Ngày hôm sau hai người đến bệnh viện kiểm tra, kết quả chính thức xác nhận cục cưng trong bụng cô đã được chín tuần.
Lần này Giang Tâm Đóa theo dõi quá trình khám từ đầu đến cuối, dưới bàn tay chỉ của bác sĩ, nhìn thấy một đốm sáng nho nhỏ trên màn hình, đó chính là cục cưng của cô.
Nhìn thấy cục cưng giây phút đó, nước mắt của cô không ngăn được mà tràn ra khóe mi. Sinh mệnh thật sự rất thần kỳ! Chỉ từ một đốm nhỏ như vậy mà chậm rãi trưởng thành trong bụng cô, là sự nối tiếp sinh mệnh của cô và hắn...
Lần này họ nhất định có thể luôn ở bên cạnh cục cưng, sẽ không còn bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào trong suốt quá trình trưởng thành và ra đời của con.
Bước ra đến cổng bệnh viện, Phạm Trọng Nam lấy khăn tay nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt, 'Người sắp làm mẹ không được khóc, như vậy có hại cho mắt.'
'Em chỉ là...vui quá mà thôi.' Cô khoác tay lên tay hắn, dán mặt lên cánh tay rắn rỏi của hắn, chậm rãi sóng bước bên nhau.
'Anh cũng vậy, Đóa Đóa. Cám ơn em.' Hắn cúi xuống, trên đường lộ đông đúc người và xe, ngọt ngào mà trìu mến hôn cô.
Cám ơn cô vẫn luôn lấy lòng bao dung đối đãi hắn, cảm ơn cô mang đến cho hắn thêm người nhà, cảm ơn cô mang đến cho hắn ấm áp, cám ơn cô đối với hắn không rời không bỏ.
Quá nhiều, quá nhiều tình ý và cảm xúc dung hợp trong nụ hôn này.
***
Lúc hai người làm xong thủ tục kết hôn định trở về nhà, Giang Tâm Đóa lại bất ngờ nhận được điện thoại của Ngụy Nhất Minh.
Đợi đến khi hai người chạy đến trại tạm giam đã thấy hắn đợi ở đó đã lâu.
'Anh Nhất Minh, rốt cuộc Tiểu Hàng xảy ra chuyện gì?' Vừa xuống xe, Giang Tâm Đóa lập tức bước vội đến chỗ Ngụy Nhất Minh, vẻ mặt lo âu vạn phần hỏi.
Em trai sao lại bị đưa đến trại tạm giam thẩm tra chứ? Trước khi cô rời khỏi Luân Đôn rõ ràng còn đến trường học xác nhận, em trai cô vẫn ngoan ngoãn đi học kia mà. Chẳng lẽ khoảng thời gian cô không ở Luân Đôn này, em trai đã làm ra chuyện gì tày đình hay sao?
Ngụy Nhất Minh liếc nhìn cô gái trên mặt không giấu được lo lắng kia, lại nhìn sang người đàn ông luôn theo sát bên người cô, từ đầu đến cuối vẫn một vẻ trầm mặc và điềm tĩnh kia, 'Thực xin lỗi. Anh không nên đưa đường dẫn lối cho Tiểu Hàng vào thị trường chứng khoán. Tiểu Hàng không biết từ lúc nào quen biết với một vài nhân viên giao dịch chợ đen, cùng bọn họ hợp tác, tận dụng khả năng hack thông tin trên mạng của mình thâm nhập vào máy tính chủ của nhiều công ty truyền thông, tìm kiếm những thông tin nội bộ chưa được công bố ra ngoài của họ, từ đó tiến hành những giao dịch nội tuyến.'
'Cái gì gọi là giao dịch nội tuyến?' Giang Tâm Đóa chau mày lẩm bẩm, sau đó theo phản xạ nhìn sang Phạm Trọng Nam như muốn hỏi.
Năm năm trước có phải hắn đã từng bị thẩm tra cũng bởi cùng một tội danh đúng không? Sau đó làm sao mà thoát thân được?
'Theo quy định của sở giao dịch chứng khoán, bất kỳ hành vi giao dịch nào được tiến hành trước khi tin tức liên quan đến loại cổ phiếu đó được công khai ra ngoài mà được chứng thực đủ sức ảnh hưởng đến giá của chúng hoặc ảnh hưởng đến giá của các loại chứng khoán khác đều có thể cấu thành tội giao dịch nội tuyến. Vì để bảo đảm sự công bình, công chính giữa những người đầu tư chứng khoán với nhau, sở giao dịch chứng khoán yêu cầu tất cả các công ty truyền thông, báo chí đều phải công bố tin tức quan trọng liên quan đến báo cáo tài vụ, kế hoạch quý hoặc các tin tức liên đới khác một cách đồng loạt. Mà để có thể làm được điều này, các công ty truyền thông đều làm theo một cách thống nhất, đầu tiên là thu thấp những báo biểu và thông tin cần tuyên truyền sau đó hẹn nhau, thống nhất một thời điểm công bố đồng loạt ra thị trường. Giang Viễn Hàng và đám người đó đã lợi dụng khả năng hack thông tin của mình mà phát hiện ra tin tức quan trọng nào đó, trước khi thị trường kịp phản ứng, thiết lập cán cân tài chính nghiêng về phía họ để từ đó trục lợi. Nhóm của Giang Viễn Hàng đã dùng phương thức này từ tháng tư đến bây giờ mới bị phát hiện, thẩm tra...'
Nghe Phạm Trọng Nam giải thishc như vậy, Giang Tâm Đóa rụng rời cả tay chân, thân hình lảo đảo suýt ngã, cũng may là hắn kịp thời đỡ lấy cô.
'Vậy có phải sẽ bị xử tội không?' Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi là Tiểu Hàng em trai mình lại làm ra chuyện động trời như vậy, nó thật sự là...tự tay hủy đi tiền đồ của mình rồi còn gì.
Cô còn có thể giúp được gì cho em trai đây?
'Đừng lo lắng, để anh xử lý.' Phạm Trọng Nam ôm cô càng chặt hơn, dịu giọng an ủi sau đó nhìn sang Ngụy Nhất Minh, ''Hiện giờ đã thẩm tra đến đâu rồi? Luật sư là ai?'
'Hôm nay Tiểu Hàng mới được đưa đến đây. Tối hôm qua tôi mới tới Luân Đôn, vừa nhận được tin tức thì đã lập tức đến đây ngay.'
'Em có thể gặp Tiểu Hàng không?' Giang Tâm Đóa yếu ớt hỏi.
'Thẩm tra còn chưa kết thúc, phía cảnh sát sẽ không cho em gặp đâu. Chúng ta trở về nhà trước đi, chuyện này anh sẽ bảo đoàn luật sư của tập đoàn Phạm thị đến tiếp nhận vụ án.'
Loại giao dịch nội tuyến theo hình thức này vượt trội hơn các vụ án truyền thống từ trước đến giờ, tức là nhân viên làm trong các công ty đã lên sàn chứng khoán chủ động tiết lộ tin tức nội bộ, vì vậy chắc chắn phải thẩm tra rất nhiều bộ phận có liên quan, sẽ không kết thúc nhanh như vậy đâu.
Điều mà họ cần làm lúc này là nhanh chóng để cho đội luật sư chuyên nghiệp đến phân tích tính nghiêm trọng của vụ án và nghiên cứu xem nên xử lý thế nào.
'Thật sự rất xin lỗi, anh không biết Tiểu Hàng sao lại bị cuốn vào trong loại vụ án này.'
'Anh Nhất Minh, anh không cần phải xin lỗi. Anh có lỗi gì đâu. Tiểu Hàng nó đã lớn rồi, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm nó đương nhiên có khả năng phán đoán. Chuyện nó phạm sai lầm chẳng liên quan gì đến anh.'
Giang Tâm Đóa cho dù có thất vọng đến đâu thì cũng hiểu, chuyện này có trách thì chỉ có thể trách Tiểu Hàng tuổi trẻ bồng bột, không biết thu liễm. Nếu như bởi vì chuyện này mà bị kết án, vậy thật sự là nó tự làm tự chịu rồi.
Nhưng không chỉ có vậy, còn làm cho người nhà khổ sở và lo lắng, thật sự là quá đáng mà.
'Sức khỏe của em không tiện bôn ba nhiều thì về nhà nghỉ ngơi trước đi. Nếu như có chuyện gì anh có thể giúp đỡ được, lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh.' Ngụy Nhất Minh thấy sắc mặt tái nhợt của Giang Tâm Đóa, vẫn không kìm được có chút đau lòng.
'Đóa Đóa, chúng ta về nhà trước, được không? Chuyện này có sốt ruột cũng không làm gì được.' Phạm Trọng Nam lo lắng thân thể của cô chịu không nổi.
Vừa nãy Ngụy Nhất Minh chỉ nói là có tình huống cực kỳ khẩn cấp cần cô qua đây, nếu như hắn biết là chuyện Giang Viễn Hàng bị phía cảnh sát giam giữ và thẩm tra thì hắn nhất định sẽ không cho cô đến đây, đến rồi cũng có giải quyết được gì đâu, chỉ càng lo lắng thêm mà thôi.
Cuối cùng, Giang Tâm Đóa chỉ đành nương theo sự dìu đỡ của Phạm Trọng Nam lên xe rời đi.
***
Vốn hai người lần nữa kết hôn dự định làm một yến tiệc nho nhỏ trong gia đình, mời những bạn bè thân thiết nhất và người nhà cùng tham gia và chia vui với họ nhưng bởi vì Giang Viễn Hàng xảy ra chuyện mà dự tính này cuối cùng bị hủy bỏ.
Cho dù có giận, có trách hắn không hiểu chuyện đến mấy nhưng bất kể thế nào, Tiểu Hàng vẫn là em trai của cô, cô sao lại có thể bỏ mặc không quan tâm cho được chứ?
Sau khi chuyện này xảy ra, Giang Tâm Đóa căn bản là không dám gọi điện thoại báo cho người mẹ ở Melbourne của mình biết, sợ bà chịu không nổi đả kích.
Điều duy nhất mà hiện giờ cô có thể làm chính là đợi sau khi những cuộc thẩm tra và điều tra của phía cảnh sát kết thúc, xem đoàn luật sư của Phạm thị có thể giúp cho em trai giảm bớt được bao nhiêu tội danh rồi mới quyết định. Nhưng cho dù là có đoàn luật sư chuyên nghiệp nhất, giỏi giang nhất giúp đỡ đi nữa thì kết quả chung cuộc vẫn không tránh khỏi án tù, chỉ là thời gian dài hay ngắn mà thôi.
Lần này Tiểu Hàng thực sự làm quá mức rồi. Cô tưởng rằng sau khi chuyện của Phạm Trọng Nam, của tập đoàn Phạm thị trôi qua, em trai đã biết hối cải rồi, thật không ngờ nó càng lúc càng quá đáng hơn.
Xem ra, cô hoàn toàn không hiểu gì về người em trai này của mình rồi.
Qua hơn một tháng thẩm tra, tuy rằng có đoàn luật sư của tập đoàn Phạm thị hết sức tích cực giúp đỡ, Giang Viễn Hàng vẫn bị phán là có tội, kết án hai năm tù giam.