Độc Gia Sủng Hôn

Chương 363: Tống thiếu gia trèo tường thành quen (3)




P1 –

Khi xác định Tống Cẩn Hành xuất hiện trước mắt cô là chuyện thật, cô bất giác nở một nụ cười thật sáng lạn, 'Anh Cẩn Hành...sao anh lại ở đây?'

Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, ngực Tống Cẩn Hành trào dâng một niềm yêu thương vô tận, bàn tay thô ráp âu yếm sờ mặt cô, 'Qua thăm em! Sao hở, còn muốn ngủ hay không?'

Cô nhẹ lắc đầu, rồi như chợt nhớ ra chuyện gì, cô có chút khẩn trương giữ chặt tay hắn, đôi mắt to tròn tràn ngập lo âu hỏi, 'Anh Cẩn Hành...anh vào đây bằng cách nào? Frank có mắng anh không?'

Haizz, thật là cô bé ngốc!

Tống Cẩn Hành cười nhẹ lắc đầu, 'Không có.'

Phạm Trọng Nam sao lại mắng hắn được? Là hắn tự đề xuất cho hắn vào đây kia mà!

Đương nhiên, bằng vào thân thủ của hắn, nếu muốn tiến vào cũng là chuyện dễ như trở bàn tay, toàn bộ hệ thống bảo an của căn biệt thự này đều là do đích thân hắn thiết kế, cho dù hắn muốn vào từ hướng nào, đảm bảo cũng không có ai phát hiện ra được.

'Vậy còn Sara thì sao?' Tối nay không chỉ có cô, ngay cả Phạm Uyển Viện và Phạm Hi Nhiên đều ngủ lại nơi này, rất giống như nếu Tống Cẩn Hành dám cả gan xông vào thì nhất định sẽ hợp sức lại xử trí hắn vậy.

Nhưng có lẽ bà cũng không ngờ là, đề phòng thế nào cũng khó mà phòng được “giặc nhà”!

Người đơn thuần như Phạm Tuyết Chân cũng không tin hắn tự tiện xông vào mà không bị mắng, cô ân cần nắm lấy tay hắn an ủi, 'Anh Cẩn Hành, anh đừng trách mọi người, cũng đừng buồn. Mọi người cũng không có ý gì khác đâu...ừm, chỉ là có một vài lễ tiết truyền thống họ muốn tuân theo mà thôi...'

Tống Cẩn Hành sao lại không biết đây vốn chỉ là cách người nhà họ Phạm cố tình làm khó hắn mà thôi, ai bảo ngay từ lúc đầu hắn lời thề son sắt bảo chỉ xem cô là em gái, còn chọc cô đau lòng khóc lên khóc xuống, vốn tính hay bao biện, người nhà họ Phạm sao lại có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn được chứ?

Cho dù họ đã đồng ý cho hai người kết hôn thì cũng phải hành hạ hắn một phen cho hả giận!

Sau khi đã quen ôm cô ngủ, hắn làm sao có thể chịu nổi chuyện cả đêm giữ giường không cơ chứ?

Trước đây tuy rằng hắn phóng túng càn rỡ nhưng trước giờ chưa từng ôm bất cứ cô gái nào ngủ qua đêm.

Nghĩ tới sau khi kết hôn mỗi ngày đều có thể chính đại quang minh ôm thân thể nhỏ nhắn thơm ngát, mềm mại kia đi vào giấc ngủ, nghĩ đến mỗi ngày cô ở trong lòng hắn, dùng giọng ngọt ngấy gọi hắn là “anh Cẩn Hành”, viễn cảnh tương lai tươi đẹp như vậy khiến tâm tình Tống Cẩn Hành thoải mái và đầy chờ mong.

Áp thân thể cao lớn xuống vây cô trong vòng vây của mình, ác ma bắt đầu dụ dỗ thiên sứ, 'Anh không trách họ, cũng không buồn, chỉ có điều, anh đói bụng quá...'

'Vậy em xuống dưới làm chút điểm tâm cho anh được không? Anh muốn ăn gì?' Phạm Tuyết Chân tưởng rằng hắn thật sự nửa đêm đói bụng, vội vàng đẩy hắn ra định xuống nhà giúp hắn nấu ăn.

'Ngốc à, anh muốn ăn em..' Hắn đưa tay miết nhẹ lên đôi môi mềm của cô.

'Không được đâu...anh Cẩn Hành, sẽ bị Sara mắng...' Phạm Tuyết Chân nhớ đến lời dặn dò của Phạm Uyển Viện trước khi đi ngủ, vội sợ sệt lắc đầu.

'Sara đâu có ở đây.'

'Tối nay cô ấy cũng ngủ lại chỗ này.'

'Cô ấy đã đi về rồi.' Tống Cẩn Hành mở to mắt nói dối.

'Thật sao? Cho dù không có Sara ở đây cũng chỉ được hôn một tí thôi.' Phạm Tuyết Chân nghe vậy lập tức tin là thật, đôi mắt to trò mở lớn, rất rộng rãi tặng hắn hai nụ hôn vang dội lên má.

'Như vậy vẫn còn chưa đủ...' Hắn còn chưa thỏa mãn, lại áp thân thể cao lớn xuống gần cô hơn nữa, “được voi đòi tiên” câu nói này dùng để hình dung hành vi của hắn lúc này quả thực thích hợp vô cùng.

'Không được đâu. Sara nói không được để anh muốn làm gì thì làm, nhất là trước ngày kết hôn, cô dâu nhất định phải tôn trọng chính mình, yêu thương chính mình, bằng không chú rể sẽ không biết thương tiếc đâu...'

Xem ra tối nay Phạm Uyển Viện đã tẩy não cho cô gái nhỏ không ít, sau này tốt nhất là không nên cho cô tiếp xúc nhiều với họ mới được.

'Đừng bị Sara lừa, anh hôn em là bởi vì anh thích hôn em, chuyện này không hề xung đột với chuyện tôn trọng, yêu thương bản thân em gì cả, lại càng không có quan hệ gì đến chuyện người đàn ông có thương tiếc em hay không bởi vì anh nhất định sẽ yêu thương trân trọng em cả đời.' Tống thiếu gia trước giờ da mặt vốn không mỏng, những câu lâm li tình cảm càng nói càng thuận miệng.

'Vậy...vậy thôi được, chỉ được hôn một cái thôi nhé...'

'Ngoan, nhắm mắt lại.' Sói đói đã lừa được con mồi, bắt đầu hưởng dụng bữa tối muộn của mình.

Trong phòng hai người tình chàng ý thiếp triền miên, căn bản không biết là ngoài cửa phòng của họ đang tụ tập thật nhiều người, mỗi người đứng lặng ở đó một lúc, cuối cùng đỏ mặt tía tai rời đi.

'Haizz, con gái lớn không thể giữ mãi trong nhà được mà! Dễ dàng bị người ta dụ dỗ như vậy! Có tẩy não thêm nữa cũng là uổng công.' Phạm Uyển Viện ngao ngán thở dài.

'Cái tên này, da mặt dày quả thực không thua kém gì Bách Thiếu Khuynh, thật đúng là cá mè một lứa!' Phạm Trọng Nam lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

'Tống đại ca vào đây bằng cách nào vậy? Làm vậy hình như hơi quá đáng thì phải.' Từ phòng trẻ con bước ra, Giang Tâm Đóa tuy rằng đã là vợ người ta từ lâu nhưng nghe động tĩnh trong phòng vẫn không tránh khỏi đỏ mặt tía tai, đương nhiên càng không có dũng khí đi đẩy cửa phòng ngăn họ lại.

'Thích nghe lén chuyện người ta như vậy, không bằng chúng ta trở về phòng tự diễn, anh đảm bảo tuyệt đối đặc sắc hơn họ.' Phạm tiên sinh từ phía sau vòng tay bế bổng cô vợ nhỏ của mình lên đi về phòng, thề nếu không đặc sắc hơn hai người kia thì không chịu thôi.

***

Chuyện Tống Cẩn Hành đi đường ngang lối tắt đến ngày thứ ba trước hôn lễ thì không được phép tiếp tục nữa.

Nếu cứ để hắn làm loạn thế này chắc là hôn lễ cũng không cần phải tổ chức nữa.

Phạm Uyển Viện còn đang lo lắng hôm nay không biết những vết xanh tím ở những phần thân thể lộ ra ngoài bộ lễ phục của cô gái nhỏ nhà bà có thể dùng cách nào để tẩy trừ cho hết được không.

Đương nhiên, anh Cẩn Hành nhà người ta khoảng thời gian này mỗi ngày đều ăn uống no đủ, kết hôn là chuyện lớn của đời người, hắn đương nhiên hy vọng cô gái nhỏ của hắn sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.

Cho nên, chỉ đành cắn răng hết nhịn rồi lại nhẫn cho qua ba ngày, trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm, đợi đến đêm tân hôn nhất định phải ăn cho đủ cả vốn lẫn lời.

Một ngày trước hôn lễ, Phạm Tuyết Chân một mình ngồi trong phòng nhìn những bức ảnh chụp hiện trường hôn lễ từ Trang viên Hoa Hồng mà Giang Tâm Đóa gửi qua điện thoại cho mình.

Hôn lễ của hai người được tổ chức ở Trang viên Hoa Hồng, một phần là vì tránh sự bám riết quá sít sao của những phóng viên truyền thông, một phần nữa là vì người được mời đến buổi tiệc cưới hôm đó toàn là những vị tai to mặt lớn trong cả hai giới, thương nghiệp và chính trị cho nên sau khi bàn bạc, mọi người đều thống nhất chọn trang viên nhà mình để tổ chức. Mà điều quan trọng hơn cả chính là, mẹ của Chân Chân được chôn ở đây, bà nhất định rất muốn nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của cô con gái nhỏ nhất của mình khi khoác lên người chiếc áo cưới. Cho nên, cho dù ở đây đã từng xảy ra quá nhiều, quá nhiều những chuyện không vui thì quá khứ cũng chỉ là quá khứ mà thôi, những người đã vượt qua được càng phải biết trân trọng hạnh phúc mình đang có trong tay.

Từ sau khi quyết định ngày thành hôn, Phạm Uyển Viện đã phái thật nhiều công nhân đến đây để tiến hành tu sửa và dọn dẹp, khiến cho Trang viên Hoa Hồng càng lộ vẻ cao nhã và sáng sủa. Hoa bách hợp và cẩm chướng được bày trí khắp từ trong ra ngoài, vì để thuận tiện, bà còn quyết định cho dựng tạm một nhà thờ nhỏ bằng gỗ trắng trong khuôn viên của trang viên. Tuy là chỉ được dựng tạm thời nhưng không hề qua loa sơ sài tí nào, mỗi một chi tiết đều đã được nghiên cứu kỹ lưỡng.

Phạm Tuyết Chân càng nhìn càng thích, đang lúc mê mẩn trượt lên trượt xuống màn hình để xem những bức ảnh kia thì điện thoại chợt reo lên, là một dãy số xa lạ!