P2 –
Đường Nhĩ Ngôn trầm mặc không nói, thoạt nhìn giống như đang suy nghĩ lời của cô. Người khác nhìn thấy hắn như vậy liệu có cho rằng hắn đang bắt nạt trẻ vị thành niên hay không đây? Nhưng cho dù cô có đồng ý, hắn biết mình cũng sẽ không động đến cô.
Mới chỉ là một cô bé nhỏ như vậy, căn bản là không thể chịu đựng nổi dục vọng của một người đàn ông đã trưởng thành. Chỉ có điều, tương lai đã chứng minh, suy nghĩ lúc này của Đường Nhĩ Ngôn thực sự là rất sai lầm.
Gian phòng khách rộng thênh thang trong khoảnh khắc im lặng như tờ, chỉ còn lại hô hấp của hai người quẩn quanh bên trong, chỉ là nếu so sánh với hô hấp có vẻ như dài mà trầm ổn của Đường Nhĩ Ngôn thì hô hấp của Sở Tư Nhan ngắn và hỗn loạn hơn nhiều.
Ánh mắt của anh ta nóng quá, nóng như hai ngọn đuốc, chỉ cần bị ánh mắt ấy chiếu về phía mình, cả người Sở Tư Nhan lại nhịn không được khẽ run run lên.
Sự trầm mặc kéo dài thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi Sở Tư Nhan có cảm giác như Đường Nhĩ Ngôn khinh thường nói chuyện với mình thì hắn rốt cuộc lên tiếng.
'Trước giờ tôi không ép buộc bất kỳ ai, nhất là phụ nữ. Nhưng nếu em muốn đi theo tôi thì nhất định phải trả giá.' Đường Nhĩ Ngôn nói một cách ý vị sâu xa.
Nghênh đón ánh mắt sắc bén của người đàn ông đối diện, trái tim Sở Tư Nhan khẽ run lên, cuối cùng, cô chậm rãi gật đầu.
Giá cao, là chuyện không thể nghi ngờ. Từ sau khi ba qua đời, nếm trải rất nhiều nhân tình ấm lạnh thì cô đã biết, trên đời này sẽ không còn có ai sẽ đối xử tốt với cô một cách không đòi hỏi như vậy nữa.
'Tôi, tôi sẽ cố gắng thích ứng nhanh nhất có thể.' Sở Tư Nhan cắn môi nói một cách kiên định.
'Tốt.' Đường Nhĩ Ngôn nhẹ câu lên một nụ cười, nụ cười khiến cho ngũ quan vốn đã tuấn dật như phủ thêm một tầng ôn nhu mà tự tin, đầy sức dụ hoặc.
Thấy biểu tình hòa nhã và vui vẻ của Đường Nhĩ Ngôn, cuối cùng Sở Tư Nhan lần đầu tiên dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng khi nhìn vào đáy mắt thâm thúy như đầm nước kia, cái cô nhìn thấy không phải là âu yếm, trìu mến hay thương tiếc mà là ý muốn chinh phục và quyết tâm giành lấy của một người đàn ông đối với một phụ nữ.
Mà cô, số phận đã định sẵn một tương lai không xa sẽ thua đến thảm hại, thật sâu luân hãm trong đầm nước đó không cách nào tự thoát ra được...
Lần đầu tiên Đường Nhĩ Ngôn lưu lại trong căn biệt thự ba ngày mà trong ba ngày đó, đúng như lời mình đã nói, hắn đã hứa cho cô thời gian thích ứng thì thực sự sẽ không có bất kỳ hành động nào quá phận.
Sau ba ngày, lúc Sở Tư Nhan tan học về nhà thì đã thấy không còn bóng dáng hắn đâu, căn nhà yên tĩnh đến nỗi trong một đôi phút đầu tiên cô có ảo giác như mấy ngày qua vẫn chỉ có một mình cô sống ở trong này thôi vây.
Đường Nhĩ Ngôn đi rồi, cô lại bắt đầu cuộc sống giống như trước đây khi hắn chưa từng ghé qua mà hắn thì giống như đã quên là có cô ở chỗ này vậy, trước giờ chưa từng gọi một cú điện thoại nào về, thậm chí cả Cố Minh, người trước đây thi thoảng ghé qua xem cô có nhu cầu gì hay không cũng không thấy đến mà cô, đương nhiên là không có khả năng chủ động liên lạc với hắn bởi vì ngay cả số điện thoại của hắn cô cũng không có nữa là...
***
Lần thứ hai Sở Tư Nhan tái ngộ Đường Nhĩ Ngôn là vào nửa năm sau.
Cố Minh và Thẩm Tích đến báo cho cô biết, mẹ của cô bởi vì bị thương sau một tai nạn giao thông nghiêm trọng, có lẽ sẽ không còn sống được bao lâu, bà muốn gặp cô còn Đường Nhĩ Ngôn thì để cho cô tự quyết định.
Sở Tư Nhan trước giờ chưa từng nghĩ người phụ nữ đã từng có công sinh mình ra nhưng chưa từng làm tròn trách nhiệm dưỡng dục kia, người mà trước giờ chưa từng một lần cho cô cảm nhận được cái gì gọi là tình thương của mẹ kia lại nhanh cáo biệt cuộc đời này nhanh như vậy...
Cô nói không rõ cảm giác trong lòng lúc này là thế nào! Muốn khóc nhưng lại khóc không được!
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn mềm lòng quyết định đi gặp bà một lần cuối.
Khi Sở Tư Nhan đến được một bệnh viện nào đấy ở Melbourne, người đàn ông kia cũng có mặt ở đó nhưng bởi vì sau lưng cô là Cố Minh và Thẩm Tích nên Đường Mân chỉ liếc cô một cái rồi dời mắt đi ngay, 'Bà ấy đang đợi ở trong.'
Thay bộ quần áo thanh trùng Sở Tư Nhan đi vào trong phòng chăm sóc đặc biệt. Cô đi đến bên giường, lúc này mới nhìn thấy rõ người phụ nữ đang nằm trên giường, chỉ nhờ vào máy móc để giữ được một hơi thở mong manh. Thấy cô vào, bàn tay đang giấu dưới chăn của bà khẽ nhúc nhích, muốn nhưng không có cách nào nhấc lên nổi.
Sở Tư Nhan đưa tay đặt trên mu bàn tay đã lạnh đi của bà. Người phụ nữ này là mẹ của cô! Hoài thai mười tháng sinh cô ra, bầu bạn với cô được bốn năm, cho dù hôm đó bà không chịu cứu cô đi nữa thì chuyện trên người của hai người chảy cùng một dòng máu vẫn khiến vành mắt cô nóng lên.
'Nhan...' Mẹ cô lên tiếng một cách khó khăn.
'Con nghe đây.' Sở Tư Nhan nhỏ nhẹ trả lời bà.
Trên mặt người phụ nữ lộ ra một ý cười yếu ớt, nghỉ ngơi một lúc bà mới lại tiếp tục, 'Hứa với mẹ...'
'Mẹ nói đi.' Sở Tư Nhan chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Người phụ nữ trên giường, mỗi một câu một chữ đều giống như khiến bà tốn thêm một phần tinh lực vốn đã chẳng còn bao nhiêu, thật lâu mới có thể nói tiếp câu sau.
'Rời...khỏi...' Lần này, bà phải dừng lại lâu hơn nữa mới có thể nói tiếp, 'Đường...Nhĩ....Ngôn...'
Mẹ biết chuyện cô đi theo Đường Nhĩ Ngôn sao? Trên mặt Sở Tư Nhan thoáng lộ vẻ ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trên giường nhưng rất nhanh đã hiểu ra, là người đàn ông kia, lão cầm thú kia, trước giờ ông ta chưa từng che dấu suy nghĩ muốn chà đạp cô, chuyện tối hôm đó chắc chắn là ông ta đã nói cho mẹ biết rồi.
Chỉ là, dựa vào cái gì mà mẹ bắt cô phải rời khỏi Đường Nhĩ Ngôn?
Nếu như không phải nhờ có anh ta cứu cô thì cuộc đời con gái của bà đã bị hủy trong tay lão cầm thú kia rồi. Tuy rằng không biết ngày tháng sau này thế nào nhưng ít ra Đường Nhĩ Ngôn của hiện tại không hề ép buộc cô làm bất cứ chuyện gì mình không muốn, còn có thể bảo vệ cho cô, cho cô sống những ngày tháng bình thản an ổn. Điều này đối với Sở Tư Nhan mà nói, thực sự không còn mong mỏi gì hơn.
Cô nghĩ không ra bất kỳ lý do gì để rời khỏi Đường Nhĩ Ngôn, mà sau khi cô rời khỏi anh ta rồi, một thân một mình lưu lạc giữa chợ đời liệu có được an ổn như thế nữa không?
'Con sẽ không rời anh ta đi đâu.' Hợp đồng không văn tự của cô với Đường Nhĩ Ngôn cô vẫn còn chưa thực hiện, trừ phi anh ta chủ động muốn cô rời đi bằng không cô vẫn sẽ phải lưu lại bên cạnh anh ta.
Lúc nói ra câu nói này Sở Tư Nhan hoàn toàn không biết rằng tương lai, sau khi cô luân hãm trong vòng xoáy tình yêu vạn kiếp bất phục kia lại hết lần này đến lần khác, tìm đủ mọi cách chạy trốn khỏi Đường Nhĩ Ngôn.
'Nhan...' Mẹ cô trừng to hai mắt sau đó giống như dùng hết một chút sức lực cuối cùng, 'Con...không rời khỏi anh ta...sẽ không có kết cuộc tốt...'
Lòng Sở Tư Nhan chợt lạnh xuống, còn chưa kịp trả lời thì Đường Mân và bác sĩ trong bộ trang phục vô trùng tiến vào, cô không muốn cùng người kia ở trong cùng một căn phòng bởi vì chuyện này khiến toàn thân cô đều thấy khó chịu. Sở Tư Nhan đứng dậy, 'Con không biết mẹ với anh ta có ân oán gì, chuyện này không liên quan đến con. Mẹ nghỉ ngơi trước đi. Con đi trước.'
Sở Tư Nhan nói rồi dứt khoát rời khỏi phòng bệnh, lúc đi ngang qua người Đường Mân, ngay cả liếc nhìn một cái cô cũng không muốn nhưng vẫn rõ ràng cảm nhận được có một ánh mắt đầy tà khí đang liếc về phía mình khiến cả người cô nổi đầy gai ốc.
Không chần chừ lâu, cô rời khỏi phòng bệnh.
Mười phút sau khi Sở Tư Nhan rời đi, mẹ của cô qua đời.
Mẹ của cô, tính thế nào thì cũng chỉ là vợ nhỏ của con nuôi của nhà họ Đường, đương nhiên là không có cơ hội được chôn ở nghĩa trang của gia tộc họ Đường. Đương nhiên ngoài mặt Đường Mân cũng không dám bạc đãi bà. Ông mua cho bà một phần đất mai táng có phong thủy cực tốt thuộc một nghĩa trang ở ngoại ô, coi như cũng xong một đời người.