Độc Gia Sủng Hôn

Chương 349: Em yêu anh, em không còn là con nít nữa! (2)




P1 –

'Dừng tay, dừng tay!' Một tay cô chặn bàn tay đang làm bừa của hắn lại mà hắn lúc này lại tháo headphone xuống, cuộc họp đã kết thúc rồi, đương nhiên, bữa trưa mà Phạm phu nhân phục vụ cũng kết thúc theo.

'Anh tự ăn đi.' Cô nhét nĩa vào tay hắn.

'Ăn no rồi, giờ anh muốn ăn em hơn.' Hắn cười khẽ.

'Đáng ghét thật, anh còn làm loạn nữa em tức giận thật đấy!' Cô không chút khách sáo huých hắn mấy cái, dù sao người này da dày thịt thô, sẽ không biết đau.

'Ai nỡ lòng chọc cho vợ yêu của anh tức giận vậy?' Hắn giữ lấy tay cô đặt ở bên môi khẽ hôn, đáy mắt giấu không được ý cười.

'Vừa nãy Chân Chân gọi điện thoại cho em, nói muốn đến chỗ Sara ở mấy ngày. Có phải Tống đại ca bắt nạt con bé không?'Hắn ôm cô không chịu buông nên Giang Tâm Đóa dứt khoát không giãy dụa nữa, tựa hẳn người vào ngực hắn.

Vừa nãy ngủ mới dậy nên lúc này không mấy buồn ngủ, cô chỉ nhắm hờ mắt thôi.

'Hắn không dám đâu.' Phạm Trọng Nam lơ đễnh trả lời. Hắn tuyệt đối tin tưởng Tống Cẩn Hành tên này không dám làm gì Chân Chân, cho dù hắn có suy nghĩ này cũng không thực sự dám hành động.

'Chẳng lẽ anh ấy thật sự không thích Chân Chân tí nào sao?' Giang Tâm Đóa không mấy tin vào điều đó. Ít ra ánh mắt Tống đại ca nhìn Chân Chân không phải ánh mắt của một người anh trai nhìn em gái, 'Hay là vì anh ấy cảm thấy mình già rồi, không xứng với Chân Chân nên không dám thừa nhận?'

Phạm phu nhân suy đoán như vậy thật chẳng khác nào đánh vào chỗ đau của Phạm tiên sinh.

Hắn cùng tuổi với Tống Cẩn Hành, cô nói Tống Cẩn Hành già, vậy không phải nói hắn cũng vậy sao?

'Em cảm thấy ông xã của em già rồi sao?'

Phạm phu nhân nhìn lại gương mặt thành thục anh tuấn của hắn, suy nghĩ một lsuc sau mới theo sự thực mà nói, 'Là không già lắm nhưng nếu so với em, vẫn là hơi già một tí.'

Gần mười tuổi – gần một thập kỷ đấy, Phạm tiên sinh, anh cảm thấy thế nào?

Gương mặt tuấn tú của Phạm tiên sinh trong nháy mắt đen lại, 'Vậy để anh cho em biết, anh rốt cuộc già hay chưa!'

Một nụ hôn vội vàng như cuồng phong cuốn đến khiến cô ngay cả một chút khí lực đón đỡ cũng không có.

Bị hôn đến thở không nổi, Phạm phu nhân biết mình đã gây ra họa, nếu như không biết điều xin tha, hậu quả cô thật khó mà gánh chịu.

Hơn nữa hai người đã hứa với ba đứa nhỏ, chiều nay sẽ dẫn chúng ra ngoài chơi, nếu như cô bị hắn làm cho không xuống giường nổi, vậy các con chắc sẽ thất vọng lắm.

Hai cánh tay trắng nõn như ngó sen vòng qua cổ người đàn ông đang nóng lòng chứng minh bản thân nào đó, ngọt ngào nói, 'Ông xã, anh không già, không già chút nào, anh lợi hại nhất.'

'Điểm nào lợi hại?' Phạm tiên sinh mặt không đổi sắc hỏi.

'Điểm nào cũng lợi hại.' Nịnh nọt đến vậy, chắc là hài lòng rồi chứ, Phạm tiên sinh?

'Vậy điểm nào lợi hại nhất?'

Lại còn thế nữa? Phạm phu nhân hừ khẽ một tiếng không nói, gương mặt nhỏ nhắn không ngừng cọ tới cọ lui trên vai hắn giống như một chú mèo con đang làm nũng với chủ nhân của mình.

'Không nói được? Vậy thì phải...thử từng điểm một mới được, xem chỗ nào lợi hại nhất, được không?' Bị cô vợ nhỏ của mình chê già, trong lòng Phạm tiên sinh nói không hết khó chịu.

'Không cần, không cần...' Phạm phu nhân kêu thất thanh phản kháng.

Nhưng đang nóng lòng chứng minh mình không già, Phạm tiên sinh làm sao dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy được?

Hắn phải cho cô biết, cho dù già, hắn vẫn lợi hại như thường.

***

Tống Cẩn Hành lái xe về tới căn hộ của mình ở trung tâm thành phố. Vào đến nhà hắn đi thẳng vào phòng ngủ, nằm vật xuống chiếc giường lớn vẫn còn lưu lại mùi hương thơm ngọt của cô, hai tay gối ở dưới đầu lơ đễnh nhìn lên trần nhà.

Căn phòng vắng lặng đến đáng sợ, một mình hắn vô vị nằm đó lại có chút luyến tiếc không muốn ngồi dậy, đối với hắn mà nói, đây là chuyện trước giờ chưa từng xảy ra.

Hắn cứ nằm như vậy, tưởng tượng ra bộ dạng đáng yêu của cô khi nằm ngủ trên chiếc giường này, nghĩ một hồi, bởi vì đêm qua không được ngủ ngon, hắn miên man chìm trong giấc ngủ lúc nào không biết.

Lúc Tống Cẩn Hành thức giấc trời đã tối, suốt một ngày chưa ăn gì khiến hắn đói bụng không chịu nổi nhưng lại không có tâm tình ra ngoài ăn cơm, nhớ lại lời hứa với Chân Chân rằng tối nay sẽ đến thăm cô, hắn không suy nghĩ nhiều nữa, cầm lấy chìa khóa đi thẳng ra ngoài.

Lúc hắn đến nhà của Phạm Uyển Viện thì đã hơn bảy giờ tối, là Lạc Tư đích thân ra đón hắn.

'Tin tức cũng nhanh quá nhỉ?' Lạc Tư đáp một tay lên vai hắn, giọng trêu tức.

Tống Cẩn Hành hất tay hắn ra, 'Có ý gì?'

'Không có ý gì cả. Chỉ muốn nói cho anh biết bữa cơm tối nay ở nhà tôi rất thịnh soạn, chỉ chờ anh tới nữa là đủ.' Lạc Tư càng thêm mập mờ.

Đợi hắn đến? Là muốn đợi xem trò vui thì đúng hơn!

Tống Cẩn Hành không thèm để ý đến nụ cười có chút gian trá của Lạc thiếu gia nữa, rảo bước đi về phía gian nhà chính đèn đuốc sáng choang.

Vừa vào đến phòng khách thì đã nghe từ phòng ăn truyền đến những tiếng cười nói vui vẻ, lúc hắn đi qua đó, Tống Cẩn Hành lập tức hiểu ngay nụ cười của Lạc Tư là có ý gì.

Ngồi ở bên cạnh Phạm Tuyết Chân là một thanh niên tóc vàng vóc dáng cao lớn, gương mặt có chút non nớt nhưng vẫn rất tuấn tú, đây chắc không phải là “bạn trai” Chris của cô đấy chứ? Hai người đã tiến triển đến mức đến nhà cùng “phụ huynh” dùng cơm rồi sao?

Nhìn người thanh niên kia mặt đầy ý cười nhìn sang “em gái” của hắn nói chuyện, mặt Tống Cẩn Hành chợt biến, hai bàn tay thả bên sườn cũng đã nắm chặt thành nắm đấm, thật sự rất muốn xông đến cho tên kia một đấm.

'Tống đại ca, sao đứng đó không vào?' Đi theo sau lưng hắn, Lạc Tư lên tiếng hỏi, dù giọng hắn không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ khiến cho những người đang nói chuyện say sưa trong phòng ăn ngưng bặt, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía hai người.

Vốn cũng không có quá nhiều tâm tư dùng bữa, Phạm Tuyết Chân đang nói chuyện câu được câu chăng với Chris khi nghe câu hỏi của Lạc Tư mà ngẩng đầu lên nhìn Tống Cẩn Hành, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ, 'Anh Cẩn Hành...'

Đang định đứng dậy đón hắn thì cô lại bị Phạm Uyển Viện ngăn lại, 'Sally, chú ý lễ nghi dùng bữa.'

Nghe vậy Phạm Tuyết Chân đành ngồi xuống trở lại, mỉm cười nhìn hắn như chào hỏi còn Lạc Tư thì kéo hắn đến ngồi bên cạnh mình cùng dùng bữa.

Ngồi xuống đối diện với Phạm Tuyết Chân, Tống Cẩn Hành không khỏi nhìn tên tiểu tử vô cùng chướng mắt kia thêm mấy lần, thấy động tác ngầm của hắn, Phạm Uyển Viện cười híp mắt, chủ động giới thiệu, 'Chris, vị này là Tống Cẩn Hành tiên sinh, là anh trai của Sally.'

'Chào anh, Tống tiên sinh.' Chris lên tiếng, là một thứ tiếng Trung thật lưu loát khiến Tống Cẩn Hành không nhịn được lại nhìn hắn thêm lần nữa, sau đó... ý muốn xông tới đánh cho tên kia một trận càng thêm mãnh liệt.

Sáng nay trong điện thoại hắn đã một lần cảnh cáo tên nhóc kia không được đến tìm cô, thật không ngờ chưa qua một ngày hắn ta lại dám xuất hiện ở đây, lại còn vui vẻ dùng cơm với cả nhà. Nếu như hôm nay hắn không đến, vậy không phải lại để tên kia đắc ý rồi sao?

Bữa cơm này ai nấy đều ăn rất vui vẻ, đương nhiên là trừ Tống Cẩn Hành ra, cho dù bụng hắn đã đói đến không ngừng đánh trống thì hắn vẫn chẳng có tâm tư đâu mà hưởng thụ bữa tối thịnh soạn kia.

Sau bữa cơm, Phạm Uyển Viện bảo Phạm Tuyết Chân đích thân tiễn Chris về còn Tống Cẩn Hành cũng bước ra ngoài cùng với hai người.

Cũng còn may là không nhìn thấy nụ hôn tiễn biệt hay gì đó đại loại thế bằng không hắn nhất định sẽ kéo tên tiểu tử hỉ mũi còn chưa sạch kia xuống xe đánh cho một trận rồi.

'Sao hở? Không đành lòng?' Khóe môi treo một điếu thuốc, Tống Cẩn Hành nhàn nhã đứng tựa vào cột đèn nhìn cô gái vóc dáng mảnh mai tưởng chừng một trận gió cũng có thể thổi bay kia, giọng thật âm trầm.

'Anh Cẩn Hành, sao vậy? Anh không vui sao?' Phạm Tuyết Chân đi đến bên cạnh hắn, ngưỡng cao đầu lên nhìn người đàn ông cao gương mặt bị bóng đêm che khuất một nửa kia.

Cô tưởng rằng tối nay anh Cẩn Hành sẽ không đến, thật không ngờ là anh ấy lại có mặt.

Buổi trưa sau khi cô rời đi có phải anh ấy cũng đi với cô gái kia không? Vừa nghĩ tới tình cảnh hai người thân mật với nhau, tâm tình vốn đang vui vẻ của cô phút chốc bị thay bằng cảm giác chua xót.