Độc Gia Sủng Hôn

Chương 427: Tình yêu trên đời này, muôn hình vạn trạng (4)




P2 –

Đối với tất cả những gì Đường Nhĩ Ngôn làm, Sở Tư Nhan không dám có chút chất vấn nào, chỉ im lặng tiếp nhận.

Hoặc nói đúng hơn là, cũng không chỉ có thừa nhận, ít ra những lúc hắn ôn nhu cô vẫn cảm nhận được sự vui thích trong hoan ái giữa nam và nữ...

Loại vui thích khiến người ta rất dễ dàng trầm luân.

Cô nghĩ, chắc là mình trở nên xấu xa, trụy lạc mất rồi.

Bằng không tại sao những lúc hắn không có ở đây, trong đầu nghĩ tới chỉ toàn là gương mặt tuấn dật của hắn ở một thời khắc nào đó, ướt đẫm mồ hôi, mị hoặc đến cực điểm, nhớ tới cách hắn ôm cô vào lòng, nhớ tiếng rên rỉ trầm thấp khàn khàn chỉ riêng thuộc về hắn văng vẳng bên tai...

'Sở Tư Nhan, tỉnh mộng...'

Nếu như không phải cô bạn cùng lớp Lâm Nghi lớn tiếng gọi phỏng chừng cô sẽ còn ở trong phòng học suy nghĩ lung tung đấy chứ? Sở Tư Nhan hoàn hồn lại, mặt đã hơi ửng đỏ, 'Xin lỗi.'

Lâm Nghi là một Hoa kiều gốc hoa sau khi cô chuyển đến trường nữ trung học này mới quen biết, hai người qua lại cũng không thể gọi là rất thân thiết, dù sao cũng chỉ mới một thời gian ngắn, nhưng trong một lớp học mà người Tây phương tóc vàng mắt xanh chiếm số lượng gần như tuyệt đối kia, cô với Lâm Nghi có thể coi như tương đối thân nhau.

'Đang nhớ tới bạn trai sao?' Lâm Nghi chống hai tay lên bàn học tò mò nhìn cô. Ở trong một trường học mà ngay cả giáo viên cũng là nữ như thế này, dung mạo xuất chúng của Sở Tư Nhan cũng không khiến các nữ sinh khác ghen ghét nhưng ai nấy đều rất tò mò về người đàn ông đến đón cô ngoại trừ tài xế kia.

Đương nhiên là trong số họ chưa có ai có cơ hội nhìn đến “dung nhan” của người đàn ông kia bởi vì mỗi lần đến đón cô đều chỉ ngồi trong xe chờ người, ngẫn nhiên có vài lần lúc Sở Tư Nhan mở cửa xe ra, có người nhanh mắt thấy được sườn mặt của người đàn ông đeo kính râm ngồi ở bên trong ấy nhưng chỉ riêng nhìn sườn mặt thôi cũng đủ khiến người ta kinh diễm không thôi, khí chất vương giả đó tuyệt đối không phải là của một người đàn ông tầm thường.

Nhưng Sở Tư Nhan trước giờ chưa từng đề cập đến người đàn ông đó, cho dù có hỏi cô, nếu không phải nhàn nhạt cười trừ thì là qua loa cho xong.

Lần này cũng không phải ngoại lệ.

'Mình phải đi rồi, bạn có muốn đi cùng không?' Cô vừa nói vừa nhanh nhẹn thu dọn cặp sách.

Đường Nhĩ Ngôn tuần trước ra nước ngoài công tác, nếu theo hành trình của hắn thì chắc là hôm nay sẽ trở lại, cô muốn nhanh một chút trở về nhà.

Lâm Nghi có chút không cam lòng theo chân cô bước ra khỏi phòng học, 'Sở Tư Nhan, người đàn ông thỉnh thoảng đến đón bạn đó có phải là bạn trai của bạn không?'

Sở Tư Nhan không trả lời bạn mình bởi vì điện thoại trong túi xách của cô đang đổ chuông.

Bởi vì nghĩ là hắn về rồi nên gọi điện thoại cô, tâm trạng nhảy nhót của Sở Tư Nhan bởi vì nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình mà giảm xuống như quả bóng bị xì hơn, là Thẩm Tích.

Trước đây Thẩm Tích đối với cô khá tốt, đương nhiên hiện giờ vẫn là rất tốt chỉ có điều, không biết có phải bởi vì giác quan thứ sáu của phụ nữ hay vì tâm tư của cô quá mức nhạy cảm mà Sở Tư Nhan vẫn luôn cảm thấy khoảng thời gian này mỗi lúc Thẩm Tích nhìn cô giống như mang theo một thâm ý gì đó lại giống như muốn tìm tòi gì đó trên người cô. Nhưng sau mấy lần Sở Tư Nhan bắt gặp ánh mắt đó rồi hỏi Thẩm Tích có vấn đề gì không thì cô lại cứ lắc đầu bảo không có gì.

'Thẩm Tích, có gì không?' Cách xưng hô của Sở Tư Nhan từ “Thẩm tiểu thư” lúc đầu đến bây giờ đã đổi thành Thẩm Tích nhưng Thẩm Tích thì từ đầu đến cuối vẫn gọi cô là “Sở tiểu thư” một cách xa lạ như trước.

Đây đương nhiên không phải vì Sở Tư Nhan muốn kéo gần quan hệ mà gọi tên cô một cách trực tiếp như vậy mà vì có một lần, khi Thẩm Tích đưa văn kiện đến cho Đường Nhĩ Ngôn, Sở Tư Nhan theo thói quen đi pha hai ly cà phê sau đó bê lên cho hai người đang ở phòng khách bàn công sự. Hoặc nói một cách chính xác hơn là Thẩm Tích thì đang báo cáo còn Đường Nhĩ Ngôn chỉ ngồi nghe, ngẫu nhiên ậm ừ một hai tiếng.

Khi cô bê cà phê đặt xuống trước mặt Thẩm Tích, theo phép lịch sự nói một tiếng, 'Thẩm tiểu thư, mời dùng.' Lúc đó Thẩm Tích chỉ lo cùng Đường Nhĩ Ngôn bàn công sự không đáp lời cô, Sở Tư Nhan cũng không mấy để tâm, đang định rời đi thì Đường Nhĩ Ngôn, người nãy giờ nói cực ít kia bất thình lình lên tiếng, lại hoàn toàn không liên quan đến công sự...

'Sau này gọi cô ấy là Thẩm Tích được rồi, không cần khách sáo.'

'Em biết rồi.' Sở Tư Nhan cũng không suy nghĩ quá sâu xa, cho dù Đường Nhĩ Ngôn không nói cô cũng biết Cố Minh và Thẩm Tích là người hắn hết sức tin tưởng, là hai trợ thủ đắc lực, cánh tay mặt tay trái mà hắn không thể thiếu trong công việc. Lúc đó cô chỉ nghĩ đơn giản là hắn bảo cô không cần xem hai người như người ngoài.

Tuy rằng tuổi của Thẩm Tích lớn hơn cô khá nhiều nhưng nếu như hắn đã bảo như thế, cô chỉ cần làm đúng theo là được rồi.

Điều Sở Tư Nhan không biết là câu nói đó của Đường Nhĩ Ngôn lọt vào tai Thẩm Tích khiến cô chấn động đến mức nào. Ý của anh ta rất rõ ràng, Sở Tư Nhan là người của anh ta, cô không cần phải dè dặt với cô.

Chỉ bởi vì cô bê cà phê lên mời cô mà cô có chút thất lễ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Tích thấy Đường Nhĩ Ngôn không chút dấu vết ra mặt giúp một cô gái. Đây cũng là lần thứ hai sau lần trời mới tờ mờ sáng anh ta bảo cô vội vàng đến biệt thự, bảo cô xuống bếp nấu cháo cho Sở Tư Nhan, trong lòng Thẩm Tích cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Trước đây Đường Nhĩ Ngôn đối với cô gái này cũng không có gì đặc biệt, tại sao khi quan hệ giữa hai người đột phá rào cản cuối cùng đó thái độ của anh ta lại thay đổi một trăm tám mươi độ thế này?

Chẳng lẽ Sở Tư Nhan có bí quyết gì trên giường hay sao?

Đương nhiên, vấn đề này người thông minh như Thẩm Tích không có khả năng hỏi thẳng Đường Nhĩ Ngôn, ngay cả với Cố Minh cô cũng không hề hé môi.

Từ đó về sau, Sở Tư Nhan liền trực tiếp gọi tên cô mà Thẩm Tích thì vẫn giữ nguyên cách xưng hô “Sở tiểu thư” như cũ.

Mùa đông ở châu Úc không quá lạnh, chỉ cần một chiếc áo len mỏng cộng thêm một chiếc áo khoác ngoài cũng đủ ấm rồi.

Những cô gái tuổi tác không hơn kém Sở Tư Nhan bao nhiêu từ trong ngôi trường nữ trung học có tiếng tăm ở Sidney này tụm năm tụm ba bước ra cổng trường, ai nấy đều ăn mặc khá giống nhau, áo sơ mi trắng, áo khoác lông màu đen, váy ngắn đến gối in ca rô đen đỏ, tất đen và giày da, trẻ trung mà rất nhã nhặn.

Lúc này Sở Tư Nhan cũng từ trong sân trường bước ra cổng, cách ăn mặc của cô cũng không khác gì những bạn học khác nhưng Thẩm Tích ngồi trong xe chỉ nhìn một cái liền có thể trong đám đông tấp nập đó nhận ra cô gái trẻ trung, xinh đẹp đến khiến ngay cả phụ nữ như cô cũng có chút đố kỵ kia.

Đúng vậy, cô thừa nhận, một cô gái như vậy xuất hiện bên cạnh Đường Nhĩ Ngôn, còn có thể nhận được sự quan tâm trước giờ chưa từng có của anh ta, thân là một người phụ nữ, Thẩm Tích không thể không cảm thấy đố kỵ.

Thế nhưng, cô lại không thể làm gì cả.

Bởi vì cô gái kia hiện giờ đang là người của Đường Nhĩ Ngôn, cho dù cô không muốn thừa nhận cũng không thể không thừa nhận sự thực này.

Cho nên...