P2 –
'Con ngồi xuống đây cho ta.' Nói chuyện còn bắt một ông già như ông ngưỡng cổ lên nhìn hắn, tính là gì chứ?
Đường Nhĩ Ngôn đi đến gần hai bước, cuối cùng ngồi xuống chiếc ghế đối diện ông.
'Ông nội, không cần chơi mấy trò chơi cũ kỹ mà vô vị đó nữa, phiền lắm.'
'Bao nhiêu tiểu thư con nhà danh giá con đều không để vào mắt, chuyện này ông nội cũng không cưỡng cầu nhưng ít ra con cũng phải chọn một cô gái có thể sinh con đẻ cái giúp nhà họ Đường chúng ta nối dõi tông được mới được chứ?' Ông chỉ có một đứa cháu là hắn, hắn thích dạng con gái gì trước giờ ông đều không can dự, cũng biết cháu mình giống như rất mê đắm cô gái kia, cô cũng không có ý muốn chia rẽ hai người.
Nhưng nếu như nha đầu kia không thể mang thai sinh con thì lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Đường Nhĩ Ngôn ánh mắt chợt lạnh xuống, ông nội làm sao biết được chuyện này?
Đường lão thái gia ném tờ kết quả xét nghiệm vẫn luôn giữ trong ngăn kéo đến trước mặt Đường Nhĩ Ngôn, 'Ông nội có thể yêu thương con bé như cháu nội ruột của mình, những thứ nên cho một món cũng không thiếu, tuyệt đối không để con bé thua kém người khác.'
'Ông nội, thứ mà ông có thể cho chẳng lẽ con không thể cho sao? Cái mà ông nội không thể cho con vẫn có thể cho. Con không hy vọng ông can thiệp vào chuyện của con với cô ấy nữa.' Đường Nhĩ Ngôn nhìn phần kết quả xét nghiệm đang rơi trên chân mình, cũng không có ý định nhặt lên.
Thực tế đã rõ ràng như thế, còn cần phải nhìn sao? Xem ra hắn vẫn đánh giá quá thấp khả năng của ông nội rồi! Đường Nhĩ Ngôn đứng lên, hiển nhiên là không định tiếp tục thảo luận chuyện này.
'Đường Nhĩ Ngôn, thái độ của con như vậy là sao?' Thấy cháu nội đứng lên định đi, Đường lão thái gia cũng bắt đầu tức giận.
'Ông nội...' Đường Nhĩ Ngôn thong thả xoay người lại, 'Bắt đầu từ ngày mai, con sẽ trực tiếp bãi miễn chức vụ của Thẩm Tích ở công ty, nếu như ông nội thực sự cần người pha trà châm nước, con bảo cô ấy qua đây.'
'Con...' Đường lão thái gia giận đến không nói nên lời, cuối cùng chỉ bảo, 'Năng lực làm việc của Thẩm Tích không tệ, không nên ở nhà châm trà phí phạm như vậy.'
'Nếu như ông nội cảm thấy cô ấy không tệ, muốn cưới về hầu hạ con cũng không có ý kiến, bằng không chẳng phải đã lãng phí tâm tư bồi dưỡng bao nhiêu năm qua của ông sao?'
***
Lúc Đường Nhĩ Ngôn rời khỏi thư phòng của Đường lão thái gia trong lòng quả thực giận không thể át chính vì vậy khi về tới phòng mình, cũng giống như trút giận vậy, nặng nề sập cửa phòng lại.
Tiếng động khiến Sở Tư Nhan đang ngồi ở sofa giật nảy mình, vừa mới đứng dậy đã thấy người đàn ông lửa giận đùng đùng bước tới, kéo tay cô bước thẳng ra ngoài.
'Nhĩ Ngôn, mình đi đâu vậy?'
'Về Sidney.' Câu trả lời đơn giản gãy gọn, vừa nói vừa cứng rắn lôi cô đi.
Đường Nhĩ Ngôn ngay trong đêm đó đưa người rời khỏi nhà họ Đường, thẳng tiến phi trường, nhìn theo bóng xe của hắn, Đường lão thái gia nặng nề thở dài một tiếng.
'Lão gia tử, tìm con sao?'
Thẩm Tích đẩy cửa vào, đứng sau lưng đ nghiêm cẩn hỏi.
'Nhĩ Ngôn nó đã biết rồi, khoảng thời gian này con tạm thời ở lại Melbourne trước đã. Đợi cơn giận của nó bớt rồi tính sau đi.'
Thẩm Tích hơi sửng sốt nhưng sau đó gật đầu đáp, 'Con biết rồi.'
Đêm khuya, trong chiếc máy bay tư nhân sang trọng từ Melbourne về Sidney, Đường Nhĩ Ngôn và Sở Tư Nhan hai người đều không có cách nào ngủ được.
Trên máy bay hút thuốc là một chuyện rất nguy hiểm, cho dù là máy bay tư nhân cũng không cần thiết phải mạo hiểm như vậy.
Đối với một người có bệnh nghiện thuốc mà nói, vào những lúc không ngủ được hoặc không muốn làm chuyện gì khác như Đường Nhĩ Ngôn mà nói thật sự là một chuyện rất khó chịu.
Hắn buồn bực ném tập văn kiện trên tay xuống, quay đầu nhìn ra ngoài màn đêm đen kịt ngoài cửa sổ, tâm tình cũng nặng nề như màn đêm ngoài kia.
Mà Sở Tư Nhan đang nằm co ro trong ca bin nghe tiếng ném đồ ngoài kia, cũng không có ý định ngồi dậy xem tình huống.
Bởi vì, giữa bọn họ xảy ra tranh chấp cực kỳ nghiêm trọng, hai mươi phút trước, khi cô nằm trên chiếc giường này...
Sở Tư Nhan vẫn luôn cảm thấy mình đời này cũng không có khả năng tranh chấp gì với Đường Nhĩ Ngôn nhưng chính là hai mươi phút trước, bọn họ không chỉ cãi nhau, hơn nữa còn cãi nhau rất nghiêm trọng.
Cô cự tuyệt cùng hắn hoan ái, nguyên nhân là vì hắn không muốn để cô mang thai.
Suốt đoạn đường từ nhà họ Đường ra đến sân bay hai người đều không nói với nhau câu gì, lên máy bay rồi, cô cũng không hỏi một câu mà chủ động kéo hắn lên giường. Chiếc giường êm ái bởi vì sức nặng của hai người mà lún xuống, cô ngồi trên người hắn, hai chân kẹp hai bên sườn người đàn ông, trong đôi mắt đẹp đang đăm đắm nhìn hắn kia mang theo một thâm ý mà hắn nhìn không thấu.
'Gấp vậy sao?' Khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười nhưng trong mắt không giấu được kinh ngạc. Bất kể làm chuyện gì, trước giờ cô đều luôn rất nhu thuận lại hay thẹn thùng, không ngờ vừa lên đến máy bay lại có hành động bạo dạn kinh người như vậy.
'Nhĩ Ngôn, ôm em, ngay bây giờ, em muốn anh ôm em...'
'Ôm em có thể nhưng mà...'
Sở Tư Nhan không muốn nghe cái “nhưng mà” của hắn, cô cúi thấp đầu chủ động hôn lên môi người đàn ông, mắt hắn, mũi hắn, hai tay chủ động cởi nút áo hắn, đôi môi kiều diễm dán lên tai hắn, 'Nhĩ Ngôn, ôm em, em muốn sinh một đứa con, một đứa con của chúng ta, cho em một đứa con, được không? Lần này em nhất định sẽ bảo vệ nó đàng hoàng.'
Gương mặt Đường Nhĩ Ngôn căng ra, vươn tay nắm chặt lấy bàn tay không an phận của cô, 'Muốn anh ôm em đương nhiên có thể nhưng anh sẽ không để em mang thai nữa đâu.' Câu nói quả quyết của hắn khiến bầu không khí nóng bỏng giữa hai người trong phút chốc lạnh đến không độ.
Hắn không thể không hoài nghi sự hoảng loạn, thất thường, bất an này của cô có phải chăng là vì đã biết chân tướng sự thực. Tuy rằng cô chuyện gì cũng không nhắc đến nhưng hắn không quên, tối nay cô có đến thư phòng của ông nội, hắn không dám chắc chắn liệu ông nội có đưa cho cô xem phần kết quả xét nghiệm đó hay không.
'Không muốn cho em sinh con thì đừng đụng đến em.' Cô giống như mất đi lý trí rống to lên với hắn.
'Không được đụng em?' Cơn tức trong lòng Đường Nhĩ Ngôn cũng trỗi dậy, vung tay đẩy cô ngã xuống giường, bất chấp sự giãy dụa kịch liệt của cô, mạnh mẽ hôn lên...
Cuối cùng, trong tiếng khóc rống, tiếng la thậm chí là lúc cô cắn hắn, hắn không thể không dừng lại, giật tay ra khỏi người cô, lửa giận bừng bừng vung cửa ca bin rời đi.
Hắn không dám đảm bảo, dưới tình huống như thế nếu hắn còn ở lại thì sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.
Nhưng ra ngoài rồi hắn cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu, tâm tình cực độ phiền chán.
Cuối cùng chỉ đành nhặt lại văn kiện quay trở lại ca bin.
Trong ca bin an tĩnh cực kỳ.
Sở Tư Nhan một mình nằm cuộn người ở một góc giường, bả vai thỉnh thoảng lại run lên một chút, căn bản không cần nhìn kỹ cũng biết là đang khóc, không một chút tiếng động khóc.
Đường Nhĩ Ngôn đi đến bên giường, ôm cả chăn lẫn cô vào trong lòng, cằm cọ nhẹ lên đỉnh đầu cô, 'Khóc cái gì?'
Cô không trả lời.
'Ông nội rốt cuộc đã nói cái gì với em?'
'Cho em một đứa con, em muốn sinh một đứa con thuộc về chúng ta.' Cô níu lấy áo sơ mi của hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt sớm đã khóc đến sưng như hai quả đào, ngay cả tiếng nói cũng khàn khàn không rõ.
Vấn đề lại trở về xuất phát điểm.
'Sở Tư Nhan, tình hình sức khỏe của em không cho phép mang thai.'
Hắn suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định không giấu cô nữa. Nếu như hắn không đoán sai, cô nhất định là đã biết một chuyện gì đó mà hắn không muốn cho cô biết.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, nếu như cô đã biết rồi, vậy cũng nên là lúc khiến cô triệt để từ bỏ ý định.