Một buổi sáng mùa xuân, khi tia nắng mặt trời đầu tiên của buổi sáng xuyên qua lớp rèm thưa chiếu vào chiếc giường lớn nơi hai thân thể còn đang dây dưa, Phạm Trọng Nam chậm rãi mở mắt, theo thói quen vươn tay sang phải kéo người bên cạnh sát vào lòng mình hơn, nặng nề đặt một nụ hôn vang dội lên má cô.
'Chào buổi sáng.' Giọng người đàn ông bởi vì mới vừa ngủ dậy mà càng thêm trầm thấp mê người.
Cô giống như vẫn còn say sưa trong mộng chưa chịu tỉnh, thấy vẻ lười nhác của cô, hắn dịu dàng dùng tay giúp cô vén gọn những sợi tóc dài đang lõa xõa trên mặt, trên gối để lộ gương mặt trắng nõn bởi vì mấy tháng nay thường xuyên lao động ngoài trời mà ánh lên một vẻ hồng hào đầy khỏe mạnh của cô, động tác trìu mến, âu yếm vạn phần. Tay hắn chậm rãi dời khỏi mái tóc cô, hết cọ vào sóng mũi lại cọ đến gò má rồi trượt xuống chiếc cằm nhỏ, thậm chí còn nghịch ngợm cắn vào cổ cô, quyết tâm đánh thức cô dậy. Nếu như là trước đây cô sẽ ư ử mấy tiếng như một chú mèo lười sau đó ôm trả lại hắn nhưng giờ lại có vẻ như rất không nỡ rời khỏi mộng đẹp.
Mấy ngày nay cô trở nên rất thích ngủ, thường là hắn thức dậy một lúc lâu rồi cô mới chịu dụi mắt thức dậy, dậy rồi lại rất không tình nguyện rời giường, nếu như không phải có hai đứa nhỏ qua đây, hắn nhất định sẽ để cho cô ngủ lâu hơn, chỉ tiếc là, hắn lại không biết làm bữa sáng.
Sáng hôm qua ba cha con mỗi người một ly sữa, một cái bánh mì lấy từ trong tủ lạnh ra mà qua bữa sáng, hôm nay chắc là sẽ không như vậy nữa chứ?
Nhưng, hắn thật không đành lòng đánh thức cô dậy.
Cộc cộc...
Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của Phạm Trọng Nam, hắn ngồi dậy xuống giường bước ra mở cửa.
Phạm Dật Triển và Giang Bối Bối đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt thật tội nghiệp, 'Ba, mẹ, con đói bụng quá, mà con không muốn ăn bánh mì.'
'Được rồi, để ba xuống giải quyết. Đợi ba một chút.' Phạm Trọng Nam đóng cửa phòng lại, đi rửa mặt thay quần áo.
Tuy rằng hắn không quá giỏi làm bếp nhưng dù sao cũng đỡ hơn trước nhiều lắm, đợi lát nữa chỉ cần cho xúc xích đã chế biến sẵn vào lò nướng, lại chiên thêm mấy quả trứng và nướng bánh mì nữa là xong, như vậy chắc cũng không quá khó đâu nhỉ.
Những chuyện này hắn đã thấy cô làm rất nhiều rất nhiều lần rồi.
Hắn quyết định, lần này nhất định phải thử một phen.
***
Khi Phạm Trọng Nam thay một bộ đồ thoái mái ở nhà bước ra, Giang Tâm Đóa cũng đã thức dậy đang ngồi trên giường, mái tóc dài xõa tán loạn trên thân thể không một sợi tơ của cô, bộ dạng này, kiều mị và quyến rũ đến tận cùng khiến mắt hắn thoáng tối lại. Nếu như không phải vì hai đứa nhỏ còn đang đói bụng chờ bữa sáng của mình dưới nhà, hắn nghĩ mình sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy, nhất định phải ôm cô vào lòng triền miên một hồi.
'Sao anh dậy làm gì?' Giọng Giang Tâm Đóa vẫn còn đậm đặc buồn ngủ.
Hắn đi đến bên giường, nâng mặt cô lên nhẹ nhàng ấn lên môi một nụ hôn, 'Nếu còn buồn ngủ thì em ngủ thêm một lúc nữa đi, anh xuống nhà làm bữa sáng cho hai đứa nhỏ, hai đứa đói sắp xỉu rồi.'
Nghe hắn nói phải làm bữa sáng cho các con, cơn buồn ngủ của Giang Tâm Đóa lập tức biến mất, ' Không cần đâu, để em làm cho. Anh xuống nhà làm nóng hai ly sữa cho con trước là được rồi.'
Nếu muốn hắn làm bữa sáng, không biết lát nữa cô còn phải thu dọn nhà bếp mệt đến đâu nữa.
Giang Tâm Đóa xuống giường vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, sau khi dùng nước ấm rửa mặt, cô nhìn chính mình trong gương, cảm thấy trên mặt dường như có thêm chút thịt, là cô mập lên sao?
Nghi hoặc đưa tay bóp bóp eo mình, cũng không có gì thay đổi nha?
Chỉ là...như chợt nghĩ ra chuyện gì, bàn tay cô chậm chạp dời ra phía trước, xoa nhẹ vùng bụng còn bằng phẳng của mình.
Cái kia của cô tháng này chưa có đến!
Chắc không phải lại có nữa đấy chứ?
Bất kể là lúc ban đầu khi vừa mới kết hôn hay là sau khi bọn họ chia cắt rồi lại trùng phùng, mỗi lần bên nhau hắn trước giờ đều không dùng bất kỳ biện pháp tránh thai nào, nhưng cô cũng không có. Chắc có lẽ do thể chất của cô thuộc dạng không dễ mang thai cho nên cô trước giờ cũng không nghĩ đến chuyện tránh thai.
Mà bây giờ...
Nếu như thật sự mang thai, vậy chắc chắn cũng là lúc đến Moscow mới có.
Ôi trời ạ! Chẳng lẽ cô lại sắp làm mẹ nữa sao?
Trong lòng cô tràn đầy vui sướng và chờ mong!
Xem ra chuyến này trở về, thủ tục kết hôn không lập tức làm là không được rồi.
Bởi vì chưa kiểm tra xác nhận có phải đã thật sự mang thai hay không, cộng thêm cô cũng không cảm thấy có gì không thích hợp cho nên mãi cho đến khi lòng đầy lưu luyến rời khỏi Moscow cô vẫn chưa nói với hắn chuyện này.
***
Xa cách mấy tháng ròng, cuối cùng họ cũng lại quay về căn biệt thự xa hoa ở Luân Đôn.
Vừa về đến nhà, hai đứa nhỏ lập tức đề xuất ý kiến sửa sang lại vườn hoa rộng lớn trước nhà, ngoại trừ nhà kính trồng hoa ra, chúng đề nghị quy hoạch một nửa vườn hoa lại, sửa thành trồng rau.
Rõ ràng là một vườn hoa được quy hoạch kỹ lưỡng của gian đại trạch xa hoa đang yên đang lành lại bị hai đứa nhỏ làm cho chẳng ra làm sao cả, đây cũng đâu phải vùng nông thôn như ở Moscow thế nhưng chúng lại cứ nhất quyết muốn phân luống trồng rau.
Nhưng hai vị chủ nhân đều không có ý kiến rồi, những người làm cho dù tiếc vườn hoa đến đứt ruột cũng phải cắn răng làm theo bởi vì căn bản là họ không có quyền lên tiếng.
Chuyện hai người vị chủ nhân nhỏ của họ Phạm muốn cải tạo vườn hoa thành vườn rau có thể nói là làm kinh động đến tất cả những người thân và bạn bè của hai người lớn.
Hai vợ chồng Phạm Uyển Viện, Lạc Tư, Bách Thiếu Khuynh cùng những người khác đều tò mò đến xem, xem xong ai nấy đều không nói gì, chỉ sờ cằm mím môi cười rời đi.
Sau khi về đến Luân Đôn, chuyện học của Giang Tâm Đóa không có tiếp tục bởi vì cô còn phải chăm sóc cho Phạm Trọng Nam.
Nếu muốn nói chăm sóc, không bằng nói là giám sát thời gian làm việc, đôn đốc hắn nghỉ ngơi còn đúng hơn.
Thế là, danh chính ngôn thuận Giang Tâm Đóa trở thành trợ lý riêng của Phạm Trọng Nam, mỗi ngày theo hắn đi làm, tan tầm, vì để giảm thiểu thời gian hắn phải sử dụng đôi mắt, thông thường những bản kế hoạch và báo cáo đều do cô trực tiếp đọc cho hắn nghe, nếu không có vấn đề hắn chỉ cần ký tên là được.
Lúc vừa mới bắt đầu tiếp xúc với những sự vụ của công ty, cô nửa hiểu nửa không, trước đây đối với những chuyện kinh doanh cô hoàn toàn không có chút hứng thú nào nhưng vì hắn, cô không thể không hao tâm phí sức cố gắng học hỏi.
Cũng may cô cũng không phải ngốc, chỉ là không có hứng thú mà thôi nhưng một khi cô nghiêm túc và cố gắng lên rồi, rất nhiều chuyện tiến bộ rất nhanh.
***
Trụ sở chính của tập đoàn Phạm thị
Luân Đôn hôm nay khó được một ngày thời tiết rất đẹp, buổi trưa ánh mặt trời rực rỡ soi khắp đất trời, nghiêng nghiêng chiếu qua lớp thủy tinh, chiếu đến người ngồi nơi sofa sát cửa sổ đang mơ mơ màng màng muốn ngủ.
Nếu như lúc này có thêm một chút âm nhạc du dương nữa, nhất định cô sẽ lập tức chìm vào mộng đẹp.
Trở về Luân Đôn đã hơn hai mươi ngày, một tuần lễ trước Lạc Khải đi Pháp công tác, Phạm Uyển Viện cũng đi theo chồng mình, hai vợ chồng xem như mượn chuyện công thuận tiện trải qua một kỳ nghỉ lãng mạn.
Thế nên thời gian làm việc của Phạm Trọng Nam bỗng dưng kéo dài hơn khá nhiều, vì phải theo hắn đi làm nên cô vẫn luôn không có thời gian đến bệnh viện xác nhận chuyện có mang thai hay không.
Nhưng, không cần phải đến bệnh viện, chiếu theo kinh nghiệm lần trước cô cũng biết chắc chắn là có rồi bởi vì khoảng thời gian này cô cực kỳ thích ngủ, ngay cả xem những báo cáo khô khốc kia mà mí mắt cũng đang đánh nhau đòi đình công.
Haizz, công việc vừa mới làm quen tay, căn bản là chưa giúp được hắn bao nhiêu chuyện cả, nếu như Phạm Trọng Nam biết chuyện cô mang thai, tin chắc là sẽ không cho cô mỗi ngày theo hắn đến công ty như thế này rồi.
Nhưng không nghĩ nhiều làm gì, dù sao có thể giúp hắn được bao nhiêu thì mừng bấy nhiêu thôi! Ở bên cạnh hắn, bất kể là trở về với cuộc sống phồn hoa ở Luân Đôn hay ở nông thôn cuốc đất trồng rau, đều cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
Nghĩ nhiều như vậy làm gì chứ? Tranh thủ lúc này hắn đi họp, cô chợp mắt một lát trước đã.
Như một chú mèo nhỏ thoải mái hưởng thụ ánh nắng ấm áp của mùa xuân, khóe môi nhẹ câu lên một nụ cười hạnh phúc cảm giác mà Giang Tâm Đóa mang đến cho Phạm Trọng Nam lúc này đây chính là như vậy.