Độc Gia Sủng Hôn

Chương 393: Lưu lạc hoang đảo (3)




P1 –

Hai người nhặt lại được tính mạng từ sau cơn kiếp nạn vong tình hôn nhau trên bãi biển ẩm ướt, trong gió đêm lạnh lẽo nhưng nụ hôn của họ lại nóng bỏng không gì sánh kịp, ngay cả quần áo còn chưa kịp cởi đã cấp thiết muốn cảm nhận được nhiệt tình của đối phương...

Chỉ là, sự quá mức cấp thiết, quá mức nhiệt tình dẫn đến có chút không khống chế được của Tống Cẩn Hành rốt cuộc khiến Phạm Tuyết Chân vốn còn đang bệnh chưa hết trực tiếp ngất đi trong lòng hắn.

'Chân Chân, Chân Chân...'

Lần này, bất kể hắn gọi thế nào, lay thế nào cô cũng không mở mắt ra, nếu như không phải vì còn nghe được một hơi thở yếu ớt từ cô, chắc là Tống Cẩn Hành không chút nghi ngờ là cô đã chết. Hắn vội vàng ôm cô đứng lên, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh bãi biển xa lạ mà hoang vắng này, trong đầu cố gắng hình dung lại vị trí của chiếc tàu trước khi bị chìm. Nếu như hắn đoán không sai, nơi đây chắc là một hòn đảo hoang chưa được con người khai phá thuộc Đại Tây Dương.

Nơi đây có nhiều khả năng mấy mươi năm trước là thuộc địa nhưng theo tình hình hiện tại cho thấy, có lẽ nó đã bị người ta quên lãng từ lâu lắm rồi.

Trên một hòn đảo hoang liêu vắng vẻ thế này, quả thực là kêu trời không thấu, gọi đất không nghe, muốn tìm người giúp xem ra còn khó hơn lên trời. Nhưng ít nhất hiện giờ hắn phải tìm một hang động nào khô ráo để cô xuống, nghĩ cách nhóm lửa sưởi ấm cho cô trước đã rồi mới đi tìm chút thức ăn, bằng không với thân thể suy yếu như thế này của cô nhất định là không chống chọi được bao lâu.

'Tại sao anh lại bắt nạt chị ấy như vậy?' Còn đang suy tính thì bất ngờ cmột giọng nam có chút non nớt vang lên sau lưng hắn.

Đôi tay đang ôm lấy Phạm Tuyết Chân của Tống Cẩn Hành vô thức càng thêm siết chặt, hắn nhớ lúc vừa mới tỉnh lại đã nhìn thấy một bóng người đang quỳ gối bên cạnh cô gái này, sau đó khi thấy hắn ngồi dậy, cái bóng kia lập tức biến mất một cách quỷ dị, bởi vì quá mức lo lắng cho Phạm Tuyết Chân, cộng thêm sự hưng phấn sau khi thoát được kiếp nạn khiến hắn hoàn toàn đem chuyện đó ném ra sau đầu, thật không ngờ, trên hòn đảo hoang vắng này thực sự còn có người khác ngoài hai người họ.

'Đừng có đùa dai với tôi, tôi biết cậu là người, có bản lĩnh thì bước ra nói chuyện với tôi.' Hắn hừ lạnh.

Nhưng phía sau hắn không có một tiếng động nào nữa, cũng không biết người nấp ở phía sau tảng đá kia đã đi chưa. Tống Cẩn Hành ôm chặt cô gái nhỏ trong tay mình, lòng đầy nghi vấn dè dặt xoay người, lặng lẽ bước những bước thật cẩn trọng về phía vừa phát ra tiếng nói.

Không một tiếng động, hắn dừng lại trước đống nham thạch, thận trọng nhớm người nhìn ra, bất thình lình, một vật cứng rắn, lạnh lẽo chỉ thẳng vào cổ họng hắn khiến Tống Cẩn Hành trong nháy mắt đó ngớ người ra.

'Thả chị ấy ra.'

Cả người Tống Cẩn Hành cứng lại nhưng hoàn toàn không có ý định buông cô gái nhỏ trong tay mình xuống, ánh mắt sắc lạnh quét về phía cậu thanh niên đang cầm một cây súng trường khá thô sơ chỉ thẳng vào mình. Cậu nhóc xem chừng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi, nhỏ như vậy mà dám dùng súng uy hiếp hắn, xem ra lá gan cũng không nhỏ.

'Cô ấy là của tôi, cậu dựa vào cái gì mà bảo tôi thả cô ấy ra?' Nếu như hắn đoán không lần, lúc nãy trên bãi biển sở dĩ Phạm Tuyết Chân nằm cách xa hắn mấy chục mét chắc chắn là do cậu nhóc này dời cô đi.

Hừm, tuổi còn nhỏ, hỉ mũi còn chưa sạch mà đã háo sắc như vậy rồi, chỉ lo cứu người đẹp không lo cứu hắn, là vậy sao?

'Anh...vừa nãy anh bắt nạt chị ấy.' Cậu bé nhấn mạnh một lần nữa, lần này giọng điệu mang theo một tia lên án rất rõ ràng.

'Bắt nạt cô ấy?' Tống Cẩn Hành bật cười, 'Tôi yêu cô ấy như vậy, không gọi là bắt nạt. Chuyện này không phải mấy cậu nhóc như cậu có thể hiểu được.'

'Tôi nói anh bắt nạt là bắt nạt. Bằng không tại sao chị ấy vừa tỉnh lại hôn mê tiếp chứ?' Cậu thanh niên có vẻ như đã quyết tâm đem cái tội “bắt nạt” này đổ lên đầu Tống Cẩn Hành.

Vừa nãy khi cậu bắt gặp cô gái này đang nằm hôn mê bất tỉnh trên bãi biển, suy nghĩ đầu tiên đến trong đầu cậu chính là – mình đã nhìn thấy thiên sứ! Cho nên cậu mới có ý định cứu cô, chỉ là, còn chưa kịp kéo cô về chỗ của mình thì người đàn ông cùng với cô bị sóng đánh vào bãi biển kia đã tỉnh lại nên cậu chỉ đành vội vàng trốn đi trước.

Nhưng, rõ ràng cậu đã nhìn thấy người đàn ông kia gọi tỉnh chị thiên sứ kia rồi nhưng lại chính anh ta làm cho chị ấy lại ngất đi lần nữa, cho nên cậu mới nhịn không được lấy súng ra quyết định đi cứu người.

'Bạn nhỏ, phản ứng của cậu hơi quá mức rồi, hiện giờ tôi không có thời gian giải thích với cậu. Giờ cậu nói cho tôi biết, nơi đây là đâu?'

'Đây là đảo ăn thịt người. Nơi đây có một bộ tộc người nguyên thủy, bọn họ ăn thịt người.' Cậu thanh niên nói một cách rõ ràng.

Tống Cẩn Hành lắc đầu, 'Cậu cần gì phải dọa tôi thế? Vừa nãy cậu cũng muốn cứu cô ấy đúng không? Vậy còn không mau dẫn tôi về chỗ của cậu, cô ấy cần được sưởi ấm ngay.'

Cậu thanh niên nhìn gương mặt tái nhợt của Phạm Tuyết Chân rồi lại dời tầm mắt sang người đàn ông cao lớn trước mặt mình, 'Tôi chỉ có thể đưa chị ấy về.'

'Nghe giọng điệu của cậu, cậu là người Anh.' Tống Cẩn Hành nói một cách chắn chắn sau đó tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của cậu thanh niên đối diện, 'Thuyền của cậu cũng gặp nạn trên biển rồi bị sóng đánh vào đây sao?'

'Không liên quan gì đến anh. Tôi nói cho anh biết, tôi chỉ cứu chị ấy không cứu anh.' Trong mắt cậu thanh niên lóe lên một tia u buồn nhưng biến mất rất nhanh.

'Được thôi. Vậy cậu dẫn đường, tôi đến chỗ cậu, để cô ấy ở đó rồi lập tức rời đi.' Tống Cẩn Hành quyết định nhường một bước. Hiện giờ tính mạng của Phạm Tuyết Chân quan trọng hơn cả.

'Anh đặt chị ấy xuống, tôi đưa chị ấy đi.' Cậu thanh niên hoàn toàn không chịu thỏa hiệp, đôi mắt đen lay láy đăm đắm nhìn Tống Cẩn Hành.

'Tại sao tôi phải tin cậu chứ? Cô ấy là người của tôi, cậu không muốn cứu cô ấy cũng không sao, tôi chết chung với cô ấy cũng không sao cả.'

'Nếu bây giờ anh không để tôi đưa chị ấy đi, đợi lát nữa đám người ăn thịt người đó đuổi đến thì hai người muốn chạy cũng không chạy thoát.' Cậu thanh niên nói một cách hết sức nghiêm túc.

'Cậu muốn dùng đám người nguyên thủy ấy dọa người văn minh như tôi?' Tống Cẩn Hành khịt mũi tỏ vẻ xem thường.

Đột nhiên, vẻ khinh thường trên mặt Tống Cẩn Hành biến mất, thay vào đó là vẻ ngưng trọng bởi vì hắn cảm giác được từ mặt đất truyền đến từng trận rung động dữ dội.

'Tiêu rồi!' Cậu thanh niên sợ hãi kêu lên một tiếng sau đó vội vàng thu lại cây súng đang chỉ vào người Tống Cẩn Hành, dùng sức đẩy hắn, 'Trốn nhanh lên!'

Lúc này Tống Cẩn Hành cũng nhận ra được nguy cơ đang đến gần, hắn đột nhiên ngăn cậu thanh niên đang xoay người định rời đi kia lại, 'Cậu đưa cô ấy đi.'Nói rồi đem Phạm Tuyết Chân đang ở trong tay mình nhét vào tay cậu thanh niên sau đó vội vàng xoay người chạy đi.

Cậu thanh niên cũng biết là tình huống khẩn cấp, đón lấy Phạm Tuyết Chân xong cũng vội vàng ẩn mình vào một góc tối sau đống nham thạch.

Tống Cẩn Hành chạy trên bãi cát chưa được mấy bước thì đã bị một đám giống như là người rừng, trên người chỉ vây bằng một chiếc khố ngoài ra không còn một thứ gì khác che chắn cơ thể không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một cách quỷ dị bao vây lấy, đồng thời đủ loại vũ khí từ giáo mác gậy gộc cho đến súng ống thô sơ chỉ thẳng vào người hắn sau đó vài người hung hãn xông tới kẹp chặt lấy hắn, trong miệng bô lô ba la nói một tràng thứ tiếng gì đó mà hắn không hiểu.

'Cút ngay! Đám người hoang dã này thật khiến người ta kinh tởm! Thả tôi ra ngay!'

Thân là một trong những ông trùm vũ khí tiếng tăm lừng lẫy, hắn vừa nhìn đã nhận ra thứ vũ khí mà bọn người man di này cầm là loại súng trường đã có từ lâu đời, cũng là một loại với loại súng trường mà cậu nhóc kia cầm, là loại mà những tên cướp biển trước đây thường dùng nhưng đối với xã hội văn minh mà nói, loại đồ chơi này sớm đã bị liệt vào đồ cổ đã bị đào thải từ lâu.

Thật không ngờ ở trên hòn đảo hoang này có thể nhìn thấy được, thật đúng là hi hữu.