Độc Gia Sủng Hôn

Chương 321: Hành trình đến hạnh phúc (6)




Mang theo chiếc kính đen bảo vệ đôi mắt, Phạm Trọng Nam bước xuống xe, khoảng thời gian này hắn đi đâu cũng phải mang mắt kính, nếu ở trong nhà thì mang loại kính thường, ra ngoài thì phải đeo kính đen để bảo vệ đôi mắt khỏi ánh nắng mặt trời quá chói mắt và cả bụi bặm. Mắt hắn chỉ có thể nhìn được rất mờ, phong cảnh trước mắt hoàn toàn không thể nhìn rõ nhưng có thể cảm nhận được màu trắng của tuyết và màu xanh của cây cối giao thoa quả thực không tệ, hắn cũng có thể cảm nhận được đôi mắt mình có chút biến hóa, áp lực giảm đi không ít, hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều. Chính vì những thay đổi này mà vẻ mặt hắn cũng thoải mái nhẹ nhàng hơn hẳn.

'Đi ra ngoài cửa xem thử...' Hắn chợt lên tiếng đề nghị.

'Bên ngoài có gì đáng xem sao?' Giang Tâm Đóa vui vẻ ôm eo hắn.

'Đi ra xem không phải sẽ biết ngay sao.' Phạm Trọng Nam không trả lời cô.

Thấy vẻ thần bí của hắn, Giang Tâm Đóa thả tay ra khỏi người hắn, vòng qua xe chạy ra ngoài, lúc này mới phát hiện tấm biển gỗ treo trên cửa lớn được viết bằng tiếng Trung, rõ ràng bốn chữ, “Nhà của Đóa Đóa“.

Đây là...hắn cố tình chuẩn bị cho cô sao?

Bắt đầu từ lúc nào vậy? Tại sao trước giờ chưa từng nghe hắn nhắc đến? Nếu như không phải lần này cô muốn đưa hắn ra ngoài cho khuây khỏa thì đến lúc nào hắn mới chịu tiết lộ với cô đây?

“Nhà của Đóa Đóa”, nhà của cô, không, phải nói đây là nhà của họ mới đúng!

Cố nén nước mắt đang chực tràn ra khỏi khóe mi, Giang Tâm Đóa chạy trở lại bên cạnh hắn, lặng lẽ ôm chầm lấy hắn.

Tài xế giúp họ mang số hành lý đơn giản của hai người cùng một số thức ăn tươi sống mới vừa mua từ trung tâm thành phố vào nhà sau đó cáo từ rời đi.

Vào trong nhà Giang Tâm Đóa mới phát hiện bên ngoài căn biệt thự nhìn có vẻ đơn giản nhưng bên trong được trang bị đầy đủ những thiết bị sinh hoạt cần thiết, hơn nữa tất cả những thiết bị đều là máy móc hiện đại hóa, sử dụng vừa tiện lợi lại rất hữu dụng.

Vừa nhìn đã biết thiết kế của những thiết bị sinh hoạt này chắc chắn đã được bàn bạc kỹ với nhà thiết kế, tất cả đồ đạc đều có góc hình bầu dục, cho dù là góc vuông thì cũng được cẩn thận bọc lại bằng một lớp nhựa mềm, rõ ràng là thiết kế dành riêng cho những gia đình có trẻ nhỏ nhằm để tránh cho chúng lúc chạy tới chạy lui trong nhà nếu có đụng phải cũng không bị thương.

'Anh mua chỗ này từ bao giờ vậy?' Cô kéo tay hắn dẫn đến chiếc sofa rộng rãi cùng ngồi xuống. Lần thứ hai họ đến đây vẫn ở trong căn biệt thự gỗ của Phạm Hi Nhiên.

Nhưng chỗ này, rõ ràng không phải mới được trang trí lại.

'Căn biệt thự này là một trong những căn đầu tiên được xây của công trình xây dựng thành phố mới, anh cố tình lưu lại.'

'Ý anh là những căn nhà mà chúng ta nhìn thấy suốt trên đường về đây đều là của các anh xây sao?' Cô còn tưởng những chủ nhà ở đây thực sự cùng thống nhất xây theo phong cách nông thôn nữa chứ.

'Em không thích sao?' Phạm Trọng Nam hỏi lại.

'Ai nói là em không thích. Đây là căn nhà đặc biệt xây cho em kia mà.' Hai tay Giang Tâm Đóa bám vào cánh tay hắn, vẻ mặt kiêu ngạo mà thỏa mãn, 'Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta phải triển khai một cuộc sống mới, tất cả đều phải tự mình ra tay. Anh ngồi tạm ở đây một lát, em đem đồ đạc lên lầu trước sau đó xuống nhà chuẩn bị cơm tối, được không?'

'Đóa Đóa...' Hắn kéo cô trở lại.

'Gì vậy?'

Vất vả cho em! Câu nói này hắn không nói ra lời nhưng cô vẫn cảm nhận được.

'Anh còn chưa được ăn thức ăn em làm, đợi lát nữa cho anh thưởng thức tay nghề của em. Buông ra đi, em còn nhiều việc phải làm, anh ngồi ở đây, ngoan ngoãn một tí.' Cô giống như đang dỗ dành một đứa con nít, hôn lên má hắn một cái sau đó chạy như bay lên lầu.

Giang Tâm Đóa vui vẻ bận rộn suốt buổi chiều, thu dọn hành lý gọn gàng, sửa sang lại phòng ngủ dù đã rất sạch sẽ sau đó xuống nhà chuẩn bị bữa tối cho hai người.

Tuy rằng cô biết nấu ăn nhưng thao tác thực tế kinh nghiệm cũng không nhiều, phần lớn là học lóm từ mẹ mình sau khi dọn đến Melbourne ở, tay nghề đương nhiên không tốt như vừa nãy cô nói với Phạm Trọng Nam nhưng so với hắn, người đối với chuyện bếp núc hoàn toàn chỉ là con số không mà nói thì quả thực tay nghề của cô đã tương đương với đầu bếp nhà hàng rồi.

Đương nhiên là Phạm Trọng Nam cũng không chê bai gì, cô gắp cho món gì thì hắn ăn món đó.

Ăn cơm tối xong thì bên ngoài trời cũng đã tối mịt, sau khi rửa bát và thu dọn nhà bếp xong, cô nắm tay hắn đưa lên lầu, hai người tắm xong, chỉ lưu lại một ngọn đèn nhỏ trên tường rồi cùng nhau rúc vào trong chiếc sofa mềm mại, thoải mái nhìn phong cảnh bên ngoài, dưới ánh trăng, lớp tuyết phủ trên đất, trên cây như nhuốm một vàng hào quang, đẹp đến không chân thật.

Người thành phố mỗi ngày đều phải đối mặt với cuộc sống xô bồ xô bộn, áp lực đè nén, rất khó có được khoảnh khắc sống chậm lại, hưởng thụ cảnh đẹp và sự yên tĩnh như bây giờ.

Điều tiếc nuối nhất lúc này là mắt hắn vẫn còn chưa nhìn rõ được mọi vật, nhưng không sao cả, cô tin sau này họ vẫn còn rất nhiều cơ hội.

Tuy rằng nhìn không rõ cảnh sắc bên ngoài thế nào nhưng Phạm Trọng Nam vẫn cảm nhận được sự yên tĩnh và thoải mái nơi này. Cách xa những phồn hoa của đô thị quay về với thiên nhiên, bên cạnh còn có cô bầu bạn, lòng của hắn tràn đầy cảm giác an bình và thỏa mãn.

Giang Tâm Đóa nhìn vẻ mặt thoải mái và tự tại của hắn, đưa tay nắm lấy tay hắn, mười ngón giao triền, dịu giọng nói, 'Bác sĩ Victor nói mắt của anh cần phải đến bệnh viện đúng hạn để bác sĩ kiểm tra. Ông ấy đã giới thiệu cho em một phòng khám mắt rất nổi tiếng ở đây, qua mấy ngày nữa chúng ta đến đó tái khám, anh thấy sao?'

Sau khi làm phẫu thuật đến bệnh viện tái khám theo đúng kỳ hạn là chuyện rất quan trọng nhất là đối với loại bệnh giống như của hắn, tuy rằng tỷ lệ phẫu thuật thành công rất cao nhưng mức độ hồi phục phải dựa theo cơ địa của từng người này. Cho dù đến đây thay đổi hoàn cảnh để khuây khỏa hơn thì cũng không được xem nhẹ chuyện này.

Qua một lúc im lặng, cuối cùng mới nghe hắn đáp một tiếng, 'Được.'

'Vậy ngày mai em gọi điện qua đó đặt hẹn trước sau đó bảo tài xế đến đón chúng ta, thuận tiện mua thêm một ít thức ăn và vật dụng cần thiết về.' Cô sắp xếp mọi chuyện thật hợp tình hợp lý.

'Đóa Đóa...' Phạm Trọng Nam nắm lấy tay cô đưa đến bên môi, dùng cằm cọ nhẹ mu bàn tay cô, động tác mềm nhẹ, tràn đầy nhu tình, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói, 'Em trở nên càng lúc càng giỏi giang, mà anh thì càng lúc càng vô dụng rồi. Chuyện gì cũng phải nhờ tay em làm.' Càng lúc hắn càng ý thức một cách sâu sắc rằng góc độ giữa hai người đã thay đổi nhiều lắm, cô càng lúc càng giống bà chủ nhà, mà hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Giang Tâm Đóa không thích nghe nhất là những lời này từ hắn, haizz, người đàn ông này từ lúc nào lại thích đẩy mình vào ngõ cụt thế này?

'Ai nói vậy? Anh có thể làm được rất nhiều việc mà.'

'Chẳng hạn như?' Hắn cũng muốn biết mình còn có thể làm được chuyện gì.

'Giúp em xoa bóp nè, hôm nay bận bịu việc nhà suốt cả ngày, mệt chết được.' Cô nũng nịu đưa bàn tay kia cho hắn.

'Thật sự mệt lắm sao?' Hắn vừa giúp cô xoa bóp bàn tay vừa lo lắng hỏi, 'Bằng không...'

Lời của Phạm Trọng Nam còn chưa nói hết thì đã bị cô chặn lại, 'Tuy rằng hơi mệt một chút nhưng em rất vui.'

'Thật sự rất vui sao?'

'Ừm, thật sự.'

Giang Tâm Đóa gối đầu trên đùi hắn cọ tới cọ lui tìm một góc nằm thoải mái, hai tay nâng cao để hắn dễ dàng massage mà hắn thì cực kỳ nghiêm túc giúp cô, xoa bóp xong một tay lại đổi sang một tay khác, thoải mái đến nỗi cô mơ màng muốn ngủ, chắc là bởi vì hôm nay mệt thật sự nên chỉ nằm một lúc là cô đã chìm vào giấc ngủ thật.

Khi cô lần nữa thức giấc thì mới phát hiện hắn đã ngủ nhưng hai tay vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô không buông.

Lòng Giang Tâm Đóa bất giác mềm nhũn!

Cô nhích vào sát người hắn hơn, nửa thân trên hơi nhớm lên, hai tay vòng qua cổ hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.

Cho dù ngày mai thức dậy eo mỏi lưng đau cô cũng không muốn đánh thức hắn vào lúc này.

Đêm đầu tiên ở lại Moscow họ cứ như thế ôm chặt lấy nhau, không hề có cảm giác lạnh lẽo dù ngoài kia là giá rét cuối đông, ở trên chiếc sofa không nhỏ nhưng cũng không kể là rộng ngủ một giấc đến sáng.