mới xong.'
'Tôi biết rồi.' Người phụ nữ gật đầu, nhìn Tống Cẩn Hành nói, 'Tống tiên sinh, xin mời đi lối này.'
'Cậu không vào sao?' Tống Cẩn Hành nhướng mày hỏi.
'Tôi còn công sự phải xử lý. Sau khi kiểm tra xong về nhà chính tìm tôi.' Phạm Trọng Nam dặn dò đơn giản mấy câu rồi xoay người rời đi.
'Hắn trước giờ đều như thế cả sao?' Tống Cẩn Hành đi cùng má Điền men theo con đường nhỏ rợp bóng cây xanh về phía căn nhà hai tầng cũng chìm dưới bóng cây râm mát kia.
'Thiếu gia rất bận.' Má Điền trả lời rất cẩn thận.
'Lúc nào mà công việc của hắn không bận mới là không bình thường.'
Nhưng nếu như hắn thật sự bận như vậy thì sao lại nỡ bỏ hết mọi chuyện ở Luân Đôn mà chạy về đây làm gì?
Quả nhiên là anh hùng không qua được ải mỹ nhân, một người đàn ông một khi đã động lòng, nguyên tắc gì cũng có thể bỏ lại sau lưng.
***
Giang Tâm Đóa tiễn bạn tốt về xong, vừa định quay về phòng sách trên lầu thì điện thoại lại đổ chuông.
Vừa nhìn thấy người gọi đến là ba mình Giang Hán Sinh, người đã thật lâu không gặp.
Lần trước sau khi gặp mặt ở bên Mỹ thì hai người không liên lạc nhau nữa, không biết hôm nay ông tìm cô là vì có việc gì nữa đây.
Giang Tâm Đóa nghi hoặc nhận điện thoại, 'Ba...'
'Đóa Đóa...' Giọng Giang Hán Sinh mang theo một chút lấy lòng, 'Hôm nay con có rảnh không?'
'Có chuyện gì không?' Thái độ Giang Tâm Đóa có chút xa cách, cô không quá muốn nhấc lên quá nhiều quan hệ với nhà họ Giang, cho dù người đó là cha ruột của mình cũng vậy.
'Ta là ba con, không có việc thì không thể tìm con sao?' Giang Hán Sinh bị thái độ xa cách của con gái chọc giận, giọng điệu trở nên cứng rắn hơn, nhưng lại nhớ đến hôm nay con gái đã không như ngày xưa cho nên lại hòa hoãn trở lại, 'Ý của ba là chúng ta đã lâu không gặp nhau, dù sao hiện giờ con cũng đang ở Singapore, có rảnh thì về nhà chơi một chuyến.'
Ba bảo cô về nhà chơi chắc chắn là không chỉ bởi vì đã lâu không gặp nhau, điều này Giang Tâm Đóa đã quá hiểu.
'Ba, gần đây chuyện học của con rất bận.' Cô tìm đại một cái cớ để từ chối.
'Ba biết ai kết hôn rồi cũng có cuộc sống riêng của mình nhưng dù thế nào, con cũng là con gái của nhà họ Giang chúng ta. Gần đây trong nhà xảy ra vài chuyện không hay, Tịnh Văn lại vừa mới bị thương nằm viện. Con có rảnh thì về nhà một chuyến thăm nó.'
Nghe ba mình nói Giang Tịnh Văn bị thương, Giang Tâm Đóa không khỏi sửng sốt, thuận miệng hỏi, 'Cô ấy không sao chứ?'
Mấy ngày trước khi Giang Tịnh Nhã rời khỏi Singapore, Giang Tịnh Văn và mẹ mình còn đến nhà họ Phạm, ở trước cửa hùng hùng hổ hổ, sao tự dưng lại bị thương nằm viện được chứ? Hơn nữa, cho dù Giang Tịnh Văn bị thương, chiếu theo quan hệ không mấy thân thiện của hai người trước giờ, chắc cô sẽ không đi thăm cô ta.
'Tay trái bị gãy, trên mặt cũng bị thương...' Giang Hán Sinh thở dài một tiếng, 'Đóa Đóa, ba biết con với Tịnh Văn trước giờ không hợp nhau, nhưng dù thế nào, nó xảy ra chuyện như vậy cũng không phải không liên quan tới con...'
Lời của Giang Hán Sinh vừa dứt thì đã nghe giọng đầy khó hiểu của Giang Tâm Đóa hỏi lại, 'Cô ta bị thương thì liên quan gì đến con?'
Hôm đó cô ta còn đánh cô một cái tát, cô còn chưa kịp tính sổ với cô ta kia mà.
'Trong điện thoại khó mà nói rõ được, con có rảnh thì về nhà một chuyến vậy. Dù gì chúng ta cũng là người một nhà.' Nói rồi không kịp để Giang Tâm Đóa hỏi thêm gì nữa, Giang Hán Sinh ngắt điện thoại. Cô gọi lại định hỏi ba mình cho rõ thì Giang Hán Sinh lại nhất quyết không nghe điện thoại.
Nghĩ mãi mà không nghĩ ra vì sao ba mình lại nói vậy, trong lòng Giang Tâm Đóa tâm sự trùng trùng.
Thấy thời gian còn sớm, cô gọi điện thoại đến nhà họ Giang, hỏi rõ bệnh viện mà Giang Tịnh Văn đang nằm rồi quyết định đi đến đó xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
***
Tống Cẩn Hành chỉ cần nửa giờ đã kiểm tra hết một lượt hệ thống bảo an ở Lục La Viên hơn nữa còn vá đi những lỗ hổng trong hệ thống bảo an, làm xong xuôi mọi việc thì cũng chỉ mất hơn bốn mươi phút, cách thời gian mà Phạm Trọng Nam cho hắn hơn mười lăm phút.
Tên kia biến Lục La Viên thành thần bí như vậy, chắc là sợ người sống trong đó bị quấy nhiễu đúng không? Nếu như không phải giao tình của hắn và Phạm Trọng Nam không cạn, chắc tên kia sẽ không bao giờ chịu để hắn một mình ở lại trong này.
Vậy không bằng tranh thủ chút thời gian đi dạo một vòng xem có phát hiện ra được điều gì lí thú hay không!
Từ lầu hai hắn rẽ xuống cầu thang định đi xuống thì một thứ gì đó giống như một túm bông bỗng nhiên rơi xuống bên chân, Tống Cẩn Hành cúi đầu xuống nhìn, thì ra là một con mèo lông xù toàn thân một màu trắng tinh, nó đang giương đôi mắt to tròn nhìn hắn chằm chằm.
Đối với những loại động vật nhỏ xíu này Tống Cẩn Hành hắn trước giờ không hề có hứng thú, thậm chí là có chút chán ghét, đang định nhấc chân đá nó đi thì sau lưng chợt vang lên một giọng mềm mại nhỏ xíu gọi: 'Mimi... Mimi...'
Khi giọng nói như tiếng mèo kêu kia lần nữa truyền vào tai thì cũng là lúc con mèo nhỏ từ chân hắn phóng về hướng vừa phát ra tiếng gọi, Tống Cẩn Hành không kìm lòng được ngoái đầu lại nhìn.
Đập vào mắt hắn là một gương mặt nhỏ nhắn, đôi mày cong cong như trăng non, chiếc mũi nhỏ nhắn, là da trắng nõn như sữa, mái tóc dài đen nhánh được buộc lỏng lẻo thành hình đuôi ngựa, vài sợi tóc rối lòa xòa hai bên má...
Khi cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo như suối của cô nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng kiên nghị của hắn.
Trong lòng hai người đồng thời rúng động.
Nhìn vào đôi mắt trong trẻo như pha lê đó hắn nhìn thấy một nội tâm tịch mịch đến tận cùng.
Còn cô, nhìn thấy được lại là một sự mạnh mẽ, vững chãi, một sức sống mạnh mẽ không gì sánh được.
Nội tâm cô gái lần nữa chấn động.
Đương nhiên là cô đã gặp người đàn ông này rồi. Tuy rằng số lần gặp mặt năm ngón tay đếm còn dư nhưng trước giờ cô chưa bao giờ ý thức được sự tồn tại của người đàn ông này mãnh liệt như hôm nay.
Một người đàn ông khác biệt với cô một trời một vực nhưng lại thu hút được cô một cách kỳ lạ.
Trên người hắn toát ra một loại hormone nam tính mạnh mẽ khiến cô không khỏi cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhất là khi tiếp xúc với ánh mắt đầy tính xâm lược của loài dã thú kia.
Tống Cẩn Hành cũng đồng thời ngẩn người.
Nhìn cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp kia trong lòng hắn chợt có một cảm giác thật nhẹ nhàng, thật bay bổng nhưng lại thu hút tất cả sự chú ý của hắn theo một cách trước nay chưa từng có. Bỗng dưng hắn có một suy nghĩ, chỉ cần cô muốn, hắn sẽ tận hết sức lực của mình khiến cho cô, trong cái không gian chật hẹp này càng có thêm cảm giác tồn tại.
Cô giống như một đóa hoa e ấp trong buổi sáng tinh mơ, chờ mặt trời lên để nở rộ mà hắn, nhịn không được muốn nâng niu đóa hoa đó trong lòng bao tay, để đóa hoa đó, trong lòng bàn tay hắn bày ra vẻ đẹp rực rỡ nhất mà chỉ có một mình hắn được thưởng thức.
Sự khác biệt quá xa đó, rõ ràng bày ra trước mắt.
Hắn cương, cô nhu, hắn mạnh mẽ, cô mong manh, hắn chân thực cô xa xôi.
Hắn là kẻ đi săn mà cô, chính là con mồi đúng ý hắn.
Trong một chớp mắt đó, số mệnh đã kéo hai người lại với nhau.
'Tống tiên sinh...' Giọng của má Điền lôi kéo tư duy của hai người quay về với thực tế, Tống Cẩn Hành lập tức thu hồi ánh mắt thất thần, trở lại vẻ tinh anh như thường ngày.
Má Điền lên tới lầu hai, lúc nhìn thấy cô gái nhỏ đang ôm mèo trong lòng kia thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ khẩn trương cùng bất an, cũng không kịp chào hỏi với Tống Cẩn Hành, bà vội chạy tới giữ lấy cánh tay của cô gái, giọng đầy lo âu, 'Công chúa nhỏ của tôi ơi, không phải cô đang ngủ trưa sao? Sao lại chạy ra ngoài này?'
'Con ra tìm Mimi...' Cô gái nhỏ giọng đáp.
'Chúng ta mau trở về phòng đi.'
Rất nhanh, má Điền và cô gái kia đã biến mất trước mắt Tống Cẩn Hành, hắn vừa men theo cầu thang bước xuống lầu vừa miên man suy nghĩ về cô gái kia...
Cô chắc không phải là cô gái năm đó còn nằm trong tã đấy chứ? Đã lớn như vậy rồi sao? Lớn đến ngay cả hắn cũng nhận không ra...