Phòng thăm nom trong trại giam cũng giống như trong những bộ phim điện ảnh thường có, một bức vách bằng kiếng dầy ngăn cách hai thế giới, một thế giới là tự do, cái kia – là tù ngục.
Giang Viễn Hàng bước vào phòng thăm nom, nhìn thấy trong phòng có rất nhiều phạm nhân cũng mặc đồng phục của trại giam giống như mình, ai nấy nhìn thấy người thân thì vội vàng bước đến ngồi xuống, nhấc điện thoại lên bức thiết muốn nói chuyện với họ.
Mà người thân của hắn đến thăm hôm nay là Giang Tâm Đóa, sau lưng cô còn có hai đứa nhỏ. Đây đã là lần thứ tư chị Đóa Đóa đến thăm kể từ khi hắn bị kết án.
Ba lần trước, trong lòng hắn vẫn không có cách nào tiếp nhận tình hình hiện tại, không muốn gặp bất cứ ai.
Lần này, tâm tình của Giang Viễn Hàng rốt cuộc cũng đã bình tĩnh trở lại, chấp nhận gặp mặt chị mình.
'Tiểu Hàng...' Giang Tâm Đóa vừa thấy mặt của em trai mình thì nước mắt đã lách cách rơi xuống.
Đã từng là một thiếu niên hăng hái, đầy sức sống hôm nay lại mặc áo tù, cả người thoạt nhìn tiều tụy không ít, râu và tóc mọc một cách mất trật tự, ngay cả trong mắt cũng mất đi vẻ ngời sáng ngày nào.
Lần này là hắn tự gây ra họa, sau khi nhà họ Giang gặp được biến cố kinh người năm đó lần nữa lại bị ngã một cách nặng nề, mà cú ngã này, thật sự rất nặng, nặng đến nỗi hắn không biết liệu mình còn có thể đứng dậy nổi nữa không, mà thực ra, cũng không có ai biết.
Em trai của cô sao lại trở thành thế này.
'Mẹ, đừng khóc.' Hai đứa nhỏ nhìn thấy mẹ mình cứ khóc mãi không ngừng thì sốt ruột không biết làm sao, vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên.
'Chị, em xin lỗi.' Im lặng một lúc lâu, Giang Viễn Hàng rốt cuộc lên tiếng, giọng khàn khàn, trong mắt cũng phủ trùm một tầng hơi nước.
Hắn đúng là quá nông nổi, quá bồng bột, không biết trời cao đất rộng, cứ luôn cho rằng những thứ mình đã từng có rồi mất đi thì chính mình phải một chút một chút kiếm trở về.
Hắn muốn dựa vào năng lực của bản thân để gây dựng lại một nhà họ Giang uy phong như ngày xưa. Nhưng, hậu quả của chuyện nóng vội chính là đi vào con đường không có lối về.
'Đừng nói xin lỗi với chị. Tiểu Hàng, em ở trong đó có gặp khó khăn gì không? Có gì cần cứ nói với chị.'
Cô biết, cho dù là ngồi tù, Phạm Trọng Nam bên đó nhất định đã cho người chào hỏi, gửi gắm, sẽ không để em trai giống như những người ngồi tù trong những bộ phim mà cô đã từng xem, bị người trong đó quyền đấm cước đá, ma cũ bắt nạt ma mới.
Tuy rằng oán giận em trai không hiểu chuyện, làm việc không tính đường lui để cuối cùng phải đặt chân vào vòng lao lý nhưng cuối cùng, cảm giác đau lòng và tự trách đã chiến thắng nỗi oán giận, là do cô không có nghiêm khắc quản giáo đứa em trai này nên mới ra nông nỗi ngày hôm nay.
Nghe giọng nói dịu dàng quen thuộc đầy quan tâm của chị mình, trái tim Giang Viễn Hàng trong phút chốc ngập đầy chua xót, vành mắt nóng hổi, nước mắt suýt nữa thì tràn mi mà ra. Hắn ra sức cắn môi, cố gắng không để cho mình biểu lộ quá nhiều cảm xúc ra ngoài, không muốn cho chị mình cảm thấy khổ sở lây, càng không muốn hai đứa nhỏ nhìn thấy một người cậu vô dụng và yếu đuối như vậy.
'Tiểu Hàng, đừng buồn nữa. Thời gian hai năm sẽ qua rất nhanh thôi. Mỗi tháng chị đều sẽ đến đây thăm em. Họ nói ở trong này nếu như em có biểu hiện tốt, còn có thể suy xét cho em ngày lễ tết được về đoàn tụ với gia đình.' Giang Tâm Đóa dịu giọng an ủi.
'Em biết. Em sẽ cố gắng. Chuyện này chị đừng cho mẹ biết, cả ông bà nội nữa.' Hắn dùng sức nắm lấy điện thoại như muốn nhờ cách này khiến bản thân trấn tĩnh lại.
'Ừ, chị sẽ không nói cho mẹ biết đâu.'
'Cậu, cậu phải cố gắng lên. Mọi người đợi chú trở ra.' Giang Bối Bối ghé mặt vào sát tấm vách ngăn thủy tinh, vẫy vẫy bàn tay nhỏ.
'Cố gắng lên.' Tuy rằng đối với Giang Viễn Hàng không có tình cảm sâu sắc và thân thiết như Giang Bối Bối nhưng Phạm Dật Triển cũng nói với hắn một câu động viên.
'Ừ, cậu biết rồi.'
'Đừng lo lắng chuyện sau này ra tù, có chị ở đây, chị sẽ giúp em.'
Đã từng đi trên con đường không có nẻo về, chỉ cần em trai chịu tu chỉnh bản thân, chịu sửa đổi, tương lai vẫn còn rất nhiều con đường khác có thể đi. Tiểu Hàng tuổi còn trẻ như vậy, chỉ cần không bỏ cuộc, hy vọng sẽ ở ngay trước mắt. Chỉ cần em cô muốn.
***
Em trai cuối cùng cũng chịu gặp mặt, nỗi lo lắng trong lòng Giang Tâm Đóa bấy lâu rốt cuộc cũng coi như buông xuống, nụ cười cuối cùng cũng quay trở lại.
'Mẹ, mẹ đừng có khóc, ba sẽ rất lo lắng.'
'Đúng vậy, mẹ mà khóc, em trai hay em gái trong bụng cũng sẽ rất buồn.'
Hai đứa nhỏ rất tri kỷ nói.
Nghe con gái nhắc đến em trai em gái, Giang Tâm Đóa mỉm cười xoa đầu con gái, 'Sao con lại biết trong bụng mẹ có em trai, em gái?'
Khoảng thời gian này bởi vì lo lắng chuyện của em trai nên cô vẫn chưa nói cho hai đứa nhỏ biết chuyện trong bụng mình có cục cưng, không ngờ hai đứa nhỏ vẫn là biết.
'Lần trước mẹ ôm ba khóc, ba có nói đừng để cho cục cưng trong bụng cũng buồn theo, hai đứa con nghe thấy được.'
Xem ra sau này những cử chỉ thân mật của họ vẫn nên trở về phòng thì tốt hơn, cũng may chỉ là ôm nhau mà thôi, nếu như tiến thêm một bước nữa, thật sự là có ảnh hưởng không tốt với sự trưởng thành của chúng nha.
'Vậy các con thích em trai hay em gái không?'
'Thích chứ!' Hai đứa nhỏ không hẹn mà cùng lên tiếng.
'Mẹ, vậy rốt cuộc là em trai hay em gái?' Phạm Dật Triển rất tò mò nhìn vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mẹ.
Sinh mệnh thật là kỳ diệu, chẳng lẽ em trai hay em gái thật sự từ trong bụng mẹ sinh ra sao?
'Hiện giờ còn chưa biết, tháng sau mới biết được. Khi nào kiểm tra ra, mẹ nhất định sẽ báo cho các con đầu tiên, được không?'
'Mẹ, không phải là em trai và em gái hai người sao?' Giang Bối Bối hỏi bằng giọng khó hiểu.
'Không phải.' Giang Tâm Đóa mỉm cười, 'Lần này trong bụng mẹ chỉ có một cục cưng thôi. Vẫn còn chưa biết là em trai hay em gái.'
'Sao lại như thế được chứ? Mẹ, vậy con với anh trai sao lại sinh ra cùng một lúc?' Trong mắt Giang Bối Bối tràn đầy dấu chấm hỏi.
'Xác suất mang song thai tương đối thấp hơn mang một thai, không phải lần nào cũng may mắn có được hai cục cưng.' Giang Tâm Đóa suy nghĩ một hồi vẫn không biết nên giải thích thế nào cho hai đứa nhỏ hiểu.
'Mẹ, con vẫn chưa hiểu.'
'Em gái, chẳng lẽ em không biết sở dĩ người mẹ mang song thai là vì hai t*ng trùng kết hợp với hai trứng tạo thành hai phôi, như vậy gọi là song thai khác trứng, giống chúng ta như vậy đó. Hoặc là một trứng kết hợp với hai t*ng trùng tạo thành một trứng thụ tinh hình thành hai phôi thai gọi là song thai cùng trứng, sinh ra thường sẽ là hai con trai hoặc hai con gái.' Phạm Dật Triển lên tiếng giải thích một cách tỉ mỉ cho em gái.
'Anh trai, sao anh biết nhiều như vậy?'
'Anh lên mạng tìm hiểu.'
'Vậy lần trước mẹ có mang hai chúng ta, tại sao lần này không thể có song thai nữa? Nếu như có hai đứa em trai hoặc hai đứa em gái giống hệt nhau có phải hay quá không?'
'Có song thai phải dựa vào rất nhiều nguyên nhân nha, phần lớn là do may mắn thôi.'
'Đang nói chuyện gì vậy?'
Ở trong xe nhìn thấy hai đứa nhỏ và mẹ của chúng đang đứng bên vệ đường dường như đang thảo luận chủ đề gì đó rất hăng say, Phạm Trọng Nam xuống xe bước đến.
'Ba, bọn con đang thảo luận xem tại sao lần này mẹ không có song thai mà lần trước lại có. Tại sao lại kỳ lạ như vậy?' Giang Bối Bối vẫn không cam lòng.
'Vấn đề này sao...' Phạm Trọng Nam liếc sang vùng bụng bằng phẳng của vợ sau đó cười đầy thâm ý, 'Là lỗi của ba, ba chưa đủ cố gắng. Lần sau nhất định sẽ lại cố gắng làm cho trong bụng mẹ con cùng lúc có hai em trai hoặc hai em gái, có được không?'
'Ba, vậy ba phải cố gắng thêm một chút nha. Con thích có hai em trai hoặc hai em gái giống hệt nhau cơ.' Giang Bối Bối tưởng thật vội vàng đáp lời.
Giang Tâm Đóa thật sự hết lời đã nói, người này giải thích cho con cũng quá sức tưởng tượng rồi, nhưng đứa con trai đã lên mạng tra tài liệu đương nhiên không tin lời người cha vô lương của mình rồi.
'Bối Bối, ba gạt em đó thôi, có song thai hay không không phải như lời ba nói đâu...'
Nhưng đứa em gái đang làm nũng đòi ba bế mình lên của cậu bé đã bắt đầu mơ tưởng đến bộ dạng đáng yêu của hai đứa em trai hoặc em gái giống hệt như nhau của mình rồi.