P1 –
'Được rồi.' Tống Cẩn Hành có chút cụt hứng buông tay cô ra, 'Ngày mai anh đến thăm em sau.'
Thấy Phạm Tuyết Chân lên xe, Phạm Uyển Viện cũng từ ghế lái phụ bước xuống, đi xuống khoang sau ngồi cùng cô, lúc này Lạc Khải mới nổ máy rời đi, từ kính chiếu hậu nhìn lại, cô gái xinh đẹp kia đã tiến đến quấn quýt lấy Tống Cẩn Hành, hai người thân mật ôm lấy nhau.
Phạm Tuyết Chân khổ sở nhắm mắt lại, không dám nhìn tiếp nữa...
Nếu như cô nhìn lại một lần nữa, nhất định có thể nhìn thấy cô gái kia bị Tống đại thiếu gia không chút thương hương tiếc ngọc quật ngã trên đất, đau đến nỗi gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ lưỡng của cô ta co rúm lại nhưng Tống Cẩn Hành không chút đau lòng xoay người rời đi.
Haizz, hạ hỏa gì chứ? Phát tiết gì chứ? Nhìn thấy “em gái” đi theo người khác rồi, lửa giận còn chưa tiêu hết lần nữa lại bùng lên, thật dữ dội.
Ngồi an ổn trong xe rồi, Phạm Uyển Viện mới rút trong túi xách ra một chiếc khăn tay cho cô gái đang lặng lẽ ngồi khóc bên cạnh mình.
Phạm Tuyết Chân đón lấy nhưng không buồn lau, thút thít nói, 'Xin lỗi...'
Cô xin lỗi là vì biết mình quá tùy hứng! Tối hôm qua nửa đêm nửa hôm từ nhà Frank trốn ra, lại còn đến chỗ Tống Cẩn Hành qua đêm, không ngờ mới qua một ngày thôi đã bị Sara bắt được.
'Sally, cô biết mấy ngày nay tâm trạng của cháu không tốt. Nhưng bất kể xảy ra chuyện gì cháu cũng phải nhớ, chúng ta là người một nhà, hiểu không?' Phạm Uyển Viện thương tiếc khoác tay lên bờ vai mảnh khảnh của Phạm Tuyết Chân.
Cũng không biết quyết định cho cô bé bước ra khỏi khung trời nhỏ của mình tiếp xúc với thế giới bên ngoài liệu có đúng hay không nữa! Nếu như vẫn luôn ở trong Lục La Viên, chắc chắn con bé sẽ không bị những điều xấu xa của thế giới này vấy bẩn.
Nhưng sống một cuộc đời như vậy chắc chắn không phải là điều con bé muốn, đúng không?
Cô gái nhỏ đã trưởng thành rồi, đáng buồn là đối tượng khiến cho cô nếm mùi vị ban sơ của tình yêu lại là chàng lãng tử Tống Cẩn Hành.
Anh chàng này trước giờ chưa từng thật lòng thật dạ đối đãi bất kỳ cô gái nào cả, cho dù đối với Chân Chân cực kỳ chìu chuộng và yêu thương thì sao chứ? Chẳng phải suốt ngày hắn cứ treo hai chữ “em gái” ở ngoài miệng đó sao?
Nhưng cũng không thể phủ nhận, ngoại trừ cá tính thích lông bông, lêu lỏng bên ngoài, đối với quan hệ nam nữ có chút tùy ý ra, Tống Cẩn Hành thực ra là một người đàn ông cực kỳ đáng tin cậy.
Nhưng, đối với người như Tống Cẩn Hành nếu không cho thuốc mạnh một chút thì không được, bằng không tại sao một năm qua bà không ngừng giới thiệu những người đàn ông khác cho Chân Chân mà hắn lại không có chút phản ứng nào, thậm chí quay về Luân Đôn một chuyến cũng không muốn.
Có thể thấy chút chiêu trò này của bà căn bản là không phát huy được tác dụng với Tống thiếu gia. Nhưng không sao, Phạm Uyển Viện bà cũng không phải người dễ dàng bó tay chịu trói như vậy.
'Cháu biết rồi. Cháu sẽ không tùy hứng như vậy nữa đâu.' Phạm Tuyết Chân vô thức siết chặt chiếc khăn tay trắng trong tay mình.
'Thật sự thích tên kia đến vậy sao?' Phạm Uyển Viện đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trên má cô ra sau tai, lấy lại chiếc khăn tay rồi vừa nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt vừa hỏi.
Phạm Tuyết Chân mở to đôi mắt còn vương lệ, đôi gò má đỏ ửng, giọng nghẹn ngào mang theo một chút quật cường, 'Anh Cẩn Hành chỉ xem cháu là em gái...'
'Cháu có thấy người anh trai nào đối xử với em gái như vậy không? Frank cũng là anh trai cháu, còn có Bách đại ca, Lạc Tư bọn họ, có ai đối xử với cháu giống như Tống Cẩn Hành không? Tin cô đi, trong lòng hắn nhất định có cháu, chỉ là hắn không dám thừa nhận mà thôi.' Phạm Uyển Viện phân tích một cách rành mạch.
'Sara, ý của cô là anh Cẩn Hành cũng thích cháu sao?' Trong mắt Phạm Tuyết Chân nhiều hơn một tia chờ mong, 'Như một người đàn ông thích một phụ nữ ấy?'
'Tin cô đi, đúng như vậy. Nhưng cháu ngốc nghếch tự mình đưa đến tận cửa, thật sự là làm mất giá người nhà họ Phạm chúng ta quá đấy!' Phạm Uyển Viện nói nửa đùa nửa thật.
'Xin lỗi... Vậy phải làm sao thì anh Cẩn Hành mới chịu thừa nhận là thích cháu đây? Anh ấy cứ luôn chê cháu còn nhỏ, nhưng cháu đâu còn nhỏ nữa đâu.'
'Vậy thì phải để hắn biết cháu không còn nhỏ mới được.'
'Làm sao mới có thể khiến anh ấy biết cháu không còn nhỏ nữa? Anh Cẩn Hành biết cháu bao nhiêu tuổi mà.'
'Tối hôm qua lúc cháu ngủ ở nhà hắn, hắn có làm điều gì không nên với cháu không?' Phạm Uyển Viện hỏi rất thẳng thắn khiến cho Lạc Khải dù đang ngồi ở ghế trước chăm chú lái xe cũng biết vợ mình đang muốn dụ dỗ cô gái nhỏ làm chuyện xấu.
Haizz, vợ của ông chắc là cảm thấy ngày tháng trôi qua quá nhàm chán, muốn tìm chút chuyện để làm đây mà.
Phạm Tuyết Chân lắc lắc đầu, nhưng nhớ lại tình cảnh sáng nay ở phòng súng khi hắn suýt nữa thì hôn cô, gương mặt nhỏ nhắn lại bắt đầu đỏ lên.
'Cơ hội tốt như vậy mà không biết lợi dụng, thật là...' Phạm Uyển Viện lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Nhưng nếu như Tống Cẩn Hành thật sự làm điều gì quá phận với cô, vậy hắn thật sự làm thất vọng tất cả mọi người rồi.
'Em đừng dạy hư con bé.' Lạc Khải nhịn không được lên tiếng. Ông với Phạm Uyển Viện chỉ có một đứa con trai mà Chân Chân tuổi còn nhỏ hơn cả Lạc Tư nên ông thật sự xem cô như con gái ruột của mình.
Hôm nay nghe vợ mình gần như đang dạy hư cô, điểm này ông không mấy tán đồng.
'Yên tâm đi, em tự có chừng mực.' Phạm Uyển Viện nói một cách trấn định, bà vỗ nhẹ lên tay Chân Chân, 'Khoảng thời gian này cháu tạm thời ở lại chỗ cô, được không?'
Phạm Tuyết Chân rất nhu thuận gật đầu.
'Gọi điện thoại báo cho Frank biết một tiếng để mọi người đừng lo lắng.'
Chân Chân nghe lời lấy điện thoại ra, cuối cùng quyết định gọi cho Giang Tâm Đóa.
Mới sáng sớm đã bị người nào đó đánh thức làm vận động trên giường, Phạm phu nhân đang ngủ bù thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng nghe điện thoại, biết cô định đến chỗ của Phạm Uyển Viện ở mấy ngày thì cũng không hỏi nhiều, hai người nói chuyện thêm vài câu rồi ngắt máy.
Tiếc là, ngắt máy rồi cô vẫn không ngủ lại được, nhìn đồng hồ, thấy đã quá trưa, Giang Tâm Đóa xuống giường rửa mặt chải đầu, thay quần áo rồi đi xuống. Xuống nhà hỏi mới biết ba đứa con cô đã ăn cơm trưa xong đang ở phòng giải trí chơi với nhau, còn Phạm Trọng Nam, quản gia nói hắn vẫn ở trong thư phòng chưa xuống dùng bữa.
Tuy rằng có chút áo não về hành vi không chút tiết chế của hắn nhưng Phạm phu nhân chung quy vẫn lo cho sức khỏe của Phạm tiên sinh nên dùng bữa xong, bê một khay thức ăn lên thư phòng tìm hắn.
Từ khi ở Moscow về đến giờ, trên phương diện công việc hắn không còn liều mạng như trước đây nữa nhưng với một tập đoàn lớn như Phạm thị, công việc cần xử lý vẫn rất nhiều, cuối tuần tuy rằng không cần đến công ty nhưng có một số việc hắn vẫn phải xử lý ở nhà.
Lúc cô vào thư phòng, Phạm Trọng Nam đang ngồi sau bàn làm việc tai đeo headphone còn trên màn hình LCD khổng lồ treo ở trên tường cô có thể rõ ràng nhìn thấy, hắn đang tham dự một cuộc họp video.
Thấy cô bê khay thức ăn vào, Phạm Trọng Nam chỉ tay về phía bàn làm việc của mình, tỏ ý bảo cô đặt khay thức ăn ở đó.
Theo làm việc bên cạnh hắn cũng được một thời gian, Giang Tâm Đóa biết người tham dự cuộc họp không nhìn thấy hắn vì vậy bước đến, đặt khay thức ăn lên bàn, vừa định bước ra thì eo đã bị một người nào đó bá đạo giữ lại, cứng rắn kéo cô ngồi xuống đùi mình.
Haizz, người này thật là...
Đút cho anh! Phạm tiên sinh dùng khẩu hình nói chuyện với cô.
Anh là con nít sao? Còn phải chờ người ta đút? Tuy rằng Phạm phu nhân rất không hài lòng nhưng cuối cùng vẫn cầm dao nĩa lên, cẩn thận cắt bít tết ra từng miếng vừa ăn rồi bắt đầu phục vụ Phạm tiên sinh dùng bữa.
Phạm tiên sinh, bấy nhiêu nhân viên của anh ngồi đó có biết hành động ấu trĩ này của anh không?
Phạm phu nhân rất nghiêm túc phục vụ bữa trưa nhưng Phạm tiên sinh thì không được như vậy, bàn tay bắt đầu không thành thực luồn theo mép váy tiến vào, không ngừng khắp nơi châm lửa...