Công ty con của tập đoàn Phạm thị ở Singapore
Đang định đi vào văn phòng tổng tài thì Phạm Uyển Viện nhìn thấy Lý Triết từ bên trong bước ra, trên mặt bà lộ vẻ bất ngờ.
'Lý Triết?'
'Phạm tiểu thư, ngài mới đến sao? Có hẹn với Boss không?'
Phạm Uyển Viện tâm tư tinh tế, nghe vậy liền hỏi lại, 'Tôi đến không đúng lúc sao?'
Lý Triết lịch thiệp cười, 'Cũng không phải, chỉ là...'
Lý Triết là người trước giờ luôn trầm ổn bình tĩnh, những năm này đi theo bên cạnh Phạm Trọng Nam cả việc công lẫn việc tư đều có thể làm đến không chút sơ sót, bằng không làm sao có thể ở bên cạnh hắn lâu như vậy.
Nhưng hôm nay, rõ ràng là không giống.
'Cậu làm gì sai sao? Hay là công ty xảy ra chuyện gì lớn?'
Khoảng thời gian này Phạm Trọng Nam đều ở công ty con bên này, lâu không trở về Luân Đôn, tổng công ty bên đó chắc không xảy ra chuyện lớn gì chứ?
'Không phải.' Chính vì thế nên hắn mới càng đau đầu.
'Mấy ngày nay tâm trạng của Boss không được tốt lắm, đã có rất nhiều vị quản lý cấp cao bị mắng đến thảm, giờ ai nấy nếu tránh được đều tránh rất xa, trừ phi có chuyện cần phải gấp rút xin chỉ thị, bằng không ai cũng không dám tùy tiện đến tìm.' Cho dù là mở cuộc họp video, người ở đầu bên kia cũng vẫn có thể cảm nhận được Boss của họ không quá giống như thường ngày.
Cho dù lúc báo cáo công việc anh ta thoạt nhìn không quá để tâm nhưng tất cả mệnh lệnh vẫn rất chuẩn, rất quyết đoán, hơn nữa thường là không kiên nhẫn nghe đối phương viện lý do, đem lượng công việc của hai tuần ép phải hoàn thành trong năm ba ngày, không xong thì không được!
Hắn theo Boss nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bị vắt kiệt sức đến mức thế này.
Không có gì mà lại khác thường như vậy??? Chuyện này đáng để tìm hiểu đây!
Theo như bà biết, các công ty con dưới cờ tập đoàn Phạm thị đều kinh doanh tốt đến không thể tốt hơn, tổng công ty bên Luân Đôn cũng không xảy ra việc gì lớn đến mức phải phiền não như thế, vậy...chuyện gì khiến cho người trước giờ luôn bình tĩnh giỏi khống chế cảm xúc lại có biểu hiện ra ngoài rõ rệt như vậy?
Nhìn vẻ mặt khổ não của Lý Triết, Phạm Uyển Viện quyết định tạm thời không cần tự chuốc lấy phiền não, bà xoay người, 'Vậy tôi không vào tìm Frank đâu. Chúc cậu may mắn.'
Hôm nay bà chỉ tiện đường đi ngang qua, định vào xem thử tình hình thực tập của con trai mình thế nào thôi nhưng không gặp được nên thuận tiện muốn vào nói vài câu với Phạm Trọng Nam. Nếu như đã biết tâm tình của hắn không tốt, bà đương nhiên cũng không cần phải chui đầu vào lưới.
May mắn? Lý Triết nhìn về phía cánh cửa đang khép kín kia bằng ánh mắt khó hiểu...
Hắn thật sự cần một chút may mắn, bằng không chuyện mà Boss bảo hắn đi làm tuyệt đối không thể làm xong trong kỳ hạn.
Ngồi trong văn phòng Phạm Trọng Nam vừa hút thuốc vừa phê duyệt xấp văn kiện dầy như núi trước mặt, thi thoảng lại thất thần nhưng không lâu sau lại tiếp tục.
Cùng là một tập văn kiện đó không biết hắn đã xem bao lâu nhưng vẫn không thể tập trung tinh thần ra quyết sách, cuối cùng bực dọc ném cây bút trên tay xuống bàn, hai tay giao nhau chống trán, trong đầu lại thấp thoáng bóng dáng ủy khuất của cô lúc rời đi cùng với cảm giác khó chịu từ cuộc chiến tranh lạnh giữa hai người mấy ngày nay.
Hắn biết, đường đường một người đàn ông như hắn lại so đo với cô thật sự là rất nhỏ mọn.
Nhưng trong lòng hắn cơn tức kia đè nén thật khó chịu.
Cơn tức đó đã âm ỉ trong lòng hắn từ trước khi hắn nhìn thấy những tờ phác họa kia, còn những tờ phác họa chẳng qua chỉ là một giọt nước làm tràn ly mà thôi.
Nhưng đánh không được mà mắng cũng chẳng được!!!
Phạm Trọng Nam mệt mỏi khép hờ mắt lại, nhớ đến tối hôm đó, rõ ràng mặt cô có dấu vết bị người ta đánh rõ ràng như vậy nhưng lại không nói với hắn một câu, thậm chí lúc hắn hỏi cô còn dám không mặn không nhạt nói mình không cẩn thận đụng trúng.
Dường như chuyện bị người ta đánh chỉ là chuyện của riêng cô, hoàn toàn không liên can gì đến hắn vậy. Cũng giống như lần trước khi đầu gối cô bị thương, cô căn bản là không nghĩ đến sẽ nói cho hắn biết chứ đừng nói làm nũng trước mặt hắn.
Trong lòng cô rốt cuộc đang nghĩ gì? Vì sao trước mặt hắn cô vẫn luôn một vẻ khách sáo mà xa cách như vậy? Hay là thật sự như lời Bách Thiếu Khuynh nói hôm nọ, người như hắn quá nhàm chán, lại không biết thương hương tiếc ngọc cho nên trước mặt hắn cô chưa từng tỏ vẻ yếu đuối, muốn ỷ lại như những cô gái khác?
Vậy nếu không, khi bị bắt nạt, cô sẽ tỏ ra yếu đuối, ỷ lại, nũng nịu với ai đây?
Ngụy Nhất Minh? Hay là... Lạc Tư?!
Những hình phác họa lần nữa lại xuất hiện trong đầu khiến đôi mắt thâm thúy càng thêm âm trầm nhìn chằm chằm vào tập văn kiện trước mặt như chúng có thù với hắn vậy.
Chết tiệt! Vì sao thái độ của cô lại khiến hắn phiền như vậy? Cho dù trước đây cô thích Ngụy Nhất Minh thì sao chứ? Cô đã là người của hắn, đây cũng là chuyện thực không thể thay đổi được.
Còn về Lạc Tư, hắn vĩnh viễn cũng đừng nên có những suy nghĩ quá phận.
Vậy thì, nỗi phiền não vô duyên cớ đó từ đâu mà có?
Hoặc là hắn nên quay về tổng công ty một thời gian, bằng không tâm tình thế này thật sự ảnh hưởng rất lớn đến công việc.
Cộc cộc...
Ngoài cửa truyền đến mấy tiếng gõ nhẹ cắt đứt dòng suy nghĩ của Phạm Trọng Nam.
'Vào đi.' Hắn lần nữa tập trung tinh thần vào công việc.
Không ngờ người đẩy cửa vào lại là Lạc Tư, sắc mặt Phạm Trọng Nam không đổi nhưng bàn tay đang cầm văn kiện bất tri bất giác càng thêm dùng sức.
'Frank...' Một thân tây Trang khiến cho Lạc Tư từ một thanh niên đầy sức sống trong chớp mắt trở nên trưởng thành, trầm ổn hơn mấy phần.
'Có chuyện gì?' Giọng Phạm Trọng Nam trầm thấp mang theo một tia bực dọc không dễ phát hiện.
'Em muốn bàn với anh về tổ khai thác sản phẩm mới...' Lời của Lạc Tư còn chưa nói xong đã bị Phạm Trọng Nam chặn lại.
'Lạc Tư, cậu bàn giao hết công việc đang xử lý lại, ngày mai bay sang Moscow một chuyến.'
'Gì chứ?' Lạc Tư không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, công việc của hắn ở tổ khai thác sản phẩm vừa mới đi vào quỹ đạo, hiện giờ Frank lại muốn hắn bỏ lại tất cả đi Moscow?
Hắn biết công trình xây dựng thị trấn bên đó đối với Phạm thị rất quan trọng nhưng cho đến giờ, hắn chẳng có chút hứng thú nào với công việc bên đó, cũng không có dự định tiếp nhận.
'Việc cung ứng nguyên vật liệu bên đó xảy ra chút vấn đề, cậu qua đó giúp Hi Nhiên.' Phạm Trọng Nam không biết mình sao nữa, dù sao hắn chính là muốn điều Lạc Tư rời khỏi Singapore, tốt nhất là không cho hắn cơ hội quay lại dù chỉ một bước.
'Frank... em còn phải đi học...' Hắn chỉ là tận dụng thời gian rảnh ngoài giờ học đến đây thực tập thôi mà. Tuy rằng chương trình học đối với hắn mà nói không có chút áp lực nào, cho dù không đi học cũng vẫn có thể tốt nghiệp, nhưng như thế này...
'Đó là chuyện của cậu.' Phạm Trọng Nam không chút để tâm, 'Nếu như cậu không muốn đi, ngày mai không cần đến đây nữa.'
Đây đúng thực là một cách uy hiếp khác thôi mà, Lạc Tư cắn răng, 'Em biết rồi, em sẽ đi.'
'Tôi bảo Lý Triết đặt vé cho cậu.'
'Tại sao chứ?' Lạc Tư dù sao cũng còn trẻ tuổi, chưa hoàn toàn có thể khống chế cảm xúc, tuy rằng đã đồng ý đi Moscow nhưng trong lòng vẫn có chút không phục.
'Tôi còn việc phải làm. Nếu như không có gì khác cậu có thể trở về chuẩn bị.' Phạm Trọng Nam không trả lời hắn, cúi đầu tiếp tục phê duyệt văn kiện.
Lạc Tư biết mình không có cách nào tìm hiểu được đáp án từ Phạm Trọng Nam, có chút bất bình xoay người rời khỏi văn phòng.
Trước đây hắn rất sùng bái Frank, vẫn luôn mong mỏi có ngày được theo bên cạnh anh ta học tập để rồi sau này có thể tự mình gầy dựng sự nghiệp riêng nhưng hiện giờ hắn bỗng dưng phát hiện, Frank thực ra không thần thánh như trong tưởng tượng của hắn, ít ra là đối với những chuyện anh ta làm gần đây, thật khiến hắn thấy không thoải mái.
***
Dương Dung Dung biến mất mấy ngày liền, rốt cuộc cũng chủ động xuất hiện ở nhà họ Phạm.
Hai cô gái vẫn nhàn nhã ngồi ở ban công lộ thiên ở tầng hai uống trà nói chuyện phiếm. Gặp được Dung Dung khiến tâm tình buồn bực của Giang Tâm Đóa cuối cùng cũng có chỗ phát tiết.
'Dương Dung Dung, bạn thành thực khai báo xem, đi đâu mấy ngày nay?' Giang Tâm Đóa quan sát vẻ bối rối của bạn, đoán chắc là cô mấy ngày nay đã làm chuyện xấu gì rồi.
Khó được một lần bắt gặp người không sợ trời không sợ đất như Dương Dung Dung cũng có lúc bối rối, thật sự khiến người ta kinh ngạc.
'Đóa Đóa, trước khi hỏi mình đã đi đâu, để mình hỏi trước mấy câu đã...' Vẻ bối rối trên mặt Dương Dung Dung rất nhanh đã biến mất như chưa từng tồn tại, cô chống tay dưới cằm, vẻ tìm tòi, 'Bạn phải nhớ, biết thì phải nói, không được giấu diếm đấy nhé.'
'Chuyện gì mà thần bí như vậy?' Giang Tâm Đóa uốn một ngụm trà hoa quả, mím môi thưởng thức hương vị chua chua ngọt ngọt của nó.
'Bạn với Phạm Trọng Nam có thường hôn nhau không?'
Ngụm trà trong miệng Giang Tâm Đóa suýt nữa thì vì câu hỏi này mà phun ra hết sạch, gương mặt trắng nõn phút chốc đỏ ửng, 'Câu hỏi này, bỏ qua.'
Hai người đã chiến tranh lạnh mấy ngày nay rồi, đừng nói là hôn, ngay cả nắm tay cũng không có nữa là.
'Không được bỏ qua. Nói nghe thử xem, lúc bạn với anh ta hôn nhau có cảm giác gì? Mình thấy môi của Phạm tiên sinh, chắc chắn là trời sinh ra để hôn rồi...'
Trong đầu Dung Dung đang nghĩ gì thế nhỉ? Từ sau khi kết hôn bạn tốt luôn thích hỏi về những chuyện này, chẳng lẽ là... 'Bạn yêu ai rồi sao?'
Đoán chừng chắc chỉ có khả năng này!