P2 –
'Bài vở nhiều lắm sao?' Thẩm Tích nhìn Sở Tư Nhan chui vào xe, trong ngực còn ôm hai quyển vở bài tập, mỉm cười hỏi.
'Còn ứng phó nổi.' Sở Tư Nhan đặt túi xách và mấy quyển vở trên tay xuống chỗ ngồi, kéo dây an toàn, lúc này Thẩm Tích đã nổ máy, xe chậm rãi rời khỏi cổng chính của trường học.
'Lát nữa chuẩn bị đồ đạc em nhớ mang theo hộ chiếu.' Đoạn đường phía trước tương đối rộng rãi, xe lại thưa nên Thẩm Tích lái xe bằng một tay, tay kia mở một ngăn đựng đồ trong xe lấy ra một chiếc hộp hình chữ nhật được đói gói rất tinh xảo đưa cho Sở Tư Nhan.
'Hiện giờ chúng ta phải đi đâu sao?' Sở Tư Nhan có chút nghi hoặc đón lấy chiếc hộp, không biết bên trong đựng cái gì nhưng chỉ riêng nhìn cách đóng gói của nó cũng biết giá trị của món đồ bên trong không hề rẻ. Điều cô ngạc nhiên là, tại sao Thẩm Tích lại đưa cô món đồ có giá trị như vậy?
'Nhĩ Ngôn bảo tôi qua đây đón em qua chỗ của anh ấy.' Giọng của Thẩm Tích vẫn nhàn nhạt như thường ngày.
Đang trầm tư ngắm nghía chiếc hộp trong tay nghe vậy Sở Tư Nhan thoáng ngẩn người, 'Anh ta đang ở đâu?'
Trường nữ trung học Sidney cứ mỗi mười tuần học thì cho nghỉ học hai tuần mà từ ngày mai là cô bắt đầu kỳ nghỉ của mình. Chẳng lẽ vì vậy mà Đường Nhĩ Ngôn mới bảo Thẩm Tích đến đây đón cô sao?
Nếu như hắn đã bận rộn như vậy, vậy cũng đâu cần bảo cô đi chứ?
Trong lúc Sở Tư Nhan còn đang miên man với bao suy nghĩ thì Thẩm Tích đã nói ra địa điểm mà họ chuẩn bị đi đến.
'Queensland.'
Queensland là điểm du lịch nổi tiếng của Úc, chắc không phải Đường Nhĩ Ngôn cố tình muốn đưa cô đến đó chơi đấy chứ?
Thực ra mà nói, Sở Tư Nhan đến nước Úc này cũng đã lâu rồi nhưng ngoại trừ Melbourne và Sidney ra thì chưa từng đi đến những nơi khác, thậm chí là ở hai thành phố mà cô đã từng ở lại này Sở Tư Nhan cũng không có bao nhiêu cơ hội ra ngoài chơi, một phần là vì cô không mấy thích đi chơi một mình, một nguyên nhân khác là vì thời gian của cô khá eo hẹp.
Nhưng lần này Đường Nhĩ Ngôn cho người đến đón cô đến một nơi khác, khó mà diễn tả được sự vui vẻ trong lòng Sở Tư Nhan lúc này.
Cho dù tính tình có trưởng thành sớm đến mấy thì chung quy cô vẫn còn là một cô gái nhỏ, cộng thêm bên đó có người trong lòng đang đợi mình, tâm trạng vui vẻ là điều đương nhiên, cho dù cô không nói thì Thẩm Tích cũng có thể nhìn ra được.
'Không mở ra xem thử sao?' Cô nghiêng đầu qua nhìn chiếc hộp được đóng gói một cách tinh xảo vẫn luôn được cô gái nhỏ giữ trong tay nhưng chưa mở ra kia.
Sở Tư Nhan không vội mở ra mà chỉ nhìn sườn mặt xinh đẹp của Thẩm Tích, nhàn nhạt nói, 'Món quà này nhất định là rất có giá trị, khiến cô hao phí, thật ngại quá.'
Người tặng quà nên là cô mới đúng bởi vì Thẩm Tích bất kể là sinh hoạt cá nhân hay những phương diện khác đều thực sự giúp cô không ít, cô tặng quà cho Thẩm Tích để bày tỏ cảm tạ cũng là chuyện nên làm. Hôm nay ngược lại đổi thành Thẩm Tích tặng quà cho cô, trong lòng Sở Tư Nhan khó tránh khỏi ngại ngùng.
Nhưng câu trả lời của Thẩm Tích lại khiến sự ngại ngùng trong cô lập tức biến mất.
Cô nói, 'Tuy rằng món quà này là do tôi chọn nhưng đây là Nhĩ Ngôn muốn tặng cho cô.'
Nghe Thẩm Tích nói món quà này là của Đường Nhĩ Ngôn tặng, Sở Tư Nhan lần nữa ngây ngẩn cả người, vô hình trung bỏ qua nửa câu đầu của Thẩm Tích.
Hắn lại còn nhớ mua quà tặng cho cô sao?
Đây là món quà đầu tiên mà hắn tặng cho cô cho nên món quà này, bất kể có phải là Đường Nhĩ Ngôn đích thân chọn hay không cô cũng sẽ cẩn thận cất giữ.
Nếu như đã muốn cẩn thận cất giữ, Sở Tư Nhan đương nhiên không muốn mở nó ra trước mặt bất cứ ai cho dù người chọn món quà này là Thẩm Tích cũng vậy bởi vì nó hiện giờ đã là đồ của cô rồi.
'Không muốn xem thử sao?' Thẩm Tích lần nữa lên tiếng hỏi.
'Em xem sau cũng được.' Sở Tư Nhan vẫn kiên trì với quyết định của mình.
'Nhĩ Ngôn đối với người phụ nữ của mình trước giờ luôn rất rộng rãi.' Thấy vẻ trân trọng của cô đối với hộp quà kia, khóe môi Thẩm Tích nhẹ câu lên một đường cong, 'Chiếc xe này cũng là anh ấy tặng cho tôi.'
Điều cô không nói chính là, Đường Nhĩ Ngôn cũng tặng một chiếc xe có giá trị tương đương cho Cố Minh.
Đường Nhĩ Ngôn là một ông chủ cực kỳ cực kỳ rộng rãi, điều này không có ai dám nghi ngờ, nhất là đối với những cấp dưới trung thành và làm được việc, đủ các loại tiền thưởng, nhà ở, xe cộ... thứ gì cũng có nhất là đối với Thẩm Tích và Cố Minh, hai trợ thủ đắc lực của mình.
Nghe Thẩm Tích nói vậy, Sở Tư Nhan chỉ mỉm cười, 'Trong công việc cô nhất định đã giúp cho anh ấy rất nhiều, anh ấy có tặng xe cho chị cũng là chuyện nên làm.'
Sau đó hai người câu được câu chăng nói chuyện phiếm về những chủ đề không mấy quan trọng, mãi cho đến khi xe tiến vào biệt thự.
Sở Tư Nhan bảo Thẩm Tích ở trên xe đợi để mình vào nhà lấy hành lý và hộ chiếu.
Đặt túi xách lên bàn cô bắt đầu sửa soạn hành lý và lục tìm hộ chiếu, sau khi mọi việc xong đâu đấy cuối cùng nhịn không được cầm chiếc hộp được đóng gói tinh xảo kia lên mở ra...
Lúc nhìn thấy món đồ bên trong, đầu tiên Sở Tư Nhan ngây ngẩn cả người sau đó có chút vui vẻ và cảm động mỉm cười.
Cả một hộp trọn bộ bút vẽ tranh màu nước serie 7 của thương hiệu văn phòng phẩm Winsor và Newton nổi tiếng của Anh, loại bút vẽ với phần lông làm từ lông chồn vùng Siberia mà cả thế giới đều công nhận là loại bút vẽ tranh màu nước cao cấp nhất. Đương nhiên giá trị của nó không thể so sánh với chiếc xe mà Thẩm Tích đang lái nhưng Sở Tư Nhan lại cực thích món quà này.
Cô chỉ có thể nói, Đường Nhĩ Ngôn nhờ ánh mắt của Thẩm Tích tặng cho cô một món quà mà cô rất thích rất thích.
***
Từ Sidney muốn tới được thành phố Brisbane thuộc bang Queensland, máy bay phải bay khoảng mười tiếng đồng hồ.
Suốt trên đường đi, Sở Tư Nhan đọc sách khoảng hai giờ sau đó ngủ mất còn Thẩm Tích thì cứ nhìn đăm đắm gương mặt điềm tĩnh trong giấc ngủ của cô, thật lâu thật lâu vẫn không thể dời mắt đi được.
Mà lúc này ở thành phố Brisbane đã là chín giờ tối, cả thành phố chìm trong ánh sáng của muôn ngàn ngọn đèn màu.
Trong một căn penhouse cực kỳ xa hoa nằm ở tầng trên cùng của tòa tháp Infinity, người đàn ông vừa mới tắm xong, thân hình cường tráng chỉ vây quanh bởi một chiếc khăn tắm đang đứng trước cửa sổ sát đất vừa hút thuốc vừa phóng tầm mắt nhìn xuống cảnh đêm rực rỡ muôn màu của thành phố Brisbane.
Điếu thuốc còn chưa hút được một nửa thì điện thoại đặt trên chiếc sofa bằng da thật bất chợt đổ chuông, hắn xoay người bước đến, cầm lấy điện thoại lên xem nhưng không vội bắt máy mà thong thả ngồi xuống sofa, hút thêm một hơi thuốc nữa mới bắt đầu ấn phím đón nghe...
'Thế nào?'
'Boss, Long lão tiên sinh bên đó vừa mới có hồi âm, bảy giờ tối mai xin mời ngài đến tư gia của Long lão tiên sinh ở Goldcoast ăn cơm tối.'
Ông lão kia muốn mời hắn ăn cơm? Đôi môi đẹp mắt của Đường Nhĩ Ngôn hơi nhếch lên, 'Hồi đáp lại Long lão tiên sinh, tối mai tôi sẽ đến đúng giờ.'
'Tôi biết rồi.' Cố Minh đang định ngắt điện thoại thì Đường Nhĩ Ngôn đã chặn lại, 'Ông lão đó hiện đang ở đâu?'
'Vẫn còn đang ở Brisbane.'
'Cho người để ý hành tung của ông ta, trước khi mọi chuyện giải quyết ổn thỏa không được để ông ta rời đi.' Đường Nhĩ Ngôn dặn dò xong mới ngắt điện thoại.
Căn hộ rộng thênh thang trong phút chốc an tĩnh trở lại, hắn không mở đèn lên, dụi tắt điếu thuốc trong tay sau đó lười lĩnh nằm xuống sofa, đôi chân thon dài vắt lên nha, một tay gối ở dưới đầu tay kia cầm điều khiển từ xa ấn một nút, lập tức tiếng nhạc trầm thấp du dương vang lên lấp đầy không gian. Đường Nhĩ Ngôn nhắm mắt lại thầm nghĩ, sáng sớm ngày mai, cô gái nhỏ kia chắc là đã đến nơi.
Nhiều ngày không gặp, không biết thân thể gầy nhom kia có thêm được tí thịt nào không?