P2 –
Đây là một bài thơ tình tiếng Anh, từng câu từng chữ trong đó đều là sự ngưỡng mộ và yêu mến của một thanh niên dành cho một cô gái. Nói như vậy, đây là thư tình mà một người khác phái gửi cho cô sao? Bởi vì phát hiện này mà sắc mặt Đường Nhĩ Ngôn càng thêm xanh mét.
Hắn ngược lại rất có hứng thú muốn biết, rốt cuộc tên nhóc nào có lá gan lớn như vậy dám dòm ngó người của Đường Nhĩ Ngôn hắn.
Cô bây giờ là người của hắn, vốn hắn cho rằng người vốn ngoan ngoãn hiểu chuyện như cô sẽ hiểu đạo lý này, xem ra chừng như cô không hiểu, làm người phụ nữ của hắn ý nghĩa là như thế nào.
Nó biểu thị cho, nếu như cô với hắn ở cùng một chỗ thì không thể tùy ý tiếp cận hoặc giao tiếp với người đàn ông khác.
Khoảng thời gian này cố tình lãnh đạm cô, chỉ là không muốn tuổi còn nhỏ mà hãm quá sâu vào chuyện tinh cảm nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn sẽ để mặc cho cô tiếp nhận sự theo đuổi của người đàn ông khác.
Thật không ngờ sự lãnh đạm của hắn lại cho ra một kết quả bất ngờ như thế này, mãi đến khi về phòng tắm xong, cảm xúc bất mãn của Đường Nhĩ Ngôn vẫn không có cách nào dịu bớt.
Khoác áo ngủ lên người, hắn xuống phòng khách vừa ngồi ở sofa uống rượu vừa lần nữa lật xem bức thư tình trong tay mình...
Trong thời buổi công nghệ bùng nổ như bây giờ mà lại còn có người dùng phương thức này để bày tỏ???
Tên Hứa Thiên Vũ này là ai? Bạn học của cô sao?
Sinh hoạt của Sở Tư Nhan đơn thuần như vậy, ngoại trừ bạn học ra, không có khả năng là người đàn ông khác.
Vậy hôm nay cô ra ngoài, chắc không phải là cùng tên nhóc kia hẹn hò đấy chứ? Hẹn hò muộn như vậy mà còn chưa về?
Đường Nhĩ Ngôn đặt ly rượu xuống bàn, cầm điện thoại lên định gọi cho cô thì từ bên ngoài đã truyền đến tiếng mở khóa, sau đó là tiếng bước chân nhỏ vụn. Hắn buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn lại...
Sở Tư Nhan vừa mới thay xong dép lê định vào nhà, vừa ngẩng đầu lên thì đã bắt gặp ánh mắt của hắn...
Đường Nhĩ Ngôn trở về rồi!
Cảm giác kinh ngạc qua đi, Sở Tư Nhan có chút không được tự nhiên ngoảnh sang hướng khác né tránh ánh mắt của hắn, nhớ lại sự lãnh đạm trong khoảng thời gian này của hắn, vành mắt bất chợt nóng lên, muốn lên tiếng như cổ họng lại chua xót nghẹn ngào khiến cô không nói được lời nào, cuối cùng chỉ đành cúi gằm đầu nhìn xuống đôi dép lê trên chân.
Lúc nhìn đôi dép lê màu hồng phấn có hình chú mèo Hello Kitty lại không khỏi nhớ đến một đôi dép lê kiểu nam màu xanh thẫm khác bị cô lén lút giấu đi.
Hai đôi dép lê là kiểu dép cặp dành cho tình nhân lúc đi siêu thị mua thức ăn cô vô tình nhìn thấy nên mới mua về, sau đó cô còn hưng trí bừng bừng mua thêm một cặp ly, bàn chải đánh răng và khăn mặt, nhớ lại lúc đó, vừa nghĩ tới cô và hắn sẽ dùng chung một kiểu dù chỉ là những thứ đồ nhỏ nhặt này, một mình cô đã vui vẻ thật lâu.
Nhưng, từ sau hôm suy nghĩ thông suốt đó, Sở Tư Nhan đã lén lút đem chúng giấu đi hết.
Là cô mơ tưởng quá nhiều, bọn họ cũng không phải loại quan hệ đó.
Mấy ngày nay, cô đã cố gắng bình phục lại tâm tình nhưng khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn đó, trái tim vẫn ẩn ẩn phát đau...
Cô không thể không thừa nhận, trước mặt Đường Nhĩ Ngôn thực ra cô quá ngây ngô, quá non nớt, căn bản là không chịu nổi một chút đả kích nào. Hắn không cần nói gì, cũng không cần làm gì mà cô đã bị đánh bại đến tan tác...
'Muốn tôi ôm em vào nhà sao?' Đường Nhĩ Ngôn cố nén cảm giác không vui, nhàn nhạt lên tiếng.
Hắn còn chưa lên tiếng chất vấn cô đi đâu mà muộn thế này mới về thì cô đã giống như đã bị hắn trách mắng vậy, cúi gằm đầu đứng im ở đó không dám bước vào.
Nghe hắn nói vậy, Sở Tư Nhan hít hít mũi, nỗ lực bức những giọt nước mắt đã bắt đầu tràn ra khóe mi lại nhưng càng muốn che dấu thì lại càng che dấu không xong...
Những giọt nước mắt trong suốt như pha lê chỉ một giây sau bắt đầu trượt xuống, Sở Tư Nhan bối rối đưa tay lau vội, không muốn khóc trước mặt hắn, thực sự không muốn.
Cô bước vào trong, lúc đi đến gần mới phát hiện vẻ cau có của người đàn ông, bước chân không tự chủ được chậm lại, cuối cùng, khi còn cách hắn mấy bước chân thì dừng lại, cách một chiếc kỷ trà nhìn nhau.
Xảy ra chuyện gì sao?
Hắn thoạt nhìn hình như là đang tức giận, hay bởi vì công việc không thuận lợi? Hay chỉ vì...không muốn nhìn thấy cô? Vậy tại sao còn muốn quay về đây?
'Đi đâu vậy?' Ánh mắt Đường Nhĩ Ngôn sít sao khóa chặt trên gương mặt thanh lệ của cô, hình như đã gầy đi không ít, chắc không phải khoảng thời gian này đều không chịu ăn uống cho đàng hoàng đấy chứ?
'Hôm nay cùng bạn học đến thư viện.' Quyển vở ghi chép của cô đã cho Hứa Thiên Vũ mượn, hôm nay bạn ấy bảo cô đến thư viện thành phố lấy. Cho dù trước khi trường cho nghỉ lễ cô cũng biết người bạn học này lén lút kẹp thư tình vào sách của cô nhưng chuyện này đối với Sở Tư Nhan mà nói cũng không có ảnh hưởng gì lớn với lại, dù sao cũng là bạn cùng lớp, cũng không thể cứ mãi tránh né không gặp.
'Bạn học nào?' Hắn lại hỏi tiếp.
'Là bạn học cùng lớp, mấy ngày trước bạn ấy mượn vở ghi chép của em.' Không nghĩ ngợi nhiều, Sở Tư Nhan thẳng thắn nói hết mọi chuyện, 'Anh ăn cơm tối chưa? Em đi nấu.'
'Hứa Thiên Vũ...' Đường Nhĩ Ngôn nhìn gương mặt không chút gợn sóng của cô, từng chữ từng chữ hỏi, '...là ai?'
Vốn đang định xoay người đi vào bếp chuẩn bị cơm tối Sở Tư Nhan bởi vì câu hỏi này của hắn mà khựng lại, quay đầu, nhìn Đường Nhĩ Ngôn bằng ánh mắt khó hiểu, hắn làm sao biết Hứa Thiên Vũ người này chứ?
'Là người hôm nay em đi gặp mặt sao?'
Đường Nhĩ Ngôn chỉ tay về phía tờ giấy viết thư trên bàn trà, chữ viết rồng bay phượng múa kia khiến Sở Tư Nhan vừa nhìn đã biết chính là bức thư tình mà Hứa Thiên Vũ lén gửi cho cô.
Có phải hắn hiểu lầm gì rồi không? Không biết nên trả lời thế nào, cô cúi gằm đầu không nói.
Hắn cố tình quay về không phải chỉ vì muốn chất vấn cô Hứa Thiên Vũ là ai đấy chứ?
'Qua đây, ngồi xuống.' Hắn lạnh giọng ra lệnh.
Sở Tư Nhan không dám hé răng, xoay người đi đến sofa đối diện với hắn ngồi xuống.
Cô vẫn cúi gằm đầu không nói mà Đường Nhĩ Ngôn cũng trầm mặc nhìn cô, thật lâu sau đó Sở Tư Nhan mới nghe được tiếng của hắn, 'Quen biết bao lâu rồi?'
'Nửa tháng trước em mới biết bạn ấy thôi. Hứa Thiên Vũ là bạn cùng lớp với em, từ Quảng Châu chuyển đến.'
'Cậu ta thích em sao?' Từ trong những lời thơ không khó nhận ra sự ngưỡng mộ và tình ý mà người tên Hứa Thiên Vũ này dành cho cô, hiển nhiên đây là ý muốn theo đuổi của một người đàn ông đối với một cô gái.
Nội dung trong thư, từng câu từng chữ lướt qua đầu Đường Nhĩ Ngôn cũng đồng thời dấy lên cảm giác không vui trong lòng hắn, càng lúc càng mãnh liệt.
Câu hỏi này càng khiến Sở Tư Nhan nín lặng, cô không biết phải trả lời hắn thế nào.
'Em thích cậu ta sao?' Câu hỏi này dường như là bật ra từ kẽ răng của Đường Nhĩ Ngôn, đôi mắt thâm thúy vốn bình lặng lúc này giống như đang dậy sóng, sít sao khóa chặt lấy từng biểu tình trên mặt cô.
'Không có. Em không có!' Sớm biết có lúc này hôm nay cô nên đem bức thư tình kia trả lại cho Hứa Thiên Vũ vậy thì sẽ không bị hắn phát hiện, cũng sẽ không tạo thành hiểu lầm lớn thế này, 'Em chỉ xem bạn ấy là bạn học thôi.'
Bạn học? Ánh mắt Đường Nhĩ Ngôn lạnh xuống.
Có phải là cô đơn thuần quá rồi không? Nào có bạn học nam nào lại viết những bài thơ tình mang đầy hàm ý như vậy cho bạn học nữ chứ?
Từ buổi tối mưa gió khi cô quyết định ngồi lên xe của hắn thì cô đã là người của hắn rồi, đây là sự lựa chọn của cô, không phải sao? Cho nên, chỉ cần ở bên cạnh hắn một ngày, hắn tuyệt đối không cho phép trong sinh hoạt của cô có thêm một người đàn ông nào khác tiếp cận.
Cho dù là bạn học cũng không được!
'Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, trở về trường học em sẽ nói rõ ràng với bạn ấy, sau đó trả bức thư này lại cho bạn ấy.' Giống như một đứa bé làm sai chuyện, Sở Tư Nhan cúi gằm đầu, nhỏ giọng nói.
'Không cho phép gặp riêng cậu ta.' Đường Nhĩ Ngôn lạnh giọng nói. Học chung một trường, một lớp khó mà tránh khỏi chạm mặt nhau nhưng hắn không muốn lần nữa phát hiện cô và Hứa Thiên Vũ lén lút gặp mặt.
Lời cảnh cáo nghiêm khắc cùng giọng nói lạnh lùng kia khiến Sở Tư Nhan có chút khiếp sợ, cô lén ngẩng đầu lên liếc hắn một cái, bắt gặp ánh mắt thịnh nộ của hắn, cô giật mình quay mặt sang hướng khác.
'Bức thư đó...'
Đường Nhĩ Ngôn phát hỏa, cầm bức thư bật bật lửa lên, trước mặt Sở Tư Nhan đem bức thư tình kia đốt trụi...