Độc Gia Sủng Hôn

Chương 32: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân (3)




Sáu giờ rưỡi chính là giờ dùng cơm tối, cũng chính là lúc quản gia lên gõ cửa phòng sách báo với chủ nhân và khách của mình đã đến giờ dùng cơm rồi lui xuống.

'Đói bụng lắm rồi, xuống ăn cơm thôi!' Dù sao công sự cũng đã bàn gần xong, Bách Thiếu Khuynh lười lĩnh vươn vai đứng dậy.

Cũng may là lúc nãy hắn thức thời không triệt để chọc giận tên kia, bằng không chút chuyện công này chắc rằng sẽ không có cơ hội bàn bạc gì. Nhưng cho dù có bàn thì giọng điệu của tên kia vẫn lạnh như băng, hoàn toàn không nhượng bộ chút nào, vốn là trong vụ làm ăn này hắn được sáu phần lợi nhuận thế mà bị hắn cứng rắn ép xuống chỉ còn bốn phần.

Phạm Trọng Nam, cậu đúng là quá ác, đợi lát nữa tôi không đòi lại chút vốn thì không được. Bách Thiếu Khuynh nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm.

Mặc kệ trong lòng Phạm Trọng Nam có thực sự muốn xé xác hắn ra hay không, Thiếu Khuynh đường hoàng vỗ mông dứng dậy, chuẩn bị đi vỗ về bao tử của mình.

Một mình đi trước đến phòng ăn dưới lầu, lúc này trên chiếc bàn ăn dài thức ăn đã được dọn lên còn Giang Tâm Đóa thì đã ngồi sẵn ở vị trí của mình chờ hai người.

Thấy chỉ có một mình Bách Thiếu Khuynh xuống, cô theo phép lịch sự nhẹ gật đầu chào, 'Bách tiên sinh.'

'Tôi nói rồi mà Đóa Đóa, làm gì mà khách sáo với tôi vậy chứ?' Cách xưng hô của Bách Thiếu Khuynh đã từ Tâm Đóa tự động đổi thành Đóa Đóa, trên mặt mang theo nụ cười tươi rói hắn đi đến bên cạnh Giang Tâm Đóa, oai phong ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, khiến quản gia lòng đầy khó hiểu nhưng bà không dám đắc tội vị khách quý này của chủ mình.

'Anh ta còn chưa xuống sao?' Giang Tâm Đóa quả thực không muốn anh ta cách mình quá gần như vậy nhưng có chút không biết làm sao.

Cô biết giao tình giữa anh ta với Phạm Trọng Nam không tệ, bằng không thì tuyệt đối không vào được đây. Nhưng cô cũng biết, người đàn ông tên Bách Thiếu Khuynh này tuy rằng trên mặt lúc nào cũng treo nụ cười tươi rói, lịch lãm phong độ như một chàng bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích nhưng thực ra bụng dạ thật khó lường.

Tốt nhất là cô nên giữ một khoảng cách an toàn với anh ta thì hơn!

'Hắn hả?' Bách Thiếu Khuynh cười thật tươi, một vẻ hoàn toàn vô hại, 'Ý cô muốn hỏi người chồng yêu dấu của mình sao?'

“Người chồng yêu dấu” mấy chữ này khiến mặt Giang Tâm Đóa thoáng ửng đỏ, một câu cũng không nói nên lời, chỉ đành tuân theo tôn chỉ hàng đầu – im lặng là vàng.

'Đã kết hôn rồi mà còn thẹn thùng vậy sao?' Giọng Bách Thiếu Khuynh lần nữa vang lên mang theo ý trêu chọc thật rõ ràng.

'...' Giang Tâm Đóa quyết định làm như không nghe thấy câu nói vừa rồi.

'Cô thích Trọng Nam không?'

'...' Hỏi gì lạ vậy chứ?

'Đóa Đóa...'

'Đừng gọi tôi như thế.' Giang Tâm Đóa rốt cuộc lên tiếng chỉnh lại.

'Chỉ là một cách gọi thôi mà, có gì quan trọng đâu chứ!' Hắn còn chưa gọi cô là “em yêu” mà!

'Phạm tiên sinh, có thể dùng bữa rồi.' Tiếng của người quản gia nãy giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát hai người chợt vang lên.

Đứng nơi cửa phòng ăn Phạm Trọng Nam chỉ lạnh lùng liếc hai người một cái, không nói một lời nào đi thẳng đến vị trí chủ vị ngồi xuống.

Vẻ mặt hắn lạnh mạc, mơ hồ có thể cảm nhận được sự lạnh lùng dọa người tản mát từ người hắn khiến người ta nhìn đến không khỏi sinh ra một cảm giác không rét mà run rồi ý niệm chạy trốn theo đó nảy lên trong đầu...

'Frank, đang đợi cậu xuống dùng cơm nè, bụng mình đói cồn cào rồi!' Trên môi Bách Thiếu Khuynh vẫn là nụ cười đầy thâm ý.

Phạm Trọng Nam vẫn không lên tiếng, Giang Tâm Đóa lúc này mới ngẩng đầu lên, vừa khéo bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn mình, cô thoáng sững người sau đó vội vàng cúi thấp đầu, né tránh ánh mắt sắc bén kia.

Cô không biết, động tác né tránh vừa rồi của mình lại khiến cho mặt vị Phạm tiên sinh nãy giờ vẫn lạnh tanh không nói tiếng nào kia càng thêm thâm trầm, đôi mắt nheo lại một cách đầy nguy hiểm, hắn mím môi, bầu không khí kỳ lạ như phủ lấy ba người.

Nhìn theo từng món ăn phong phú nối tiếp nhau bày lên bàn, Bách Thiếu Khuynh như cố tình muốn kích thích cơn giận trong Phạm Trọng Nam, muốn nhìn thấy hắn mất đi bình tĩnh, một vẻ không đạt đến mục đích thì tuyệt đối không dừng tay, thế là, một màn trước giờ chưa từng diễn ra ở nhà lớn họ Phạm bắt đầu...

'Đóa Đóa, nè, ăn cá đi! Nhìn em ốm như vậy, phải ăn nhiều một chút mới được nha!' Hắn vừa câu lên một nụ cười mê người trên môi vừa không ngừng gắp thức ăn cho Giang Tâm Đóa, gần như khiến cho chiếc chén nhỏ trên tay cô nhìn như một hòn núi nhỏ, miệng huyên thuyên.

'Bách tiên sinh... tôi tự mình gắp được rồi.' Giang Tâm Đóa uyển chuyển tự tuyệt hắn.

Thái độ nhiệt tình quá mức của anh ta khiến cô cảm thấy rất khó xử trước mặt Phạm Trọng Nam...

Chỉ có điều, trước thái độ cự tuyệt của cô, Bách Thiếu Khuynh làm như không nghe thấy, hắn lại gắp một miếng gà tẩm mật ong bỏ vào trong chén cô, 'Nhanh, ăn nhiều thịt một chút mới có sức khỏe.' Bằng không vóc dáng chỉ có mấy lạng thịt như cô kia làm sao chịu nổi đàn ông dày vò chứ? Nhưng câu này đương nhiên hắn sẽ không nói ra.

'Bách tiên sinh, tôi...' Giang Tâm Đóa chỉ có thể dùng ánh mắt khó xử nhìn hắn gắp từng món từng món vào trong chiếc chén nhỏ của mình nhưng lại không nghĩ ra lý do gì để cự tuyệt.

Anh ta có thể đừng quá nhiệt tình như vậy không? Anh ta làm như vậy khiến cô thấy thật bất an...

Mà ánh mắt lạnh lùng từ người đàn ông đối diện càng khiến cô lo lắng.

Cô cũng đâu có cố ý bảo anh ta gắp thức ăn cho mình đâu chứ!

'Còn con tôm hùm này nữa, rất tươi, em ăn thử xem!' Chừng như sợ Phạm Trọng Nam đối diện không chú ý tới họ, Bách Thiếu Khuynh cố tình tăng thêm âm lượng, tiếp tục gắp một con tôm hùm to vào trong chén của cô.

Rốt cuộc người đàn ông nãy giờ mặt không chút biểu cảm, trầm mặc ăn cơn kia cũng có phản ứng.

Phạm Trọng Nam nặng nề buông đũa xuống bàn phát ra một tiếng “cách” thật vang, nhất thời ánh mắt của tất cả những người trong phòng đều bởi vì âm thanh kia mà xoay về phía hắn.

'Bách Thiếu Khuynh, cậu bớt lo chuyện của người khác đi.' Hắn nói thật trầm nhưng trong phòng ăn im lặng như tờ kia, tiếng của hắn nghe đặc biệt âm trầm, 'Cô ấy có tay, muốn ăn gì có thể tự mình lo liệu, liên quan gì đến cậu!'

Bầu không khí trong phòng ăn bởi thái độ của Phạm Trọng Nam mà lạnh tới cực điểm, không ai dám lên tiếng.

Để phá vỡ bầu không khí ngưng trọng, Bách Thiếu Khuynh hắng giọng, ho khan mấy tiếng, 'Sao lại nói như vậy được chứ? Chỉ tại mình thấy Đóa Đóa gầy quá, muốn quan tâm cô ấy một chút thôi mà! Cậu dữ dằn như thế làm gì chứ, dọa cô ấy sợ thì không hay đâu!'

Phạm Trọng Nam lạnh lùng nhìn cô gái đang cúi gằm đầu trước mặt mình, ánh mắt sắc bén không mang theo chút cảm tình nào bật ra một câu mỉa mai, 'Cô ấy là người phụ nữ tôi trả tiền cưới vào cửa, có gầy hay không không liên quan gì đến cậu!'

Đối với hắn mà nói, cô chẳng qua chỉ là một người phụ nữ hắn tốn một số tiền lớn để cưới về nhà mà thôi, chuyện này cô hiểu rất rõ nhưng khi nghe chính miệng hắn nói ra, Giang Tâm Đóa vẫn cảm thấy cực kỳ khổ sở.

Chiếc đầu nhỏ vốn đang cúi xuống giờ lại càng cúi thấp hơn, đột nhiên có một cảm giác chua xót muốn khóc dâng lên trong lòng.

'Frank, cậu có phải quá đáng quá rồi không?' Lời của hắn khiến cho Bách Thiếu Khuynh vốn chỉ định kích thích một chút khiến cho cảm xúc của hắn không khống chế được nghe cũng không lọt tai.

Biết Phạm Trọng Nam lâu như vậy rồi, bất kể đối với người nào việc nào hắn vẫn luôn duy trì thái độ lạnh lùng xa cách và ít nói, nhưng sao bây giờ lại dùng những lời lẽ sắc bén vô tình đi châm chọc một cô gái chứ?

Mà cô gái này lại không phải là ai khác mà là người vợ hắn vừa cưới về nữa chứ!

Hừm, tên này, cho dù là ghen cũng không cần phải vậy chứ?

'Tôi có nói sai sao?' Phạm Trọng Nam thản nhiên liếc sang phía đối diện, 'Giang Tâm Đóa, nói cho tôi biết, em có cảm thấy tôi nói sai không?'

'Không...không có.' Đầu cúi gằm, vành mắt đỏ hoe, đôi tay Giang Tâm Đóa đặt nơi đầu gối sít sao nắm chặt, cố ép mình phải bình thản trả lời câu hỏi dễ khiến người ta tổn thương kia.

Cô vốn chính là người phụ nữ mà hắn dùng giá cao để cưới về, hắn nào có nói gì sai!

'Trọng Nam!' Bách Thiếu Khuynh không ngờ chỉ chút ý trêu đùa của mình lại khiến Giang Tâm Đóa rơi vào tình trạng khó xử đến vậy.

'Xem ra sự có mặt của tôi làm hỏng bầu không khí dùng bữa tốt đẹp của hai người rồi.' Ném khăn ăn xuống Phạm Trọng Nam cười lạnh đứng dậy, không đợi người hầu tới giúp đã xô ghế đứng dậy, ''Thật có lỗi, tôi lên lầu trước, không ảnh hưởng hai người dùng bữa, hai người cứ tự nhiên.'

Nói rồi hắn chẳng thèm ngoảnh đầu lại mà bước thẳng lên lầu bỏ lại một bầu không khí ngượng ngùng khắp gian phòng ăn.

Nhìn theo bóng lưng thẳng tắp kia, Giang Tâm Đóa cắn chặt môi, cô không ngờ mọi chuyện lại trở nên căng thẳng như vậy, phản ứng của anh ta mạnh như vậy, làm sao bây giờ?

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Giang Tâm Đóa, Bách Thiếu Khuynh ngượng ngùng ho khan mấy tiếng, cười gượng, 'Đóa Đóa, cái tên Trọng Nam này tính tính trước giờ đều như vậy, cô đừng suy nghĩ nhiều. Chắc là hắn bị đè nén gì đó cho nên mới...'

Phạm Trọng Nam đáng chết này, mắng người ta thảm như vậy rồi phủi mông bỏ đi bỏ lại chiến trường cho hắn thu dọn.

Tuy rằng bãi chiến trường này là do hắn mà ra! Tuy rằng trước giờ hắn rất giỏi an ủi phụ nữ! Nhưng với tình huống hiện giờ...haizz, vẫn chết tiệt thật đáng ghét!

'Hắn không phải có ác ý gì đâu!' Bách Thiếu Khuynh lúc này có chút không biết nói sao.

'Tôi không sao đâu, thật mà!' Cô đang cười nhưng giọng nói không giấu được nghẹn ngào, 'Tôi... tôi lên lầu xin lỗi anh ấy!'

Tuy rằng không biết vì sao lại phải xin lỗi.

Giang Tâm Đóa nói rồi vội vã đứng dậy.

Tuy rằng cô không biết nên nói gì với anh ta nhưng nếu như cứ ngồi mãi ở đây, nhất định cô sẽ không nhịn được mà khóc lên.