Độc Gia Sủng Hôn

Chương 59: Phạm tiên sinh, trong xe không thích hợp!




Không biết qua bao lâu, tầm mắt hắn bắt đầu dời xuống, lướt qua chiếc cằm nhỏ, vùng gáy trắng nõn, xương quai xanh duyên dáng, càn rỡ đáp xuống vùng gò đầy đặn...

Hôm nay Giang Tâm Đóa mặc một chiếc váy lộ vai dài màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lửng đơn giản cùng màu, chiếc váy ôm sát lấy phần ngực đang phập phù theo từng hơi thở của cô...

Thực ra ăn mặc thế này tương đối kín đáo nhưng ánh mắt như tia X của người đàn ông khiến Giang Tâm Đóa chợt có cảm giác y phục của mình như trong suốt vậy...

Nếu cứ tiếp tục thế này, chắc cô nghẹn thở mà chết!

Ngồi trên đùi Phạm Trọng Nam, Giang Tâm Đóa khẽ động thân mình một cách đầy bất an, đang định cách hắn xa một chút thì chợt thấy hắn cúi thấp đầu, đôi môi lửa nóng chuẩn xác đáp lên vùng gáy trắng nõn, triền miên hôn...

'Đừng ở chỗ này...' Giang Tâm Đóa hoảng loạn dùng sức đẩy lồng ngực đang càng lúc càng ép sát người mình ra.

Ở đây là trong xe, hơn nữa phía trước không chỉ có tài xế mà còn có bạn tốt của cô. Cho dù là cách một vách ngăn, bên ngoài không nghe được bất kỳ âm thanh gì nhưng cô vẫn không lớn mật đến mức chấp nhận được làm những chuyện thân mật như vậy ở trong xe...

Sự giãy dụa yếu ớt của cô không đủ để Phạm Trọng Nam dừng lại, hắn càng ôm càng chặt, càng hôn càng triền miên như muốn nuốt cô vào bụng luôn vậy...

Phạm Trọng Nam người đàn ông này, bề ngoài thì lãnh đạm vô cùng, một vẻ vô dục vô cầu nhưng thực ra, nhất là khi đơn độc chỉ có hắn với cô, hắn lại hoàn toàn khác...

Giống như một loài dã thú có thể bùng phát dã tính bất cứ lúc nào mà cô, chính là một con mồi đáng thương...

Nhận ra hành động của hắn càng lúc càng quá đà, Giang Tâm Đóa tránh đông né tây cũng không thoát được, đột nhiên hé chiếc miệng nhỏ, cách một tầng áo được may bằng chất liệu cao cấp, cắn mạnh lớp cơ ngực rắn chắc...

Nơi ngực truyền đến cơn đau kịch liệt khiến Phạm Trọng Nam rốt cuộc tạm dừng cơn săn mồi nhưng hắn vẫn ôm siết lấy cô, hơi thở thô ráp không ngừng quẩn quanh nơi gáy cô.

Giang Tâm Đóa không dám thở mạnh, khốn đốn khẽ run trong lòng hắn, giãy dụa định thoát ra, 'Buông ra...'

Hắn siết cô thế này thật sự đau quá!

'Đừng nhúc nhích!' Hắn khàn giọng quát khẽ bên tai cô, 'Để tôi ôm một lúc, tôi không làm gì em đâu.'

Thế là, cô chỉ đành ngoan ngoãn để cho hắn ôm, chỉ sợ nếu còn dám động đậy hắn thực sự sẽ làm gì quá phận.

Đợi đến khi hơi thở của hắn rốt cuộc cũng bình ổn lại thì xe cũng đã dừng lại.

Mặt đỏ ửng, Giang Tâm Đóa chỉnh lại quần áo của mình nhưng ngượng ngùng không muốn xuống xe, cô be, Dung Dung chắc chắn đang đợi để trêu mình.

Phạm Trọng Nam thấy cô loay hoay mãi, thấp giọng nói, 'Không xuống xe ăn cơm cũng được, chúng ta trở về nhà làm xong rồi ăn!'

Giang Tâm Đóa không ngờ Phạm Trọng Nam lại nói những lời như vậy, cô vụt ngẩng lên nhìn hắn nhưng hắn đã khôi phục vẻ bình tĩnh, lãnh đạm thường thấy, nhưng câu nói đầy mờ ám kia thật khiến cô tức đến nghiến răng nghiến lợi.

'Muốn xuống xe hay muốn về nhà?'

Nói nhảm, đương nhiên là xuống xe. Dù sao cũng chỉ bị Dung Dung trêu một chút thôi mà!

Sau khi Giang Tâm Đóa xuống xe mới thấy, đợi họ không chỉ có Dung Dung mà còn có cả Lạc Tư nữa.

Trên mặt Dung Dung lộ rõ ý cười đầy trêu chọc còn Lạc Tư thì vẻ mặt phức tạp nhìn cô sau đó nhìn về phía Phạm Trọng Nam sau lưng cô, 'Frank, không ngại tôi dùng cơm chung với mọi người chứ?'

Hắn không ngờ là mình chẳng qua chỉ đi lấy xe thôi, còn chưa đến năm phút quay lại đã thấy hai cô gái vốn đã nói sẽ chờ mình đã không thấy tăm hơi. Hắn tức tối lái xe chạy thẳng ra cổng trường, từ xa đã nhìn thấy hai cô đi đến một chiếc xe khác nên không cam lòng đuổi theo, định xem thử hai cô gái này muốn đi đâu. Thật không ngờ, nơi hai cô đến lại chính là nhà hàng Equinox Complex vừa nãy mới nói.

Càng không ngờ hơn nữa là, Frank cũng có mặt!

'Cùng vào đi!' Phạm Trọng Nam bình thản nắm tay Giang Tâm Đóa đi vào trước.

Bữa ăn tối bốn người thật sự quá lạ thường!

Phạm Trọng Nam căn bản là không thèm để ý đến những câu hỏi liên miên của Dương Dung Dung, chỉ yên lặng dùng bữa còn Lạc Tư thì thỉnh thoảng lại lên tiếng tranh luận với cô.

Vốn là một bữa ăn Pháp lãng mạn dành cho hai người nhưng đã bị Dương Dung Dung và Lạc Tư làm cho hỏng bét!

Nếu như không phải Phạm Trọng Nam quả thực đã không chịu nổi sự ồn ào của hai người kia mà lên tiếng, nếu cứ tiếp tục hắn sẽ gọi quản lý đến đưa hai người đi thì bữa cơm này chắc đã trở thành đấu trường đấu võ mồm của Dương Dung Dung và Lạc Tư.

Phạm Trọng Nam vẫn không để ý đến Dương Dung Dung, cô lại không thể đấu võ mồm với anh chàng đẹp trai Lạc Tư nên chỉ đành yên lặng mà ăn. Chai rượu Bordeaux năm 92 cũng chỉ một mình cô uống rồi như muốn trả thù Phạm Trọng Nam vậy, Dương Dung Dung vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến gọi thêm một chai nữa.

Lúc bữa ăn kết thúc thì cô cũng đã say đến chín phần. Lạc Tư thì tiêu sái chạy lấy người, còn Giang Tâm Đóa vừa đỡ lấy bạn tốt đang mềm nhũn ngã người vào thành ghế vừa quay sang Phạm Trọng Nam, 'Đưa Dung Dung về trường trước, được không?'

'Không cần đâu.' Phạm Trọng Nam bình thản nói.

'Nhưng một mình bạn ấy trở về không an toàn.' Giang Tâm Đóa vẫn nghĩ rằng hắn định để bạn mình ngồi taxi trở về.

Ngày thường thì không sao, nhưng lúc này Dung Dung đã say thế này rồi.

'Đi thôi.' Phạm Trọng Nam đứng dậy.

'Không được!' Giang Tâm Đóa kiên trì muốn lưu lại chăm sóc bạn.

'Lý Triết sẽ đưa về.'

'Lý Triết?' Giang Tâm Đóa vừa mới lên tiếng thì Lý Triết đã xuất hiện trước mặt cô.

Phạm Trọng Nam gọi điện thoại cho Lý Triết lúc nào nhỉ? Cô chỉ mới đưa bạn vào nhà vệ sinh một lát thôi thì anh ta đã có mặt ở đây rồi, trợ lý đặc biệt của Phạm boss làm việc hiệu suất quả thật rất cao.

'Boss, phu nhân, tôi đưa cô ấy về được rồi.'

Lý Triết nói thật nhẹ nhàng nhưng khi nhìn Dương Dung Dung say thành thế này, đôi mày kiếm không khỏi chau lại.

Ma nữ này thật biết liên lụy người khác!

Sáng hôm sau lúc đến trường Giang Tâm Đóa mới phát hiện bạn cô không đến lớp, gọi điện thoại thì lại không có ai nghe.

Lo lắng bạn tối qua uống say không biết có xảy ra chuyện gì không may không, Giang Tâm Đóa sau khi tan học vội vàng chạy đến ký túc xá thì nghe người bạn cùng phòng nói cũng không biết tối qua có về hay không nhưng sáng nay thì không thấy cô đâu.

Lúc này thì Giang Tâm Đóa thực sự sốt ruột, cô vội gọi điện thoại cho Lý Triết nhưng điện thoại đổ chuông thật lâu cũng không có ai nghe, nên cô gọi lại lần nữa.

'Phạm phu nhân, có chuyện gì?'

Mãi đến khi gọi lần thứ ba điện thoại mới có người nhận, đầu bên kia truyền đến giọng nói nghi hoặc của Lý Triết.

'Lý Triết, tối hôm qua anh có đưa Dung Dung về trường không?' Giang Tâm Đóa ruột nóng như hơ, vội hỏi.

Bên kia Lý Triết dường như do dự giây lát mới trả lời, 'Có, sao vậy?'

Sốt ruột nên Giang Tâm Đóa không để ý trong giọng nói của Lý Triết không giống với thường ngày.

'Nhưng hôm nay bạn ấy không đi học, cũng không có ở ký túc xá, điện thoại cũng không gọi được, không biết đang ở đâu nữa!'

Lúc nghe Giang Tâm Đóa nói Dương Dung Dung không đi học cũng không biết là đi đâu, đôi mắt vốn luôn bình tĩnh dưới lớp kính của Lý Triết chợt lóe lên một tia lo lắng nhưng hắn tận lực đè nén sự bất an trong lòng xuống, 'Có thể cô ấy về nhà thì sao?'

'Dung Dung không về nhà đâu. Thôi, để lát nữa tôi gọi lại cho bạn ấy.' Giang Tâm Đóa nói rồi ngắt điện thoại.

Nếu như Lý Triết cũng nói đã đưa Dung Dung về nhà, vậy chắc là bạn ấy có việc riêng gì cần làm rồi. Cô quyết định đợi đến ngày mai gặp bạn rồi hỏi cho rõ.

Lý Triết ngẩn người nhìn chiếc điện thoại trên tay, nhớ lại lúc nãy Giang Tâm Đóa nói Dương Dung Dung không về nhà, vậy cô đi đâu rồi?

'Lý Triết...'

Phạm Trọng Nam đứng ở cửa văn phòng, chau mày nhìn người trợ lý đắc lực rõ ràng là đang thất thần của mình.

Thất thần? Chuyện nãy trước giờ chưa từng xảy ra với Lý Triết, hôm nay rõ ràng là rất không bình thường.

Liệu hắn có nên cho Lý Triết nghỉ phép không đây? Những năm này Lý Triết luôn theo bên cạnh hắn, bất kể là chuyện công hay chuyện tư hắn đều xử lý một cách hoàn hảo. Đãi ngộ mà hắn dành coh Lý Triết đương nhiên là rất cao, nhưng dù sao người chứ không phải máy móc, cứ tiếp tục như vậy mãi, rồi cũng có lúc sẽ thấy mệt.

'Boss, có chuyện gì?' Lý Triết nắm chặt điện thoại trong tay, giọng bình tĩnh hỏi.

'Điện thoại của ai mà khiến cậu thất thần như vậy?' Chút động tác nhỏ của hắn không thoát khỏi đôi mắt sắc bén của Phạm Trọng Nam.

Nghe vị đại boss trước giờ chưa từng hỏi qua chuyện riêng của mình hỏi như vậy, Lý Triết không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn trả lời theo sự thực.

'Là phu nhân của ngài gọi tới hỏi tôi tối qua có đưa Dương tiểu thư về hay không.'

'Cậu không có đưa về sao?' Phạm Trọng Nam nhướng mày, không quá tin vào điều này.

'Có.' Lý Triết không cần suy nghĩ đáp ngay.

'Vậy cô ấy còn hỏi chuyện gì nữa không?' Phạm Trọng Nam không có quá nhiều hứng thú hỏi chuyện của Dương Dung Dung.

'Không có.'

'Ừm.' Phạm Trọng Nam chỉ đáp một tiếng rồi xoay người đi vào văn phòng, trước khi bước vào còn ngoái lại dặn, 'Nếu như không có việc gì khác, cậu có thể về trước.'

A?! Hắn có nghe lầm không? Vị đại boss cuồng công việc của hắn lại cho phép hắn về trong giờ làm việc sao? Lý Triết thật sự ngây ngẩn cả người.

Nhưng hắn có cần nghe theo lời đề nghị của Boss, trở về xem sao không?