P2 –
Cô gái lần nữa nuốt nuốt nước bọt, chậm rãi vươn tay lấy hai thứ kia, cầm đến trước mặt người đàn ông, rút từ trong gói thuốc ra một điếu đưa đến bên môi người đàn ông đang chăm chú nghe điện thoại, hai người lần đầu tiên tiếp xúc với nhau ở khoảng cách gần như vậy, Sở Tư Nhan nhìn rõ những đường nét của đôi môi hắn mà hơi thở của hắn trong lúc lơ đễnh phất trên mu bàn tay cô khiến tay cô khẽ run lên, bối rối bật bật lửa lên...
Tạch...tạch...tạch...
Có lẽ là vì quá khẩn trương nên bật quẹt ba lần mới thấy một ngọn lửa xanh từ trong bật lửa vụt ra, chỉ là, bàn tay đang cầm bật lửa của cô run rẩy càng thêm lợi hại, thử mấy lần vẫn không châm vào được điếu thuốc trên môi hắn.
Đường Nhĩ Ngôn đưa tay giữ lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô, kéo đến gần mũi mình hít sâu một hơi mới chịu buông ra, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm sắc mặt đã nhuốm hồng của cô gái. Sở Tư Nhan thì bởi vì một cái nắm tay đó mà sợ đến ngẩn người, thân nhiệt xa lạ kia dường như vẫn còn lưu lại trên cổ tay cô thật lâu không tan.
Hắn vừa hút thuốc vừa nghe điện thoại, ánh mắt sắc bén vẫn ghim trên người cô khiến Sở Tư Nhan không dám rời đi cũng không dám lên tiếng, cứ như vậy ngây ngốc đứng trước mặt hắn, nhìn hắn rít từng hơi thuốc, ngẫu nhiên trả lời một đôi câu với người ở đầu bên kia sau đó lại trợn to mắt nhìn hắn gạt tàn thuốc vào chiếc ly sứ in hình chú mèo Kitty đáng yêu trên bàn.
Đó là ly cô dùng để uống nước nha! Người đàn ông này, trên bàn rõ ràng là có gạt tàn thuốc sao hắn lại còn cố tình đem tàn thuốc gạt vào ly nước uống của cô chứ?
Nhưng lúc này đây có ý kiến cũng không còn kịp nữa rồi. Đáng tiếc thật, chiếc ly đáng yêu như vậy sau này lại không dùng được nữa.
Mấy phút sau, người đàn ông rốt cuộc cũng hút hết điếu thuốc, thuận tay ném tàn thuốc vào trong chiếc ly, ngắt điện thoại rồi đứng lên, ỷ vào chiều cao vượt trội từ trên nhìn xuống cô gái nhỏ nhắn trước mặt, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười, 'Đi nấu cơm đi.'
Ném lại một câu đơn giản này xong, hắn xoay người đi về phía thư phòng ở lầu một.
Sở Tư Nhan cắn môi nhìn theo bóng lưng cao ngất kia rời đi, hắn ném cô lại hai tháng vừa mới trở về thì ném lại một câu kia, chắc không phải chỉ về để ăn một bữa cơm đấy chứ?
Nhưng mà, cô nào dám đi truy vấn vị kim chủ đại nhân của mình, chỉ đành ngoan ngoãn nhặt nhạnh lại túi đồ vừa bị rơi ra sau đó đi về phía nhà bếp.
Cũng may là hai tháng nay gần như đều là cô chính mình xuống bếp cho nên tài nấu nướng tuy rằng không thể coi như đặc sắc nhưng ít ra, làm vài món ăn cũng rất thuận tay.
Cũng không biết những món ăn được nấu với tiêu chuẩn mèo quào này của cô có thể làm vừa lòng dạ dày của vị kim chủ kia không nữa.
Sở Tư Nhan mất gần một tiếng rưỡi đồng hồ, làm ra một bàn tương đối phong phú với sườn heo sốt tiêu đen, tôm đút lò, cá chưng tương, cá hồi chiên sốt trứng, cua hấp, salad nấm hương, rau luộc còn có một tô canh bắp sốt kem tươi đậm đặc bốc hơi nghi ngút.
Cô cũng không biết rốt cuộc Đường đại thiếu gia thích ăn cái gì cho nên tất cả những thức ăn cô mua về hôm nay đều đem chế biến hết, hy vọng không bị chê bai thì tốt.
Bê món ăn cuối cùng lên bàn ăn xong cũng là lúc người đàn ông nãy giờ vẫn nhốt mình trong thư phòng đi đến phòng ăn, hắn liếc mắt nhìn một bàn thức ăn vừa bày lên, không nói một lời.
'Ăn cơm bây giờ chưa?' Trên người vẫn còn vây tạp dề, Sở Tư Nhan nhỏ nhẹ hỏi, đầu vẫn hơi cúi xuống, hàng mi dài cũng rũ xuống không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.
Đường Nhĩ Ngôn không trả lời mà kéo chiếc ghế chủ vị ngồi xuống. Sở Tư Nhan định chọn một vị trí cách xa hắn nhất nhưng cuối cùng cũng không dám mà ngồi ở vị trí nữ chủ thì càng không thích hợp.
Còn đang bối rối không biết nên ngồi chỗ nào mới đúng thì đã thấy Đường Nhĩ Ngôn chỉ tay về phía chiếc ghế đối diện ra hiệu cho cô ngồi xuống. Kim chủ đại nhân đã lên tiếng, cô nào dám không nghe lời chứ?
Thế là, kéo ghế ngồi xuống, cầm đũa lên nhưng không dám động, một đôi mắt to đăm đắm nhìn hắn, chỉ thấy Đường Nhĩ Ngôn gắp một miếng sườn cho vào miệng, nhã nhặn nhấm nuốt cuối cùng nói, 'Quá dai!'
Nghe câu bình luận này của hắn, bàn tay đang cầm đũa của Sở Tư Nhan bất giác siết chặt hơn, thấy hắn đổi một đôi đũa khác gắp một miếng tôm đút lò lên, trái tim cô hồi hộp đến nỗi sắp vọt ra khỏi cổ họng...
'Bơ quá nhiều...' Đường Nhĩ Ngôn không chút khách khí phê phán, Sở Tư Nhan lại cắn môi chặt hơn.
'Còn chưa cho rau mùi.' Hắn chỉ tay về phía đĩa cá hồi sốt trứng, đầu Sở Tư Nhan càng cúi gằm hơn. Hôm nay lúc đi chợ đúng là quên mua mất, cô cũng không ngờ là hắn sẽ đến nha.
'Không đủ tươi.' Đường đại thiếu gia lại chỉ tay về dĩa cua.
'Gia vị quá nhiều.' Đó là đĩa cá chưng tương, cô lỡ tay cho hơi nhiều một chút.
Theo mỗi một món ăn mà Đường Nhĩ Ngôn nếm, lòng của Sở Tư Nhan lại chùng lại một chút, đến cuối cùng, cô dùng giọng gần như là muốn khóc đứng dậy nói, 'Tôi, tôi đi làm lại.'
'Quay lại.' Đường Nhĩ Ngôn nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh đang đi như chạy vào nhà bếp gọi lại, thấy cô dừng lại hắn mới thong thả nói, 'Tôi không có thời gian chờ em làm lại một lần.'
Ý chính là nói hắn sẽ ăn cho qua bữa sao?
Sở Tư Nhan bối rối quay trở lại bàn, thắc tha thắc thỏm nhìn người đàn ông mặt không có chút biểu cảm nào ăn hết quá nửa tất cả những món ăn vừa bị mình chê bai kia ra, cuối cùng mới ngầm thở phào một hơi, bữa cơm này có thể coi như đủ điểm rồi chứ?
Nhưng, qua được một cửa này, còn một cửa khác phải làm sao đây? Đêm đã khuya như vậy rồi, tối nay anh ta nhất định sẽ lưu lại đây đúng không? Vậy liệu cô có cần phải cùng...
Cô biết, đây là quyết định của chính mình, sự lựa chọn của chính mình nhưng khi thực sự phải đối mặt với nó, Sở Tư Nhan vẫn không tránh khỏi sợ hãi.
Hai tháng nay thực ra cô đã lên mạng âm thầm tìm hiểu những kiến thức có liên quan đến phương diện này, ít nhiều cũng muốn phổ cập một chút kiến thức cơ bản cho bản thân, tâm lý chuẩn bị kỹ càng để bất kỳ lúc nào cũng có thể đáp ứng đòi hỏi của “kim chủ“.
Nhưng, khi một ngày này thực sự phải đến, trong lòng cô vẫn hoảng loạn vô cùng.
Ánh mắt lo lắng của Sở Tư Nhan không tự chủ được một lần lại một lần liếc sang người đàn ông vừa mới đặt đũa xuống, không may bị hắn bắt gặp, vừa định dời đi tầm mắt thì đã nghe Đường Nhĩ Ngôn lên tiếng, 'Sở Tư Nhan...'
'Dạ...' Đầu hơi cúi thấp cô nhỏ nhẹ đáp một tiếng.
'Bao lớn rồi?' Hắn lơ đễnh hỏi.
Ý anh ta là muốn hỏi cô bao nhiêu tuổi phải không? Sở Tư Nhan có chút khẩn trương ngẩng đầu lên, 'Còn ba tháng nữa là mười sáu tuổi.'
'Mười sáu tuổi...' Đường Nhĩ Ngôn nhẹ câu lên một nụ cười, thực ra tư liệu cá nhân của cô ngay sau buổi tối mưa gió ở Melbourne đó đã được đưa đến trên bàn làm việc của hắn, tuổi tác của cô hắn rất rõ ràng, 'Sợ tôi sao?'
'Sợ...' Chữ “sợ” vừa thốt ra khỏi miệng, giống như nhận ra mình nói sai cô vội vàng chữa lại, 'Không phải...tôi là...chỉ là nói...'
'Sợ tôi sẽ bắt buộc em lên giường?' Đường Nhĩ Ngôn không chút vòng vo mà đi thẳng vào đề.
Sở Tư Nhan biết, tâm tư của cô gần như được viết rõ ràng trên mặt, làm sao có thể qua mắt được người lão luyện như Đường Nhĩ Ngôn?
'Xin cho tôi thêm một chút thời gian...' Sở Tư Nhan bối rối nói, hai bàn tay nhỏ khẩn trương vặn xoắn nhau, giọng nói cũng khẽ run. 'Cho tôi thêm một chút thời gian để thích ứng, tôi sẽ...tôi sẽ thực hiện lời nói của mình, nhất định sẽ cho anh...' Bỗng dưng giống như sợ hắn nghe không hiểu lời của mình, Sở Tư Nhan lấy hết dũng khí, dù rằng tiếng nói vẫn nhỏ như muỗi kêu, vẻ mặt vẫn đáng thương cực kỳ nhưng cách biểu đạt đã rõ ràng hơn nhiều.