P2 –
'Mẹ, sao tự dưng lại mất điện?' Đường Tâm đang hớn hở nhìn chiếc nhẫn trên tay mẹ thấy mất điện liền vội rúc trở lại vào lòng mẹ mình, giọng có chút sợ sệt.
Sở Tư Nhan vòng tay ôm lấy con gái, trong bóng tối giọng cô cũng có chút khẩn trương, 'Đường Nhĩ Ngôn...'
'Yên tâm đi, không sao.' Dù không thấy mặt nhưng ý cười nồng đậm trong giọng nói hắn vẫn không giấu được.
'Nhưng tự dưng sao lại mất điện được chứ? Có phải là bị cướp hay gì đó không?' Vừa nghĩ tới khả năng này, Sở Tư Nhan theo bản năng ôm con gái càng chặt hơn.
Chắc là bởi vì hôm nay bọn họ đi mua sắm quá mức rêu rao cho nên mới bị bọn người xấu để ý, không phải cướp tiệm châu báu thì là bắt cóc bọn họn thôi, nhưng bất kỳ khả năng nào cũng khiến cô vừa nghĩ đến đã sợ run.
'Hay là bắt cóc?'
Có phải là phim điện ảnh xem quá nhiều rồi không? Đường Nhĩ Ngôn bật cười, 'Đều không phải.'
'Ba, ba, con biết rồi, có phải ba định cầu hôn với mẹ không? Có phải không?' Đường Tâm vốn đang rúc trong ngực mẹ đột nhiên ngẩng đầu thốt lên một câu. Tình tiết này cô bé đã từng được xem một lần trong phim truyền hình, họ cũng diễn như vậy đó.
Nếu như không phải cướp bóc, cũng không phải bắt cóc, vậy có lẽ là ba học theo mấy tình tiết trong phim mà cầu hôn với mẹ rồi.
Đường Nhĩ Ngôn bật cười đưa tay sờ đầu con gái, 'Đúng vậy, vẫn là cô công chúa nhỏ của ba thông minh nhất!'
'Cầu...cầu hôn?!' Sở Tư Nhan còn đnag ngạc nhiên đến nỗi nhất thời không tiêu hóa hết những câu đối thoại của hai cha con thì điện bất ngờ bật sáng trở lại...
Ánh sáng đến đột ngột khiến mắt cô nhất thời không thích ứng kịp, liên tục chớp mấy cái, 'Đây là...' Sở Tư Nhan quả thực bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ hết hồn.
Cửa hàng trang sức lúc cô vào rõ ràng rộng rãi ráng ngời lúc này lại đầy những bong bóng, hoa hồng và champagne, thậm chí còn không biết từ đâu xuất hiện một đội nhạc đang diễn tấu một điệu nhạc du dương.
Đây... đây rốt cuộc là chuyện gì chứ? Cô ngơ ngác quay đầu nhìn người đàn ông.
Nhấc con gái ra khỏi lòng cô, đặt con đứng sang một bên rồi Đường Nhĩ Ngôn nắm lấy tay cô, một chân quỳ xuống, 'Nhan Nhan, gả cho anh được không?' Giọng trầm thấp đầy từ tính, người đàn ông vẻ mặt thật nghiêm túc nhìn cô gái trước mặt, nói thật chân thành.
Sở Tư Nhan chấn động đưa tay che lại chiếc miệng đang há hốc ra của mình tránh cho bất ngờ phát ra một tiếng thét chói tai.
Hắn thật sự cầu hôn với cô? Cảnh tượng này, suốt hai mươi mấy năm trong đời mình cô cũng chưa từng nghĩ tới.
Trước đây chưa từng nghĩ tới, cho dù khi họ lần nữa trùng phùng rồi quay về với nhau cô cũng chưa từng nghĩ sẽ cùng hắn kết hôn chứ đừng nói đến chuyện người đàn ông cao ngạo như Đường Nhĩ Ngôn có ngày quỳ dưới chân cô ngỏ lời cầu hôn.
Cảnh tượng này thực sự là...quá duy mỹ!
Vừa nãy lúc thử giày ở cửa hàng đầu tiên hắn mới cho phép người ta gọi cô là Đường phu nhân, không ngờ nhanh như vậy hắn đã muốn biến cái danh xưng “Đường phu nhân” này trở thành sự thực.
Nhất thời bởi vì quá chấn động mà Sở Tư Nhan không kịp phản ứng chỉ ngơ ngác ngồi đó nhìn hắn.
Người trong cuộc không gấp nhưng người đứng xem chung quanh thì đã sốt ruột đến không được.
'Mẹ...mẹ đồng ý với ba đi... Đồng ý sẽ gả cho ba đi!' Đường Tâm nhìn người mẹ vẫn ngơ ngác đứng đó của mình rồi lại nhìn sang ba vẫn không gấp không vội quỳ một chân trước mặt mẹ kia, sốt ruột hối thúc.
Nhưng người ngồi trên ghế vẫn ngây người không có chút phản ứng nào mà người quỳ trên sàn cũng không vội mà cô bé Đường Tâm thì vạn phần sốt ruột xoay quanh hai người, 'Mẹ, mẹ, mau đồng ý đi... Nhẫn mẹ cũng đã đeo lên tay rồi, không cho phép không đồng ý nha, mẹ mau đồng ý lời cầu hôn của ba đi!'
Đứng ở bên cạnh, người quản lý cửa hàng cũng đã không nhịn được nữa, ông tiến lên mấy bước hắng giọng nói, 'Sở tiểu thư, cô đồng ý đi thôi, Đường tiên sinh đã quỳ gần mười phút rồi.'
Cô gái này thật sự quá may mắn, có thể khiến người chấp chưởng của gia tộc Đường thị nhẫn nại như vậy chờ câu trả lời của mình.
'Em...' Lúc này cô mới sực nghĩ ra, trợn to mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng lóe trên tay, 'Đây là nhẫn cầu hôn sao?'
'Phải đó, vừa nãy không phải em cũng nói thích chiếc nhẫn này sao?' Đường Nhĩ Ngôn cười thật ôn nhu.
'Thích, em thật sự rất thích!' Co kích động đến nỗi nước mắt đã nhịn không được mà cuồn cuộn lăn xuống.
'Mẹ, không được khóc nha, mau trả lời là đồng ý đi.' Thấy Sở Tư Nhan rốt cuộc có phản ứng, Đường Tâm vội tiến lên lắc lắc cánh tay mẹ mình.
'Vậy em có đồng ý gả cho anh không?' Hắn hỏi lại lần nữa, giọng đầy thâm tình.
Mắt ươn ướt nước, Sở Tư Nhan vừa khóc vừa cười gật đầu, 'Đồng ý, em đồng ý gả cho anh!' Cô bổ nhào vào lòng hắn, ôm hắn miệng cười mà nước mắt như mưa.
Hắn cầu hôn với cô! Đường Nhĩ Ngôn thật sự cầu hôn với cô!
Bốn phía vang lên tiếng vỗ tay như sấm, ban nhạc bắt đầu tấu lên một điệu thật vui vẻ, Đường Nhĩ Ngôn ôm cô gái vì quá vui sướng mà khóc vào lòng, cảm nhận cảm giác hạnh phúc đang vây phủ lấy họ.
'Ba, mẹ, con cũng muốn được ôm.' Bị hai người lớn “bỏ quên” ở ngoài, cô bé Đường Tâm chu đôi môi hồng, có chút hờn dỗi nói.
Mẹ đã nhận lời cầu hôn của ba xong thì cả ba lẫn mẹ đều không để ý đến cô bé khiến Đường Tâm trong lòng có chút ủy khuất và buồn bã.
'Xin lỗi con yêu.' Sở Tư Nhan hơi đẩy Đường Nhĩ Ngôn ra, đưa tay bế cô công chúa nhỏ vào lòng.
'Mẹ, mẹ đã chấp nhận lời cầu hôn của ba, vậy sau này chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa đúng không?' Được cả ba lẫn mẹ ôm vào lòng, cô bé Đường Tâm vui vẻ hỏi.
'Ừ, Tâm Tâm nói rất đúng, sau này sẽ không rời xa nhau nữa.'
Niềm vui lan tràn trong lòng một nhà ba người và thể hiện rõ trên gương mặt của họ, nụ cười và nước mắt như dung hợp với nhau trong hương thơm của hoa hồng, trong vô số bong bóng đầy màu sắc, trong tiếng khui rượu champagne giòn tan.
Sau một loạt những hoạt động chúc mừng lẫn chia vui, vốn một nhà ba người trực tiếp đến nhà hàng Hoa Cổ, nơi Đường Nhĩ Ngôn đã đặt chỗ trước để ăn một bữa tối thật đầm ấm nhưng bởi vì cô công chúa nhỏ đi dạo phố một ngày đã quá mệt mỏi nên Đường Nhĩ Ngôn bảo tài xế chạy thẳng đến một gian khách sạn thuộc sở hữu của Đường thị.
Vừa mới lên xe thì Đường Tâm đã bắt đầu nhắm mắt lại ngủ gà ngủ gật trong lòng mẹ, Sở Tư Nhan yêu thương vuốt ve đôi má hồng hào của con, chiếc nhẫn trên tay cũng lòe lòe sáng theo từng cử động của cô khiến Sở Tư Nhan cảm thấy bản thân giống như vẫn đang chìm trong một giấc mộng, cảm giác thật không chân thật.
Cô xoay người lại nhìn Đường Nhĩ Ngôn đang nghe điện thoại bên cạnh mình, dưới ánh đèn xe mờ mờ, sườn mặt với những đường cong như đao khắc của hắn vẫn cực kỳ có sức dụ hoặc với cô.
Không thể phủ nhận, năm tháng thực sự quá mức ưu ái người đàn ông này khiến hắn bây giờ so với sáu năm trước càng thêm thành thục, quý khí mê người, toàn thân nhiều hơn một phần ổn trọng, mỗi một cái nhấc tay nhấc chân, ánh mắt nụ cười đều hết sức gợi cảm mê người.
Mà hôm nay, người đàn ông này quỳ gối cầu hôn với cô!
Sau niềm vui sướng và cảm động thì lý trí đã quay lại bát cô đối diện với hiện thực.
Nếu như Đường Nhĩ Ngôn chỉ là một người đàn ông bình thường vậy chuyện họ kết hôn thật sự không có gì đáng suy nghĩ, chỉ cần hắn muốn, chỉ cần cô chấp nhận, mọi chuyện đều rất dễ dàng.
Nhưng hắn chung quy không phải một người đàn ông như vậy, hắn là người chấp chưởng của gia tộc họ Đường.
Giữa hai người, cho dù chuyện đứa bé đã giải quyết, vậy còn những vấn đề khác thì sao? Chẳng hạn như...ý kiến của các vị trưởng bối?
Hai người trùng phùng quá đột ngột, cầu hôn cũng quá vội vàng, rất nhiều chuyện căn bản là chưa kịp suy nghĩ kỹ càng...