P1 –
'Anh Cẩn Hành, có thể đi được chưa?' Phạm Tuyết Chân lúc này đã thay một chiếc váy trắng kiểu dáng đơn giản nhưng rất phù hợp với khí chất của cô, mái tóc dài được buộc đơn giản ở sau đầu, cả người toát lên một vẻ thanh thuần và trong sáng như một cô thiếu nữ dù thân thể sớm đã là của một cô gái thành thục.
Tầm mắt của Tống Cẩn Hành từ trên mặt cô chầm chậm trượt xuống, nhìn vóc dáng yêu kiều trong chiếc váy trắng được cắt may khéo léo kia, trong đầu hiện ra lại là tình cảnh tối qua khi cô vô ý thức ôm lấy cánh tay hắn cùng sáng nay, khi cô dán mặt sau lưng hắn, xúc cảm mềm mại như bông ấy khiến cho huyết dịch trong người hắn trong thoáng chốc sôi trào...
'Anh Cẩn Hành, sao vậy?' Phạm Tuyết Chân đưa vẫy qua lại trước mắt hắn.
'Không có gì. Chúng ta đi thôi.' Trong lòng Tống Cẩn Hành âm thầm mắng bản thân vô số lần, hắn thật đúng là một tên cuồng tình cầm thú cũng không bằng, chỉ nhìn cô thôi mà đã bắt đầu YY, thật là...
Không được, đợi lát nữa khi ra ngoài ăn sáng với cô, hắn phải đi tìm một cô gái hạ hỏa mới được.
Nhưng khi hai người cùng bước ra ngoài, Phạm Tuyết Chân lại theo thói quen khoác tay lên tay hắn khiến ngọn lửa trong người Tống Cẩn Hành thế nào cũng không dập tắt nổi.
'Anh Cẩn Hành, chỗ của anh chỉ có một phòng ngủ thôi, vậy có phải tối qua anh không có giường để ngủ không?' Phạm Tuyết Chân thật thà hỏi.
'Anh ghé vào mép giường ngủ.' Tống Cẩn Hành thấp giọng đáp. Nếu như hắn thật sự dám lên giường ngủ, nói không chừng cô sớm đã bị hắn ăn đến xương cốt cũng không chừa.
'Xin lỗi, em chiếm giường của anh. Vậy tối nay anh ngủ ở đâu?' Phạm Tuyết Chân có đơn thuần hơn nữa cũng không phải không biết, cô với anh Cẩn Hành tuy rằng thân thiết nhưng giữa họ không phải quan hệ yêu đương, không thể ngủ trên cùng một chiếc giường, cũng không thể có hành vi gì vượt quá tình cảm anh em.
Cô chỉ là em gái mà thôi, anh Cẩn Hành đối xử với cô tốt, cũng giống như Frank vậy thôi.
Sự thực này cô sớm đã biết nhưng khi thấy hắn một lần lại một lần tỏ rõ điều đó, trong lòng cô vẫn khổ sở vô cùng.
Bởi vì chỉ là em gái cho nên vừa nãy anh Cẩn Hành mới không muốn hôn cô, là bản thân cô suy nghĩ quá nhiều mà thôi.
Nhưng tại sao anh Cẩn Hành lại không thích cô chứ?
Một người đàn ông thích một phụ nữ nhất định lúc nào cũng muốn ôm ấp, thân mật với cô ấy, cũng giống như Frank với Đóa Đóa vậy, hai người sẽ thường nắm tay nhau, ôm nhau, và cả hôn nhau nữa...
Còn anh Cẩn Hành, cho dù có thích cô hơn nữa, chắc cũng không phải là loại “thích” của một người đàn ông dành cho một cô gái.
'Nhà của anh lớn như vậy, anh muốn ngủ ở đâu mà không được?' Hắn cười một cách sảng khoái dù thực ra làm vậy chỉ để che lấp đi quá nhiều cảm xúc không nên có đang không ngừng dậy sóng trong lòng.
Hắn phải trở về là một Tống Cẩn Hành của trước đây.
'Anh Cẩn Hành, thật sự anh không để tâm sao?' Phạm Tuyết Chân ngước lên nhìn nụ cười ưa nhìn của hắn, trái tim thiếu nữ lại không kìm được mà nhảy lên không ngừng.
Cô thật sự rất thích, rất thích anh Cẩn Hành, làm sao bây giờ?
'Không sao thật mà. Ai bảo em là cô em gái mà anh yêu thương nhất chứ? Đợi lát nữa chúng ta ăn xong bữa sáng rồi anh với em lại đi mua thêm một chiếc giường nữa, được không?'
Ở trung tâm thành phố rõ ràng hắn còn có một căn biệt thự độc lập, trong đó phòng nhiều đến nỗi một tuần bảy ngày liên tục thay đổi phòng ngủ cũng sẽ không lập lại, nếu hắn muốn đưa cô đến đó ở thì không còn gì dễ dàng hơn. Thế nhưng hắn lại nhất quyết không làm như vậy thay vào đó chỉ muốn mua thêm một chiếc giường nữa về, mà nguyên nhân thật sự của hành động này, hắn căn bản là không muốn nghĩ.
'Dạ được.' Thốt ra hai chữ này xong, tâm tình của Phạm Tuyết Chân lập tức chìm xuống đáy.
Bởi vì hắn lại một lần nữa nhắc đến chuyện cô chỉ là em gái.
Hai người xuống dưới lầu lấy xe nhưng mới vừa chạy ra đến cổng chính thì một chiếc xe thể thao màu bạc đã phóng như bay tới chặn đường họ lại. Khi xe dừng hẳn, cửa kính xe hạ xuống để lộ ra gương mặt tuấn tú đủ cho đàn ông thì ghen tỵ, phụ nữ thì mê đắm của Bách đại tổng tài.
'Hai vị, muốn đi đâu vậy?' Rất rõ ràng là Bách tổng tài đã ở đây chờ sẵn hai người, chẳng lẽ BCF đóng cửa rồi sao? Bằng không vị tổng tài bận trăm công nghìn việc này hôm nay sao lại nhàn nhã như thế?
'Bách đại ca...' Ngồi ở ghế phụ lái, Phạm Tuyết Chân nhìn thấy Bách Thiếu Khuynh thì hớn hở vẫy tay chào.
'A, Chân Chân, tối hôm qua ngủ có ngon không? Chắc không phải là ngủ sofa đấy chứ?' Nụ cười trên môi Bách đại tổng tài càng thêm tươi tắn nhưng giọng nói thì không giấu được một tia mập mờ.
'Ngủ ngon lắm. Anh Cẩn Hành nhường giường cho em ngủ.' Chân Chân trả lời rất thật thà.
'Ồ, vậy hắn...' Bách Thiếu Khuynh còn đang định dò hỏi thêm một chút tin tức thì đã thấy Tống Cẩn Hành sầm mặt xuống quát khẽ, 'Câm miệng!' Sau đó ấn nút đóng cửa kiếng xe lại, 'Em đợi anh một chút, anh qua đó nói chuyện với Thiếu Khuynh mấy câu.'
Phạm Tuyết Chân tuy rằng không biết anh Cẩn Hành vì sao phải xuống xe qua nói chuyện với Bách đại ca nhưng nhìn vẻ mặt âm trầm của hắn, cô cũng không dám hỏi nhiều.
Tống Cẩn Hành xuống xe, có chút bực dọc sập mạnh cửa xe lại, đi đến chiếc xe đối diện, tay gác lên kính chắn gió của chiếc xe thể thao của Bách Thiếu Khuynh, lạnh giọng nói, 'Không có việc gì thì cút xa tôi ra một tí!'
'Tôi chỉ thuận đường đi ngang qua đây, thuận tiện muốn chào hỏi một tiếng cũng chọc giận cậu sao? Thế nào hở? Tối hôm qua muốn mà không được sao? Thảo nào cơn tức lớn như vậy.' Bách Thiếu Khuynh cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười như trêu tức đó khiến Tống Cẩn Hành càng thêm bực dọc, 'Cười gì mà cười? Có tin tôi một viên đạn bắn chết cậu hay không?'
Tên kia mà còn cười nữa, hắn thật sự muốn lấy súng bắn hắn.
Bách Thiếu Khuynh không trả lời, chỉ cười cười nhìn hắn, ánh mắt càng lúc càng mập mờ.
'Bị trúng gió hay sao vậy? Cười gì mà cười?' Tống Cẩn Hành càng thêm buồn bực rồi như ảo thuật, một cây súng nhỏ tinh xảo đã chống nơi gáy của Bách Thiếu Khuynh, 'Đem những thứ rác rưởi trong đầu cậu quét sạch sẽ cho tôi.'
Bách đại tổng tài rốt cuộc cũng thôi cười, lấy tay ra hiệu cho hắn lấy súng ra miễn cho lỡ tay cướp cò, ánh mắt nhìn hắn vẫn đầy thâm ý, 'Tôi cười là bởi vì trên đời này không tìm được mấy người “anh trai” khác họ đã qua tuổi thành niên từ lâu lại chịu nhường giường cho “em gái” cũng đã qua tuổi thành niên ngủ trên giường của mình một cách quy củ như vậy.'
'Bách Thiếu Khuynh, tôi nói rồi, dẹp hết những tư tưởng không sạch sẽ mà tất cả những người đàn ông như cậu hay suy nghĩ tới đi. Chân Chân là em gái, tôi đối với cô ấy cũng giống như cậu, như Frank đối với cô ấy thôi.' Hắn có chút nghiến răng nghiến lợi nói.
'Trong lòng cậu suy nghĩ thế nào thì chỉ có cậu mới biết thôi nhưng để tôi hỏi lại một lần, cậu thực sự xem Chân Chân là “em gái” sao?' Trong giọng nói của Bách Thiếu Khuynh vẫn mang theo một ý trêu chọc rất rõ ràng.
Tống Cẩn Hành nhướng mày, 'Bằng không cậu cho là thế nào?'
Hắn xác định mình không có tâm lý biến thái, hôm nay hắn nhất định phải đi tìm một cô gái phát tiết cho hết dục hỏa, điều chỉnh lại sinh lý và tư tưởng khác thường của mình.
'Tôi làm sao biết được?' Bách Thiếu Khuynh cười càng thêm thần bí, 'Dù sao ngày tháng còn dài, cậu cứ từ từ trải nghiệm đi! Frank đã giao Chân Chân cho cậu, đừng tự coi ngục rồi tự cướp luôn đấy nhé!'
Ném lại một câu này xong, chiếc xe thể thao của Bách đại tổng tài lùi lại sau đó trong tiếng cười dài của hắn, lướt gió mà đi.
Điên rồi!
Tống Cẩn Hành thu lại khẩu súng nhỏ trên tay mình, quay trở lại xe đưa “em gái” đi ăn sáng.