P2 –
Trong cuộc đời của Sở Tư Nhan, ngoại trừ Đường Nhĩ Ngôn, Long lão gia tử có thể coi như là quý nhân thứ hai của cô.
Long lão gia tử bề ngoài chỉ là một người làm ăn đơn thuần nhưng thực ra ông có quan hệ mật thiết với nhiều cơ quan chính phủ và nhân vật cộm cán của nhiều nước. Trong buổi tiệc mừng công được tổ chức ở căn biệt thự ngoài ngoại ô Tây Bắc Moscow năm đó, thị trưởng của thành phố Moscow, thông qua sự dẫn dắt của Long lão gia tử, trở thành vị quý nhân thứ ba của Sở Tư Nhan.
Là ông đưa cô rời khỏi căn biệt thự đó, là ông đưa cô rời khỏi Đường Nhĩ Ngôn.
Buổi tối hôm đó, dưới sự bảo hộ nghiêm mật của những vệ sĩ của thị trưởng thành phố Moscow và kế hoạch chu đáo của mình, bọn họ đã mất không đến mười phút để rời khỏi buổi tiệc đó mà không để lại một chút dấu vết gì, sau đó lên chiếc xe của ông đỗ ở bên ngoài biệt thự rời khỏi đó.
Buổi tiệc khánh công đêm đó bởi vì sự mất tích của cô mà bắt buộc phải kết thúc sớm.
Buổi tối hôm đó, Moscow tuyết rơi trắng trời.
Sở Tư Nhan ngồi trong xe của thị trưởng, giây phút mà xe chầm chậm lướt qua căn biệt thự đó, cô không kìm lòng được mà quay đầu lại nhìn, xuyên qua lớp cửa kính làm bằng chất liệu đặc biệt cô nhìn thấy bóng dáng cao ngất quen thuộc trơ trụi đứng giữa trời tuyết rơi, vẻ cô tịch, thất lạc và đau khổ mà cô đọc được qua cái bóng của hắn đó khiến lòng Sở Tư Nhan quặn đau từng cơn, đau đến cô chừng như hô hấp không nổi nữa.
Cô lặng lẽ đưa tay vẫy nhẹ về phía cái bóng đang càng lúc càng xa của hắn, lặng lẽ nói câu từ biệt.
Cho dù trong lòng cô có giận, có oán đến mấy thì vẫn không thể át đi tình yêu cô dành cho hắn, chính vì tình yêu đó nên cô mới giận, mới oán. Khi xe chạy ra khỏi biệt thự, không còn nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia nữa, nước mắt cô mới bắt đầu cuồn cuộn lăn xuống...
Cô phải rời khỏi hắn, vĩnh viễn!
Mẹ của cô quả nhiên là có khả năng tiên tri, cùng Đường Nhĩ Ngôn ở cùng nhau quả nhiên là không có kết cuộc tốt, điều này giờ cô đã thể nghiệm rồi.
Lòng của cô, đang vỡ thành từng mảnh vụn...
Từ sau đêm đó, Long lão gia tử nhờ mối quan hệ rộng rãi của mình mà giúp cô làm giả một thân phận mới, hơn nữa còn tạo điều kiện đưa cô đến Paris học vẽ, nhờ thế mà suốt một thời gian dài, bất kể Đường Nhĩ Ngôn dùng cách gì cũng không lần ra được chút manh mối nào.
Sau đó nữa, cô quen biết được với rất nhiều họa sĩ có chung chí hướng nên kết bạn cùng họ đi đến những nơi khác nhau để vẽ tranh, dưới sự giúp đỡ của họ, cô lấy nghề vẽ tranh làm kế sinh nhai, còn có thể để dành tiền từng chút một trả lại cho Long lão gia tử, cuộc sống cứ thế lặng lẽ trôi qua, chớp mắt mà đã được sáu năm.
Tuy rằng, mỗi lần nhớ về người đàn ông kia, lòng cô vẫn sẽ thấy đau nhưng cô quật cường bắt bản thân phải âm thầm chịu đựng nỗi đau đớn mà cô nên chịu này.
Cô vẫn luôn nghĩ, rồi sẽ có một ngày, có một ngày lúc nghĩ đến người đàn ông đó, lòng cô sẽ không lại đau như vậy.
Về sau, Long lão gia tử nói cho cô biết, Đường Nhĩ Ngôn đã thôi không tìm cô nữa.
Khi cô nghe được tin tức đó, vốn cho rằng bản thân sẽ rất vui vẻ nhưng không phải, trong lòng chỉ có vô hạn thất lạc.
Hắn không tìm cô nữa, chắc là vì đã quên cô rồi đúng không?
Hoặc có lẽ là bởi vì đứa nhỏ mà hắn với Thẩm Tích đã nảy sinh tình cảm thì sao?
Cho nên, cô quyết định quay về Melbourne.
Nhưng cô thế nào cũng không ngờ được là, người đàn ông mà nghe nói đã không tiếp tục tìm cô nữa kia lại xuất hiện ngay trước mặt cô, chỉ cách thời điểm cô quay về Melbourne chưa đến một tháng?
Cô chạy, ở trong đám người đông nườm nượp kia liều mạng chạy, giống như đang có tử thần đuổi ở sau lưng mình vậy.
Đường Nhĩ Ngôn thấp giọng mắng thầm một câu, thô lỗ vẹt đám đông đang vây trước mặt mình ra, sải những bước dài đuổi theo cô, đáng hận là, đám đông trên đường hết người này đến người khác lại liên tục chắn đường hắn.
Khi đuổi đến tòa nhà của tổng cục bưu điện nằm ở góc đường Elizabeth thì Đường Nhĩ Ngôn đã kéo gần khoảng cách với Sở Tư Nhan một đoạn xa, không ngờ lúc này lại nhìn thấy cô kéo cửa một chiếc taxi...
Sở Tư Nhan trước khi lên xe còn đứng đó quay đầu nhìn về phía người đàn ông, thật chuyên chú nhìn hắn chừng hai giây sau đó quả quyết chui vào xe, đóng sập cửa lại.
Xe rất nhanh đã rời khỏi tầm mắt hắn.
Vệ sĩ lúc này cũng đã đuổi kịp đến, 'Thiếu gia, bây giờ đuổi theo sao?'
'Không cần đâu. Cô ấy chạy không thoát.' Đường Nhĩ Ngôn nhàn nhạt nói, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ kiên định.
Lần này cô để hắn gặp lại, mang cô về rồi hắn nhất định sẽ xây một tòa thành, kín đáo đến nỗi một con muỗi cũng không thể lọt vào nhốt cô trong đó cả đời mới được.
Mãi đến khi chiếc taxi chở cô đi mất hút rồi Đường Nhĩ Ngôn mới quay lại.
Lúc này điện thoại chợt vang lên, là cô công chúa nhỏ của hắn.
Vừa mới ấn phím đón nghe thì đầu bên kia đã vang lên giọng nói ngọt ngào của con gái, 'Ba ơi, ba đón được mẹ chưa?'
***
Xuống xe taxi, bước chân trên con đường quen thuộc trở về nhà, Sở Tư Nhan vẫn còn cảm thấy tim mình đập lợi hại, thần kinh căng thẳng đến nỗi gần như không điều khiển được thân thể, vừa nghĩ đến gương mặt tuấn dật đã lâu không gặp kia là hô hấp của cô lại bắt đầu trở nên dồn dập.
Trải qua một hồi trò chơi đuổi bắt kinh thiên động địa như vậy, giờ trở về nhà cô cảm giác như đã cách mấy đời, không hề có một chút cảm giác chân thật nào, có chút không xác định không biết mình có thật đã gặp lại Đường Nhĩ Ngôn hay không nữa.
Cô thật sự đã gặp lại hắn sao?
Mà cô thật sự chạy thoát hắn rồi sao? Sở Tư Nhan không mấy tin tưởng bản thân lại có thể ở ngay trước mắt hắn không chút hao tổn gì trốn thoát được. Còn hắn? Cứ trơ mắt nhìn cô rời đi như vậy sao?
Trong khoảnh khắc mà suy nghĩ đó lướt qua trong đầu, một cảm giác gần như là mất mát cũng đồng thời dâng lên trong lòng. Sở Tư Nhan dùng sức lắc mạnh đầu, cố gắng không để loại cảm xúc đó ấp ủ lên men trong lòng mình nữa.
Vừa định bước vào thang máy của chung cư nơi mình ở thì điện thoại của cô chợt vang lên, phản ứng đầu tiên của Sở Tư Nhan chính là Đường Nhĩ Ngôn gọi đến. Theo bản năng cô không dám đón nghe, hai tay sít sao ôm chặt chiếc ba lô trên tay nhưng không thèm để ý đến chiếc điện thoại đang đổ chuông không ngừng bên trong.
Nhưng điện thoại lại đổ chuông hết lần này đến lần khác, lúc đến tầng 12, Sở Tư Nhan mở ba lô lục tìm chìa khóa để mở cửa thuận tiện liếc mắt nhìn điện thoại một chút mới phát hiện thì ra là người bạn họa sĩ vẽ tranh cạnh bên cô gọi đến.
Nói không rõ cảm xúc lúc này là thả lỏng hay thất lạc, cô vừa mở cửa vừa ấn phím đón nghe.
'Trời ơi July, cô rốt cuộc chịu nghe điện thoại rồi.' Đầu bên kia truyền đến giọng nói đầy lo lắng của Stephen, 'Cô không sao chứ?'
July là cái tên giả mà cô tự chọn cho mình đồng thời cũng là cái tên mà cô thường ký trên những bức tranh của mình, tháng 7 là tháng mà cô sinh ra, bởi vì tên tiếng Anh gốc của cô đọc có chút trúc trắc nên trước đây mọi người cứ trực tiếp gọi cô là “Sở”, như vậy vừa thuận miệng lại vừa thân thiết nhưng sau khi chạy trốn khỏi Đường Nhĩ Ngôn rồi, cô dứt khoát dùng tháng sinh của mình làm tên gọi.
'Tôi không sao.' Sở Tư Nhan đóng cửa lại, một tay cầm điện thoại tay kia vỗ vỗ ngực tự trấn an mình.
'Không sao thì tốt rồi. Giá vẽ và dụng cụ của cô chúng tôi đã giúp cô cầm về, tối nay cô đến chỗ chúng tôi dùng cơm thuận tiện cầm về luôn.'
Hôm nay là lễ Giáng sinh, mấy người bạn hôm nay vẽ tranh cùng cô là những người đã đi với cô từ Paris đến đây, lễ Giáng sinh năm nay không có người nhà bên cạnh cho nên mọi người đã hẹn nhau buổi tối cùng nhau ăn cơm nhưng xem ra tối nay cô không có tâm tình đến tụ hội với mọi người rồi.