Độc Gia Sủng Hôn

Chương 372: "Nữ anh hùng" Phạm Tuyết Chân (2)




P1 –

'Là diễn tập sao?' Bà vội hỏi.

Hơi thở của người vệ sĩ có chút dồn dập nhưng vẻ mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh lên tiếng, 'Phu nhân, tòa nhà phía trước bị người ta đặt bom hẹn giờ, những con đường ở phụ cần đều đã bị phong tỏa cả rồi. Vì chuyện quá đột ngột nên những chiếc xe bị tắc ở đây tạm thời không có cách nào di tản được, vì sự an nguy của các vị phu nhân, tôi đề nghị các vị xuống xe di tản đến một chỗ an toàn cách xa đây một chút để ẩn núp.'

'Bom hẹn giờ?' Đôi mắt đẹp của Phạm Uyển Viện nhất thời trừng to sau đó quay sang nhìn Giang Tâm Đóa và Phạm Tuyết Chân cũng đang trợn mắt há mồm như mình, run giọng, 'Vì sự an toàn của chúng ta, vẫn nên xuống xe hay hơn.'

'Có phải là đang quay phim không đấy?' Phạm Tuyết Chân mím môi hỏi.

Lúc này, một cảnh sát đang chỉ huy những người trong cao ốc di tản ra ngoài đã bước đến gần xe của họ, vừa khéo nghe được câu hỏi của Phạm Tuyết Chân, anh ta vội lên tiếng xác nhận, 'Không đâu, là thật đấy... Các vị, tình huống hiện giờ rất nguy cấp, không phải đùa giỡn... Chuyên gia gỡ bom đã xác nhận quả bom hẹn giờ kia là có thật, hơn nữa sức công phá rất lớn nên không thể dùng cách cho nổ tại hiện trường để giải quyết. Giờ các chuyên gia còn đang nghiên cứu cách tháo gỡ nào là ít gây thiệt hại nhất, tránh những chuyện ngoài ý muốn xảy ra và tránh thương vong đến những người vô tội nhất... Tôi đề nghị tất cả các vị nhanh chóng di tản! Các vị, xin xuống xe nhanh lên đi!'

Ba người nhìn một vòng xung quanh mới phát hiện những chiếc xe chắn trước xe của họ quả thực không có một bóng người mà bên ngoài, rất nhiều cảnh sát đang động viên người dân rời đi, tình huống rõ ràng là rất nghiêm trọng, rất căng thẳng. Họ không nên trở ngại những nhân viên đang thi hành công vụ thì tốt hơn!

'Chân Chân, Đóa Đóa, nhanh lên, chúng ta xuống xe!'

Phạm Tuyết Chân nhìn Phạm Uyển Viện rồi nhìn sang Giang Tâm Đóa, trong đáy mắt lóe lên một tia sáng dị thường. Cô nghe rất rõ!

Cô nghe rõ lời người cảnh sát kia nói, là “bom hẹn giờ” nha! Anh Cẩn Hành cũng đã từng dạy cô cách tháo những quả bom nguy hiểm này ra! Bỗng dưng thấy nhớ anh ấy quá! Đây liệu có phải là tin tức mà anh Cẩn Hành cố tình để lại cho cô không?

Anh Cẩn Hành, có phải anh đã trở lại rồi không?

'Chân Chân, sao vậy? Bị dọa ngốc rồi sao?' Phạm Uyển Viện vỗ nhẹ má cô, 'Mau xuống xe đi, sẽ không có chuyện gì đâu, không cần phải sợ!' Những vệ sĩ bên ngoài đã giúp họ mở cửa xe, Phạm Uyển Viện và Giang Tâm Đóa chuẩn bị xuống xe, vừa mới xoay người thì đã nghe từ phía chỗ ngồi của Phạm Tuyết Chân vang lên một tiếng sập cửa thật mạnh.

Hai người đều tưởng rằng Chân Chân xuống xe sẽ theo mọi người di tản đi, không ngờ là cô lại len lỏi như một con thoi giữa dòng xe mà đích đến, không đâu khác hơn là tòa cao ốc đang bị nguy hiểm kia.

'Chân Chân, không phải bên đó! Cháu muốn đi đâu vậy?' Phạm Uyển Viện hoảng sợ kêu thất thanh một tiếng, bà nhìn bóng dáng mảnh khảnh gầy yếu của cô lúc này lại như có thêm sức mạnh của một nữ siêu nhân, không ngừng đẩy vẹt dòng người ra sau đó mất hút giữa đám đông hỗn loạn.

'Sara, Chân Chân muốn làm gì vậy?' Giang Tâm Đóa đưa tay đón lấy cô bé Dao Dao bởi vì sự ồn ào bên ngoài mà tỉnh giấc từ tay bảo mẫu, nhẹ nhàng dỗ dành cô bé nhưng mới vừa đảo mắt thì bóng dáng Chân Chân đã mất hút nên ngạc nhiên quay sang hỏi.

'Ôi trời ạ!' Phạm Uyển Viện thở ra một hơi thật dài, 'Chắc không phải con bé nhớ Tống Cẩn Hành nhớ đến điên rồi chứ?'

'Vậy chúng ta có cần...' Giang Tâm Đóa bối rối lên tiếng dù cuối cùng không biết nên nói gì.

Chân Chân sao lại nông nổi như thế chứ? Đây căn bản không giống với tính tình và cách hành xử thường ngày của cô tí nào.

'Không, không được. Nguy hiểm lắm. Cháu đưa Dao Dao đi khỏi chỗ này nhanh lên đi.' Dù trong tình huống nguy cấp, Phạm Uyển Viện vẫn trấn tĩnh sắp xếp đâu ra đấy.

'Còn cô thì sao?' Thấy Phạm Uyển Viện vẫn đứng im một chỗ không hề có ý rời đi, Giang Tâm Đóa cũng không đi.

'Cô ở đây đợi Chân Chân. Đóa Đóa, nghe lời cô, cháu rời khỏi đây trước đi.'

'Nhưng mà...'

'Không có nhưng mà. Đi nhanh đi!' Phạm Uyển Viện nói rồi ra hiệu cho vệ sĩ bảo vệ Giang Tâm Đóa rời khỏi chỗ này.

'Sara, vậy cô nhớ phải cẩn thận.' Có lo lắng hơn nữa thì Giang Tâm Đóa vẫn phải ôm Dao Dao tạm thời rời đi.

Còn Phạm Uyển Viện sau khi nhìn hai người rời đi thì mới nhấc điện thoại lên, bà muốn liên lạc với người quen bên phía cảnh sát để tìm hiểu cụ thể tình huống hiện giờ là thế nào.

Là bom, điều này phía cảnh sát rất xác định cho nên, tình huống thực sự là rất căng thẳng, rất nguy cấp nhưng vẫn có những ký giả vì muốn có những bài viết độc quyền nên vẫn mạo hiểm cầm máy ảnh chen chúc nhau đứng sát nơi dây phân cách của cảnh sát chờ đợi, còn bên trong tòa cao ốc, những nhân viên đi làm trong đó, bất kể là nam hay nữ, tuy rằng trên mặt là vẻ hoảng loạn và sợ hãi nhưng bởi vì đã được huấn luyện từ trước, dù hỗn loạn vẫn theo sự hướng dẫn của cảnh sát mà lần lượt di tản ra ngoài.

Không ai chú ý tới Phạm Tuyết Chân, không ai biết cô vào trong tòa cao ốc bằng cách nào, càng không ai biết cô bằng cách nào đến gần tầng lầu nơi quả bom được cài đặt, mà điều quan trọng nhất là, khi cô vượt qua dây ngăn cách màu vàng của cảnh sát, quỳ gối bên cạnh quả bom hẹn giờ kia sờ soạng một lúc mà vẫn không ai phát hiện ra. Mãi đến khi một ký giả đang làm bảng tin trực tiếp của đài quay được hình ảnh của cô gần quả bom thì...

'A, đây là chuyên gia gỡ bom phải không? Cảnh sát trưởng...' Sau một tiếng kêu đầy kinh ngạc, một loạt micro không hẹn mà cùng hướng về nhóm cảnh sát cấp cao đang vây quanh một bản đồ án thảo luận phương án phá bom.

'Cái gì mà chuyên gia gỡ bom? Các vị ký giả này xin đừng trở ngại việc chúng tôi phá án nữa, mau ra ngoài đi! Đừng vì hai chữ “độc quyền” kia mà mất tính mạng lúc nào không biết...' Một vài cảnh sát mặt đồng phục không ngừng dùng loa nói với các phóng viên đang vây quanh, 'Mau đi đi bằng không chúng tôi sẽ bắt các người tội danh “cản trở người thi hành công vụ” đấy...'

'Xin anh nói rõ một chút về tình huống hiện tại. Xin hỏi cô gái đông phương trẻ tuổi đang gỡ bom kia có phải là chuyên gia mà phía cảnh sát mời tới hay không?' Một ký giả chưa chịu thôi lại nêu lên câu hỏi.

'Đúng đó, cô gái đông phương đằng kia kìa!'

Lúc này tất cả các sĩ quan cấp cao, những chuyên gia phá bom cùng nhóm cảnh sát phụ trách ngăn chặn các ký giả nghe vậy, phản ứng đầu tiên là ngớ người sau đó không hẹn mà đồng loạt quay đầu lại nhìn, lúc này mới thấy trong khu vực cảnh giới không biết từ lúc nào đã có một cô gái xinh đẹp, vóc dáng nhỏ nhắn quỳ trước quả bom, vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ.

Mà các ký giả cũng đồng loạt hướng máy ảnh về phía cô gái.

Giống như có một cơn cuồng phong quét qua, người cầm đầu đôi chống khủng bố lao đến lớn tiếng rống, 'Này, cô kia làm gì vậy? Đừng lộn xộn, động vào chiếc hộp kia, hậu quả cô không gánh nổi đâu!'

'Cô gái kia là ai vậy? Từ đâu đến? Định...' Một cảnh sát cấp cao cũng không kìm được một tiếng kêu kinh ngạc, '...gỡ bom sao?'

Tất cả những người có mặt ở hiện trường đều không nhịn được mà rét run toàn thân, một số người thậm chí cảm thấy chân mình đang run lên, không chống đỡ nổi thân mình.

Qua hai giây, cô gái đông phương xinh đẹp mảnh mai kia...cũng chính là Phạm Tuyết Chân, trong tay ôm quả bom hẹn giờ cẩn trọng đứng lên, đi đến trước mặt những cảnh sát đã bị dọa đến thần hồn nát thần tính kia.

'Bên trong không có ống thủy ngân, di chuyển không cần phải sợ...' Cô thấp giọng nói đồng thời đưa quả bom còn đang đếm ngược thời gian cho một thành viên của đội phá bom trong chiếc áo chống bom đặc chế.

Cố nén tiếng kêu kinh ngạc lẫn sợ hãi, tất cả mọi người có mặt ở đó đều không dám nhúc nhích, bao gồm cả những ký giả đang nóng lòng muốn lấy tin kia cũng không dám thở mạnh bởi vì lần này quả bom thực sự ở gần họ quá.