Độc Gia Sủng Hôn

Chương 327: Hành trình đến hạnh phúc (12)




Còn Phạm Trọng Nam, mỗi ngày đều ra vườn hoa theo dõi sự trưởng thành của đủ loại rau cải trong vườn. Vị đại boss cao cao tại thượng, thường ngày tây trang giày da ngồi trong văn phòng bỗng dưng lại trở thành nông dân, mỗi ngày rất nghiêm túc ghi chép lại quá trình phát triển của từng loại cây, nghiên cứu tư liệu xem lúc nào thì nên tỉa cành, lúc nào thì nên bón phân, mỗi một chuyện nhỏ đều nghiêm cẩn giống như quyết sách những kế hoạch hàng tỷ đô vậy, chuyện nào cũng làm rất thỏa dáng khiến cho Giang Tâm Đóa, người vốn dự định làm nông dân rốt cuộc lại trở thành trợ thủ cho hắn.

Thân phận thay đổi thành nông dân không làm khó được đại boss chút nào, hắn làm thật thuận tay nhưng chuyện bếp núc thì vẫn không có bao nhiêu tiến bộ.

Vì để xóa sạch tiếng xấu là “vụng về” trong nhà bếp nên mỗi lần cô xuống bếp, Phạm tiên sinh cũng không quên theo sau để học hỏi, chỉ tiếc là, không có thiên phú tức là không có thiên phú, ngay cả gọt một củ khoai tây, đến cuối cùng, phần vỏ bỏ đi so với phần ăn được còn nhiều hơn, khiến Giang Tâm Đóa cảm thán vô cùng, thì ra đại boss cũng không phải toàn năng, haizz.

Còn chuyện rửa bát đĩa cũng vẫn không có chút tiến bộ nào, tuy rằng không còn đánh vỡ bát đĩa như trước nhưng vẫn khiến cho bồn rửa bát lộn xộn cả lên, đến cuối cùng vẫn phải là cô ra tay dọn dẹp.

Vì không để chính mình thêm mệt, cô dứt khoát không cho hắn làm gì nữa, đẩy ra khỏi bếp.

Thời tiết ở Moscow càng lúc càng ấm áp, ban ngày càng lúc càng kéo dài mà hắn bởi vì thường xuyên lao động trong vườn rau, làn da trở nên rám nắng đi nhiều, đợi khi hai đứa nhỏ qua đây lần nữa, nhất định sẽ ngạc nhiên lắm đây.

Cuối tháng ba, trong ánh nắng mùa xuân ấm áp, trong sự ngạc nhiên và mừng rỡ, hai người đón tiếp những vị khách từ phương xa bất ngờ đến thăm.

Là Đường Nhĩ Ngôn và con gái Đường Tâm, còn có cả Sở Tư Nhan.

Lúc xe của Đường Nhĩ Ngôn đậu lại trước cửa căn biệt thự gỗ, Phạm Trọng Nam trên đầu đội mũ lưỡi trai và vật bất ly thân là chiếc kính râm đang bận rộn bón phân cho rau, còn Giang Tâm Đóa cũng đội mũ cùng một kiểu dáng, mái tóc lúc này đã dài ra không ít được cột lại thành một chiếc đuôi ngựa ở sau đầu đang xới đất chuẩn bị trồng một đợt rau mới.

Nghe tiếng còi xe từ ngoài cửa, hai người cùng dừng công việc trong tay bước ra...

Đường Nhĩ Ngôn trên đường lái xe đến đây đã cảm thán vô cùng, công trình xây dựng thành phố mới này cực kỳ thành công, cảnh vật ở đây cũng thật đẹp, đúng là một nơi không tệ để nghỉ phép.

Nhưng, nghe nói Phạm Trọng Nam đã ở chỗ ngày gần ba tháng rồi, nghỉ phép lần này cũng không khỏi dài quá đấy chứ? Không có khách sạn, không có siêu thị, nhà hàng và quán bar cũng không, ở một chỗ như vậy lâu ngày không phải sẽ thành ẩn cư luôn sao?

Lúc đầu mục tiêu khi họ xây dựng thành phố mới này không phải là để người ta đến ẩn cư mà là để cung cấp cho những người đang đứng trên đỉnh kim tự tháp một nơi nghỉ dưỡng với sự hưởng thụ cao nhất, thoải mái, an tĩnh, gần gũi với thiên nhiên.

Nếu như nói suốt trên đường đến đây Đường Nhĩ Ngôn đã đủ bất ngờ thì khi gặp được Phạm Trọng Nam bởi vì lao động ngoài vườn rau mà rám đen, thân thể cũng vì vậy mà càng thêm rắn chắc và cường tráng thì hắn càng không dám tin, ngớ người đứng bên cạnh xe hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Phạm Trọng Nam ngày thường luôn chỉnh tề với tây trang giày da lúc này ăn mặc đơn giản đến không thể đơn giản hơn với quần Jeans và áo thun, nhưng vì thế mà nhìn trẻ ra không ít, cộng thêm chiếc mũ lưỡi trai và kính râm, nếu như không phải vì đã biết hắn nhiều năm, Đường Nhĩ Ngôn nghĩ mình có lẽ sẽ tưởng hắn là nông dân thật, còn Giang Tâm Đóa đang đứng sau lưng hắn kia, trên người cũng là một bộ quần áo đơn giản gọn gàng, haizz, thật sự là phu xướng phụ tùy nha.

'Có muốn vào nhà chưa?' Phạm Trọng Nam đưa tay mở rộng cánh cửa gỗ, chỉ liếc Đường Nhĩ Ngôn một cái sau đó ánh mắt xoáy về phía cô bé Đường Tâm vừa mới từ trên xe bước xuống, và cả...

Sở Tư Nhan???

Bọn họ rốt cuộc cũng ở bên nhau rồi?

Giang Tâm Đóa ở phía sau Phạm Trọng Nam vừa định lên tiếng chào hỏi Đường Nhĩ Ngôn thì ánh mắt cũng vừa khéo quét về phía Đường Tâm và Sở Tư Nhan, những lời vừa định nói toàn bộ nghẹn ở cổ họng.

Họ?

Đường Tâm và Sở Tư Nhan?

'Tâm Tâm, qua đây. Chào chú Frank với dì Giang đi, lần trước ở Melbourne con có gặp rồi đó, nhớ không?' Đường Nhĩ Ngôn không để ý đến ánh mắt đầy kinh ngạc của hai người, xoay người vẫy tay về phía hai người phụ nữ một lớn một nhỏ, 'Nhan Nhan, em cũng qua đây đi.'

'Chào chú Frank, chào dì Giang, đây là mẹ con, mẹ con đã về rồi.' Trên mặt Đường Tâm vẫn là nụ cười ngọt ngào như trước giờ nhưng trong mắt có thêm một phần vui vẻ mà trước đây không có.

'Tư Nhan, Tâm Tâm, đã lâu không gặp!' Giang Tâm Đóa vui vẻ bước tới đang định gang tay ôm lấy cô bé đáng yêu trước đây đã từng bởi vì hâm mộ người khác có mẹ mà mình không có mà khóc nức khóc nở kia nhưng lại chợt nhớ ra trên tay mình lúc này dính đầy bùn đất nên ngượng ngùng cười, 'Xin lỗi nha, trên người mình bẩn quá.'

'Dạ không sao.' Trái với cô, Đường Tâm cười rất vui vẻ bổ nhào đến.

'Xem ra hai người sống ở đây không tệ nha. Từ con cá lớn trong giới tài chính trở thành nông dân, vai diễn này còn muốn diễn bao lâu đây?'

Dưới tán dù lớn trong sân vườn, Đường Nhĩ Ngôn vừa nhàn nhã uống trà vừa hỏi.

Phạm Trọng Nam vẫn ăn mặc như lúc vừa nãy, hắn đưa mắt dõi theo Giang Tâm Đóa đang dẫn cô bé Đường Tâm trong mắt không giấu được tò mò và Sở Tư Nhan cùng đi tham quan vườn rau của mình, 'Không biết nữa. Sống như thế này qua cả đời cũng không có gì không tốt.'

Nghe câu này, ngụm trà trong miệng Đường Nhĩ Ngôn suýt nữa thì phun ra, hắn nhướng mày, 'Cả đời? Tôi không nghe lầm đấy chứ?' Hắn thật sự có thể buông bỏ hết trách nhiệm trên người sống mai danh ẩn tích sao?

Một câu nói như vậy hắn chưa bao giờ tưởng tượng sẽ nghe được từ miệng của Phạm Trọng Nam, thế nhưng hôm nay hắn đã nói ra. Năm đó khi Đường Nhĩ Ngôn hắn vung tay, vì người đẹp đổi lấy một nửa sự nghiệp, người bên ngoài đều đã từng vì hành động này của hắn mà đồn đãi một thời gian dài, đằng này...

Bạn tốt của hắn đây càng quả đoán hơn, vì người đẹp có thể buông tay cho sự nghiệp về ẩn cư nơi rừng núi.

Khí phách này, quả nhiên không phải người thường có thể so bì.

'Cậu có muốn thử không?' Phạm Trọng Nam liếc sang hắn một cái.

'Ngẫu nhiên đến đây nghỉ phép thì được, sống lâu dài thì không được, ít ra hiện tại còn chưa được, hoặc có lẽ, đợi đến lúc mình năm sáu mươi tuổi thì sẽ bắt đầu suy nghĩ đến cuộc sống như bây giờ của bạn.' Đường Nhĩ Ngôn nói một cách thật lòng.

Sự nghiệp của nhà họ Đường toàn bộ đều đè nặng trên người hắn, nếu hắn muốn buông tay không lo cũng không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được.

'Sau khi cậu năm mươi tuổi rồi, định đem hết trách nhiệm giao cho con gái cậu hay sao?' Nếu như là một cô gái có tính cách mạnh mẽ và có năng lực, muốn tiếp nhận Đường thị cũng không phải không có khả năng nhưng nhìn cô gái dịu dàng yếu ớt kia của hắn, Phạm Trọng Nam thật không dám tin tưởng cho lắm.

Trông mặt mà bắt hình dong, cô bé Đường Tâm tính cách cả thẹn lại hướng nội, nhìn tới nhìn lui cũng không phải là loại người có thể gánh vác trọng trách trên vai.

'Tôi đã có đối tượng rồi.' Đường Nhĩ Ngôn hiểu ý bạn, chỉ nhếch môi cười.

'Chắc không phải dự tính tìm một người phụ nữ khác giúp cậu sinh thêm một đứa con trai đấy chứ? Cẩn thận người kia thật vất vả mới tìm về lại chạy mất đấy.' Phạm Trọng Nam nửa đùa nửa thật nói, 'Ai là người thừa kế cũng không quan trọng đến vậy, công ty có thể giao cho người có chuyên nghiệp quản lý, quyền chủ đạo ở trên tay cậu là được rồi.'

'Con có một đứa là đủ rồi.' Lúc đầu có Đường Tâm cũng là bởi vì cô quá mong mỏi có một đứa con chứ bản thân hắn đối với chuyện con cái cũng không quá để tâm, 'Công ty tôi sẽ giao cho người tôi cảm thấy đáng tin cậy và trung thành nhất.' Cũng là người có thể chăm sóc cho Đường Tâm cả đời.'

'Cậu đã có dự tính sẵn thì tốt rồi. Đúng rồi, gần đây thị trường Bắc Âu không ổn định cho lắm, tôi định thu hồi hết số tiền đã đầu tư vào đó lại, bên đó cậu tính thế nào?' Phạm Trọng Nam lơ đễnh nói.