P1 –
'Rốt cuộc là có chuyện gì?' Tống Cẩn Hành không kiên nhẫn quát khẽ không tiếng, lúc nhìn thấy ánh mắt của hắn liếc về phía cô gái trên giường, theo phản xạ hắn lập tức kéo chăn lên cao hơn nữa, sau khi chắc chắn không có một chút cảnh xuân nào bị lộ ra ngoài mới yên lòng đứng dậy.
Hắn không muốn đánh thức cô.
'Cậu như vậy không cảm thấy bất lịch sự sao?' Tuy rằng đèn còn chưa mở nhưng mà Tống tiên sinh, anh toàn thân trần trụi đường hoàng đứng trước một người cùng phái như vậy, không cảm thấy khác thường gì sao? Hơn nữa...
'Tốt nhất là cậu nhanh chóng mặc quần áo vào đi sau đó gọi Chân Chân dậy, chúng ta mau chóng rời khỏi chỗ này. Phía cảnh sát lần này huy động rất nhiều lực lượng, chỗ này của tôi đã bị họ moi được rồi, chắc là rất nhanh sẽ tìm đến thôi...'
Cái gì? Tống Cẩn Hành thật không ngờ đám phế vật kia lại có thể tìm được đến chỗ này!
Hắn không nói nhiều, nhanh nhẹn mặc quần áo nhưng không vội đánh thức Phạm Tuyết Chân, trầm mặc một chút rồi quả đoán quyết định, 'Lần này cảnh sát đến, chắc chắn là đã chuẩn bị sẵn để đối phó với tôi, tôi phải lưu lại để tiếp đãi bọn họ cho đàng hoàng mới được. Cậu giúp tôi đưa Chân Chân đến Canada, ba ngày sau nếu như tôi vẫn chưa đến đó thì đưa cô ấy trở lại Luân Đôn, tôi sẽ đi tìm cô ấy sau...'
'Cậu làm như vậy, liệu có quá... Để tôi ở lại đây đối phó với bọn cảnh sát là được rồi.' Vân Phi Dương không quá tán đồng cách nghĩ của Tống Cẩn Hành. Hiện giờ mà cứng chọi cứng với đám người kia cũng chẳng có gì tốt cả.
'Bọn cảnh sát đến đây là vì tôi. Nếu tôi dẫn Chân Chân theo, mục tiêu sẽ rất lớn, khó mà thoát thân được.' Trước đây cục điều tra liên bang luôn không dám truy bắt bọn họ một cách đường hoàng như vậy, sự kiện nổ bom lần trước đã khiến cho họ mất hết mặt mũi, chắc là lần này sẽ không dễ dàng thoát thân như vậy, cộng thêm số tư liệu mà hắn có trong tay bọn họ vẫn đang thòm thèm, chưa lấy được chắc chắn sẽ không chịu thôi.
Nếu hắn đưa Chân Chân đi cùng mình, thật sự quá nguy hiểm!
'Nhưng...'
'Đừng nói nhiều lời, cứ quyết định như vậy đi!' Tống Cẩn Hành nói một cách dứt khoát rồi xoay người đi về phía giường.
Vân Phi Dương đang còn muốn khuyên hắn thêm nhưng cuối cùng chỉ đành lắc đầu, suy nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định làm theo ý hắn.
'Chân Chân, Chân Chân, mau thức dậy!' Tống Cẩn Hành nhẹ vỗ lên gương mặt nhỏ nhắn của cô gái đang còn say nồng trong giấc ngủ kia, cố gắng gọi cô thức dậy.
Nếu theo như ngày thường, hắn đoán bên phía cảnh sát nhất định sẽ nhân buổi tối mà đột nhập vào bởi vậy nên hắn phải để Phạm Tuyết Chân và Vân Phi Dương sớm một chút rời khỏi nơi này, như vậy hắn mới có thể không chút cố kỵ về họ mà đối phó với cảnh sát.
'Đừng ngủ nữa! Chân Chân! Nhanh thức dậy mặc quần áo vào, chúng ta phải đi ngay!' Nhẹ lay cô gái đang ngủ nửa tỉnh nửa mê kia, sau khi giúp cô mặc quần áo vào, hắn kề môi bên tai cô, 'Thức dậy nhanh lên, Chân Chân!'
'Gì vậy?' Phạm Tuyết Chân cuối cùng cũng bị Tống Cẩn Hành làm cho bừng tỉnh, thần trí còn đang mơ hồ cô ngơ ngác nhìn hắn, 'Anh Cẩn Hành, chuyện gì vậy?'
Tống Cẩn Hành nâng tay, dịu dàng vuốt ve đôi má phấn hồng của cô, 'Nghe anh nói cho kỹ đây, anh có một số chuyện gấp cần phải xử lý, anh muốn em đi với Vân Phi Dương đến Canada, nơi đó có một căn biệt thự bí mật khác, em ở đó đợi anh. Ba ngày, trong vòng ba ngày nếu như anh còn chưa kịp đến tìm em, Vân Phi Dương sẽ đưa em trở lại Luân Đôn...Em khóc cái gì chứ? Anh còn chưa...' Lời còn chưa hết thì những giọt nước mắt như mưa của cô đã ngăn hắn lại.
'Anh Cẩn Hành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Em không muốn rời khỏi anh...'
Chả trách tối qua cô cứ cảm thấy lòng thắc thỏm không yên, lo lắng không biết liệu có chuyện gì không hay xảy ra hay không, thật không ngờ, chỉ mới ngủ một giấc thức dậy, quả nhiên đã có chuyện...
'Ngoan, em đừng khóc nữa được không?' Tống Cẩn Hành luống cuống tay chân rút lấy mấy tờ khăn giấy trong hộp giấy nơi tủ đầu giường, bối rối lau nước mắt cho cô.
Haizz, cô gái này, khóc đau lòng như vậy khiến lòng hắn cũng có chút không đành.
'Anh bảo em rời khỏi anh, nhất định là đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng rồi. Em làm sao không khóc cho được?' Cô vừa thở không ra hơi vừa thút thít nói, nước mắt không ngừng rơi đã khiến mấy tờ khăn giấy ướt đẫm.
Tống Cẩn Hành chau mày ném chúng đi, bàn tay to nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đôi mắt đen sâu thẳm khóa chặt trên đôi gò má còn vương dấu nước mắt của cô, 'Chân Chân, em nghe anh nói, lần này anh nhất định sẽ xử lý mọi chuyện thật tốt, nếu em ở ben cạnh anh có thể sẽ gặp nguy hiểm. Anh không thể mang em theo cùng, anh không muốn phân tâm. Tin tưởng anh, sau khi anh xử lý xong mọi chuyện nhất định sẽ nhanh hết sức có thể quay lại tìm em, được không? Đừng khóc, em khóc như vậy anh rất đau lòng. Ngoan, đừng khóc...'
Phạm Tuyết Chân khẽ lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn rơi như mưa, có vài giọt còn bắn cả lên mu bàn tay hắn, bỏng rát. 'Anh Cẩn Hành, em lo cho anh...' Cô vòng tay ôm chặt lấy hắn, giống như một đứa bé không biết nương tựa vào đâu.
Tống Cẩn Hành cúi xuống hôn lên tóc cô rồi lần xuống đôi môi anh đào, đầu lưỡi không chút do dự hút lấy sự thơm ngọt của cô, thật lâu thật lâu sau đó hắn vẫn còn quyến luyến không rời, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của cô, 'Anh biết em lo cho anh, nhưng em phải đi với Vân Phi Dương rời khỏi chỗ này...'
'Anh Cẩn Hành, sẽ không có chuyện anh không đi tìm em, đúng không?' Cô khóc đến thở không ra hơi, hỏi bằng giọng u sầu, hai tay vẫn quấn chặt quanh người hắn không chịu buông.
'Ngốc ạ, sao anh lại không đi tìm em cho được? Em ngoan ngoãn theo Vân Phi Dương đến Canada, sau khi chuyện ở đây giải quyết xong, anh sẽ lập tức đi đón em, chỉ cần ba ngày thôi...'
'Nếu như anh không đến thì sao đây?' Hít hít mũi, cô nhìn hắn chằm chằm. Không phải cô không tin anh Cẩn Hành nhưng vừa nãy rõ ràng cô nghe được từ miệng hắn bốn chữ, “sẽ có nguy hiểm” thì trong lòng càng thêm lo lắng vạn phần.
Tống Cẩn Hành không trả lời mà chỉ nám lấy tay cô, cầm đưa đến ngăn tủ đầu giường, kéo ra, lấy từ trong đó ra một chiếc hộp nhỏ, mở ra. Bên trong hộp cũng không thể xem như chiếc nhẫn đặc biệt tinh xảo hay thiết kế độc đáo gì, chỉ có điều, chất lượng của loại kim cương hàng đầu khiến cho nó vẫn cực kỳ nổi bật, không ngừng lóe lên những tia sáng chói mắt.
Khi Phạm Tuyết Chân hoàn hồn lại thì chiếc nhẫn kim cương chói mắt ấy đã được đeo lên ngón vô danh của cô, 'Anh Cẩn Hành, đây là...'
'Hôn lễ của chúng ta còn chưa kịp tổ chức, chuyện anh hứa với em anh cũng chưa làm được nhưng tin tưởng anh, anh nhất định sẽ làm được.'
Trên bàn tay búp măng của Phạm Tuyết Chân, chiếc nhẫn kim cương như có sinh mệnh, ánh hào quang của nó càng thêm chói mắt. Đây là chiếc nhẫn anh Cẩn Hành đích thân đeo lên cho cô, sự xúc động khiến đôi mắt cô như phủ một lớp sương mù, bỗng dưng chợt nhớ ra dường như anh Cẩn Hành còn chưa biết mình sắp được làm cha.
Nhưng, lúc này nói ra chuyện này có vẻ như không thích hợp cho lắm thì phải.
Vừa nãy lúc mới nghe hắn nói cô phải đi với Vân đại ca, Phạm Tuyết Chân quả thực có chút hoảng sợ, thậm chí còn quên luôn chuyện quan trọng đó.
'Anh Cẩn Hành, em hứa với anh sẽ theo Vân đại ca rời đi nhưng anh nhất định phải bảo trọng, em đợi anh quay lại tìm em.' Cô nghẹn ngào nói.
Tống Cẩn Hành bế cô vợ nhỏ của mình lên, chậm rãi đi về phía cửa, giọng chắc như đinh đóng cột, 'Anh nhất định sẽ đến đón em! Ngoan ngoãn chờ anh trở lại!'
'Không được...gạt em...' Cô nghẹn ngào nói.
'Dám nghi ngờ anh sao?' Hắn vờ trừng cô nhưng đầu lại cúi xuống, âu yếm hôn lên môi cô. Khi hai người ra đến cửa phòng, hắn đặt cô xuống, giao cho Vân Phi Dương để người bạn này đưa cô thoát ra khỏi vùng phong ba bão táp này...
Nhưng anh Cẩn Hành đã gạt cô!
Anh Cẩn Hành đến cuối cùng vẫn là gạt cô! Hơn nữa, gạt cô thật thê thảm...