Độc Gia Sủng Hôn

Chương 430: Cô gái ngốc (1)




P2 –

Đường Nhĩ Ngôn nói năm phút nghĩa là không cho phép người khác trễ dù là một giây, bằng không hậu quả thật khó mà tưởng tượng, đây là điều mà đi theo hắn lâu như vậy, Sở Tư Nhan hiểu rõ cực kỳ.

Vì thế, theo đúng lời của hắn, cô trực tiếp cầm chiếc váy trên tay vào phòng thay quần áo sau đó chọn thêm một chiếc áo khoác cùng màu khoác vào cuối cùng bước ra ngoài.

Trong phòng khác, Thẩm Tích và Cố Minh cũng đã đến, đang báo cáo công việc với Đường Nhĩ Ngôn. Thấy cô bước ra, hai người đều gật đầu tỏ ý chào sau đó tiếp tục công việc của họ.

Mà ở phía trước chiếc laptop đang mở ra của Đường Nhĩ Ngôn là mấy hộp quà được đóng gói rất tinh xảo, xem bề ngoài thì hình như là điểm tâm hay gì đó, lúc này Sở Tư Nhan mới nhớ ra buổi trưa mình căn bản là không có ăn gì, nhìn thấy thức ăn, dạ dày bắt đầu biểu tình.

Thấy ba người còn đang bận, nghĩ chắc là sẽ không ra ngoài nhanh như vậy nên Sở Tư Nhan định xuống bếp xem trong tủ lạnh có gì để ăn đỡ đói không. Vừa định xoay người rời đi thì bất chợt nghe người đàn ông đang thong thả vừa hút thuốc vừa nghe báo cáo lên tiếng, 'Đi đâu vậy?'

'Em xuống bếp, mọi người có muốn uống gì không?' Sở Tư Nhan nhỏ nhẹ hỏi.

Cố Minh và Thẩm Tích đều mỉm cười nói không cần, Đường Nhĩ Ngôn thì chau mày, 'Buổi trưa không ăn gì sao?'

Thấy Sở Tư Nhan ngượng ngùng gật đầu hắn ra hiệu cho cô đến gần mình, không hiểu ý hắn nhưng cô vẫn bước qua, vừa mới đến gần thì đã bị hắn kéo ngồi xuống sát bên cạnh mình sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Tích, 'Trong đó có thứ gì ăn được không?'

Ánh mắt hắn hướng về mấy hộp đồ đang được bày trên bàn, Thẩm Tích sắc mặt có chút khó xử, 'Boss, mấy món này là tôi cố tình đến Chinatown mua về làm quà ra mắt Long lão tiên sinh.'

Mấy hộp điểm tâm này thực sự rất khó mua được, nhất là hai hộp bánh nướng Triều Châu kia, cô đã phải xếp hàng gần hai tiếng đồng hồ mới mua được, nghe nói món bánh nướng Triều Châu này là món điểm tâm mà Long lão tiên sinh thích nhất, nghe nói ông thích vừa uống trà vừa nhâm nhi một hai miếng.

Nếu bây giờ mở ra, đợi lát nữa đến chỗ của Long lão tiên sinh tay không thì không tốt cho lắm.

'Không ăn được sao?' Đường Nhĩ Ngôn thờ ơ hỏi.

'Đương nhiên là ăn được.' Thẩm Tích làm sao dám ở trước mặt đại boss nói không thể chứ.

Vậy thì đúng rồi! Đường Nhĩ Ngôn chuyển tầm mắt sang Sở Tư Nhan, 'Cầm lấy mà ăn.'

Cho dù là không biết “Long lão tiên sinh” mà Thẩm Tích là ai nhưng Sở Tư Nhan cũng biết những hộp quà này là để tặng người khác, cô cười nhẹ, 'Không cần đâu, em xuống bếp...'

'Bảo em ăn thì cứ ăn đi, nói nhiều như vậy làm gì?' Đường Nhĩ Ngôn ngữ khí có phần nặng nề, trong mắt cũng thoáng lộ vẻ không vui.

Người này thật là...

Sở Tư Nhan có ngu ngốc đến mấy thì cũng biết không thể cãi lời hắn ở trước mặt những người khác, nhưng rõ ràng là những thứ này để tặng cho người khác mà!

Haizz!

Có bất đắc dĩ đến mấy thì cô vẫn phải mở một hộp điểm tâm ra.

Chiếc hộp vừa được mở ra thì mùi thơm đã lan tỏa khắp phòng khiến cô vốn đã bụng đói kêu vang càng thêm thòm thèm.

Cẩn thận lấy những món điểm tâm trong hộp ra bày chúng ở trên bàn sau đó nhìn Cố Minh và Thẩm Tích có chút ngượng ngùng, 'Vậy mọi người cùng ăn nhé.'

Nhưng, ở trước mặt boss bọn họ làm sao dám ăn? Không hẹn mà cả hai cùng lắc đầu, 'Cám ơn, chúng tôi không đói.'

'Không phải đang đói sao? Ăn nhanh lên.' Đường Nhĩ Ngôn lần nữa lên tiếng nhắc nhở.

Thế là Sở Tư Nhan chỉ đành ở trước mặt ba người, cầm lên miếng bánh nướng thơm phưng phức cắn một miếng nhỏ, thật ngon quá, lớp bột bên ngoài vừa thơm vừa giòn, nhân bên trong mằn mặn thơm thơm, vừa nuốt vào miệng mùi thơm đã len lỏi qua từng kẽ răng.

Nhìn vẻ mặt hưởng thụ mà không dám biểu hiện ra ngoài của cô gái bên cạnh, Đường Nhĩ Ngôn dụi tắt điếu thuốc trong tay, xoay người, cánh tay đáp trên vai cô, 'Ăn ngon không?'

Những động tác thân mật giữa hai người không phải trước giờ chưa từng có nhưng chỉ giới hạn ở những lúc chỉ riêng có hai người mà thôi mà bây giờ, cả Cố Minh lẫn Thẩm Tích đều đang ở đây, tuy rằng có thể thấy họ đã rất nỗ lực xem như không nhìn thấy nhưng thân làm boss của người ta, người nào đó lại hoàn toàn không có chút tự giác nào, lúc nghe cô ngượng ngùng thấp giọng đáp, 'Ngon' thì hắn bất ngờ đưa tay nắm lấy tay cô kéo qua, lúc Sở Tư Nhan còn chưa kịp phản ứng, cúi đầu cắn một miếng từ miếng bánh cô đang ăn dở sau đó mặt không đổi sắc nhìn về phía hai cấp dưới cũng đang ngây người ra của mình, thản nhiên nói, 'Tiếp tục.'

Nhưng cảm giác thèm ăn của Sở Tư Nhan đã hoàn toàn tiêu biến mất rồi!

***

Mùa đông ở nước Úc thông thường chỉ sau bốn giờ rưỡi chiều là trời đã bắt đầu tối cho nên bốn giờ mười phút, sau khi ba người bàn xong công sự thì bắt đầu xuất phát đến tư gia của Long lão gia.

Đây là lần đầu tiên Sở Tư Nhan cùng ra ngoài với Đường Nhĩ Ngôn, hơn nữa còn đến nhà người khác làm khách, trong lòng đương nhiên khó tránh khỏi khẩn trương. Ngoại trừ vì là lần đầu tiên ra, nguyên nhân chủ yếu nhất là vì quan hệ giữa cô với hắn, cô sợ người khác hỏi thì không biết nên trả lời thế nào.

Có lẽ là người khác cũng không có khả năng thẳng thừng hỏi cô vấn đề tế nhị như vậy nhưng Sở Tư Nhan không thể ngăn bản thân thôi suy nghĩ lung tung được.

Ba chiếc xe từ bãi đỗ xe ngầm chậm rãi chạy ra, xe trước xe sau là của vệ sĩ, xe đi giữa là của Đường Nhĩ Ngôn và Sở Tư Nhan, đây là cách thức bảo an tiêu chuẩn mỗi khi hắn xuất hành vì công sự. Ra ngoài ăn cơm đương nhiên cũng thuộc phạm vi công việc.

Người lái xe hôm nay là Cố Minh, ngồi ở ghế phụ lái là Thẩm Tích, hai người ngồi ở băng ghế sau.

Xe chạy khá nhanh, cảnh vật bên ngoài cửa sổ còn chưa kịp nhìn rõ thì đã lướt qua tầm mắt nhưng thật ra, Sở Tư Nhan cũng không có tâm tư đâu mà nhìn ngắm phong cảnh.

Mà sự khẩn trương của cô, Đường Nhĩ Ngôn là người có tâm tư nhạy bén như vậy, làm sao có thể không nhìn ra?

'Sợ cái gì?' Hắn dời tầm mắt từ chiếc Ipad trên tay sang cô.

'Không có.' Sở Tư Nhan cúi gằm đầu, sợ nếu thừa nhận mình bất an sẽ làm hắn thấy mất mặt.

'Chỉ ăn cơm với một ông già thôi mà, không có người khác, không cần lo lắng.' Đường Nhĩ Ngôn nói một cách thờ ơ nhưng không khó nhận ra hàm ý an ủi ẩn trong câu nói đó.

'Em biết rồi.' Nghe hắn nói như vậy, sự khẩn trương trong lòng Sở Tư Nhan giảm đi không ít, xem ra hắn thực sự có bản lĩnh khiến người ta có thể an tâm lại. Cô mỉm cười, 'Cám ơn anh.'

'Cám ơn cái gì?'

'Hộp bút vẽ mà anh tặng cho em, em rất thích.' Mãi cho tới bây giờ cô mới có cơ hội nói câu cám ơn với hắn.

'Thích là tốt rồi.' Khóe môi Đường Nhĩ Ngôn nhẹ câu lên sau đó lại quay trở lại với chiếc Ipad, còn Sở Tư Nhan đã bắt đầu có hứng thú quan sát cảnh vật bên ngoài.

Ngược lại với cô, Thẩm Tích đang ngồi ở ghế phụ lái nghe đoạn đối thoại đơn giản của họ xong, cả người lập tức cứng lại.

***

Nhà họ Long, thành phố Goldcoast.

Bên ngoài thoạt nhìn rõ ràng là một căn biệt thự kiểu Âu nhưng không ngờ vào đến trong nhà lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác, ấn tượng đầu tiên đập vào mắt chính là đây là một căn nhà được trang hoàng thuần túy theo phong cách Trung Quốc, mỗi một góc nhỏ đều lộ rõ nét cổ điển và truyền thống khiến Sở Tư Nhan vừa bước vào lập tức có một ảo giác giống như mình vừa quay trở lại gian thư phòng của Đường lão thái gia ở Melbourne.

Xem ra, rất nhiều người Trung Quốc tuy rằng xa lìa quê cha đất tổ nhiều năm nhưng tình yêu và lòng tự hào về văn hóa Trung Quốc đã ăn sâu trong lòng, làm sao cũng không thay đổi được.

Theo chân quản gia, Đường Nhĩ Ngôn và Sở Tư Nhan cùng đi vào gian trà thất thanh u an tĩnh, nồng nàn hương trà của Long lão gia đã thấy ông chờ sẵn đã lâu.

Quản gia dẫn hai người vào trà thất, dưới ánh mắt ra hiệu của Long lão gia, quản gia và hai cô gái trẻ tuổi vốn đang làm nhiệm vụ châm trà pha nước đồng loạt cúi chào rồi lui xuống.