Sao lại có thể như thế được? Đều là lỗi của bà, bà không có cách nào khuyên bảo nổi hắn! Phạm Uyển Viện thật lâu vẫn bị nỗi khiếp sợ vây phủ, mãi vẫn không thốt được một lời.
'Tình trạng của Frank rất khẩn cấp, đợi sau khi các bác sĩ khoa mắt hội chẩn xong phải lập tức tiến hành giải phẫu.'
'Giải phẫu? Nghiêm trọng đến vậy sao?'
Bác sĩ Victor giải thích nguyên nhân căn bệnh một cách đơn giản cho hai người, 'Sở dĩ căn bệnh này gọi là bong tróc võng mạc chính là võng mạc xuất hiện tình trạng bong tróc ra khỏi nhãn cầu, trong đại đa số tình huống, nguyên nhân chủ yếu là do võng mạc mắt có hiện tượng rách hoặc bị tổn thương, dịch thể từ trong thủy tinh cầu theo vết rách ấy rách đó mà tiết ra võng mạc, đẩy võng mạc tách rời khỏi nhãn cầu. Thực ra đây là căn bệnh khá hiếm gặp, trong một triệu người mới có một trường hợp mắc phải.'
'Nhưng Frank còn trẻ tuổi mà, đang khỏe mạnh đàng hoàng sau lại bị căn bệnh như vậy?' Mới ngoài ba mươi thôi mà, đang tuổi sung mãn nhất của một người đàn ông.
'Tình huống của Frank tương đối đặc biệt, anh ta không bị cận thị, tuổi tác lại không cao, cũng chưa từng bị bất kỳ ngoại thương gì nghiêm trọng, theo lý mà nói, không thuộc vào nhóm có nguy cơ bị bệnh nhưng cũng không phải chưa từng có trường hợp tương tự. Trong môi trường làm việc có áp lực quá lớn, công việc quá bận rộn, mắt bị sử dụng thời gian dài thì vẫn có khả năng xảy ra tình trạng bong tróc võng mạc này, những trường hợp tương tự cũng không hiếm gặp.' Người bây giờ cuộc sống quá tất bật, áp lực quá lớn, công việc bận rộn đâu đâu cũng có, thân là một bác sĩ ngoại khoa, thường phải cầm dao phẫu thuật, ngay cả bản thân ông cũng lo lắng đôi mắt của mình có ngày chịu không nổi.
'Frank chính là bị bản thân ép buộc quá mà thành bệnh...' Phạm Uyển Viện lắc đầu một cách bất đắc dĩ, thốt lên sự thật mà không ai có thể phủ nhận này. Hắn chính là như vậy, làm việc bất chấp sức khỏe ai khuyên cũng không có tác dụng kiểu này nên mới khiến cho thân thể chịu không nổi mà suy sụp.
'Nhất định phải phẫu thuật mới giải quyết được sao? Còn cách nào khác nữa không?' Phạm Hi Nhiên dè dặt hỏi.
'Nếu như không phẫu thuật kịp thời để sắp đặt võng mạc trở về vị trí vốn có thì sẽ tạo thành tình trạng co rút võng mạc, đến lúc đó người bệnh rất có khả năng mất đi ánh sáng. Ước tính có khoảng bảy đến tám mươi phần trăm người bệnh chỉ cần phẫu thuật một lần là có thể thành công nhưng cũng có một số trường hợp người bệnh cần phải phẫu thuật nhiều lần bởi vì một khi bị căn bệnh bong tróc võng mạc này, tỷ lệ người bệnh bị mất đi ánh sáng ước tính là khoảng 10%.' Bác sĩ Victor nói thật cho họ biết tình huống xấu nhất là gì để gia đình có chuẩn bị tâm lý sẵn.
'Xem ra chỉ có phẫu thuật là cách duy nhất mà thôi.' Nếu không phẫu thuật tức là hoàn toàn không có hy vọng, phẫu thuật, ít nhất vẫn còn cơ hội.
'Mắt là bộ phận cực kỳ quan trọng và tinh vi trên cơ thể người, sau khi phẫu thuật xong nhất định phải tái khám đúng hạn, tuân thủ nghiêm ngặt theo quá trình trị liệu mà bác sĩ đề ra. Thông thường một quá trình trị liệu sẽ kéo dài vài tháng, có khi cần một đến hai năm. Khoảng thời gian này người bệnh phải kiên nhẫn tuân thủ theo lời dặn của bác sĩ, người nhà cũng cần phải phối hợp, chăm sóc tốt cho anh ta.'
Trong lúc bác sĩ Victor giải thích bệnh trạng của Phạm Trọng Nam thì hai bác sĩ chuyên khoa mắt cũng đã tranh thủ thời gian đuổi đến phòng cấp cứu, thấy bác sĩ Victor, hai bên chào hỏi xong thì lập tức tiến hành hội chẩn.
***
Sau khi Phạm Trọng Nam tỉnh lại, Phạm Uyển Viện, Phạm Hi Nhiên, phía sau còn có Lạc Tư và Phạm Tuyết Chân đều vào phòng thăm hắn.
Thấy mọi người vào, Phạm Trọng Nam vẫn nằm trên giường không nói một lời, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ mệt mỏi và tiều tụy.
'Frank, bác sĩ đề nghị phải giãi phẫu.' Thân là người có quyền phát ngôn nhất ở đây, Phạm Uyển Viện lên tiếng đầu tiên.
Nhưng Phạm Trọng Nam vẫn im lặng không nói không rằng.
Phạm Uyển Viện đi đến bên giường bệnh đưa tay vuốt nhẹ gương mặt bởi vì gầy đi nên ngũ quan càng thêm sắc nét của hắn, 'Không nói chuyện có phải là đồng ý rồi không? Vừa nãy bác sĩ Victor và bác sĩ nhãn khoa Felix chắc là đã giải thích rõ với cháu mức độ nghiêm trọng của căn bệnh này rồi đúng không? Nếu cháu không đồng ý phẫu thuật, đôi mắt sẽ bởi vì tổn thương nghiêm trọng mà rất có khả năng mất đi ánh sáng.'
Bà tin Frank không phải một đứa trẻ tùy hứng, bà tin hắn biết lúc nào thì nên có những quyết định sáng suốt nhất.
Mất đi ánh sáng? Nhìn không thấy? Hắn biết chứ! Khóe môi Phạm Trọng Nam khẽ nhếch lên, rốt cuộc cũng chịu lên tiếng, giọng nói khàn khàn mang đầy vẻ tự giễu, 'Nhìn không thấy thì nhìn không thấy thôi!'
Nếu như hắn mở mắt ra, nhìn không thấy bóng dáng quen thuộc của cô, không có cô ở bên cạnh, cho dù thấy hay không thì có quan trọng gì đâu.
'Cháu...' Phạm Uyển Viện thật không ngờ hắn thực sự nói ra những lời ấu trĩ như vậy.
Còn Phạm Hi Nhiên thì cũng chau chặt đôi mày thanh tú, vẻ mặt đầy lo lắng, 'Frank, Đóa Đóa đang trên đường quay về đây rồi.'
Quả nhiên, vừa nghe đến tên của cô gái mà mình ngày nhớ đêm mong, cả người hắn như được tiếp thêm sức mạnh, kích động đến nỗi muốn ngồi dậy nhưng lại bị Phạm Uyển Viện đưa tay ngăn lại, 'Nếu như cháu còn muốn nhìn thấy Đóa Đóa, vậy nhất định phải làm phẫu thuật.'
'Nếu như anh thật sự bị mù rồi, đến lúc đó chỉ sợ đi đường cũng phải nhờ người dìu đỡ, còn có năng lực gì giành Đóa Đóa với em đây?' Lạc Tư nãy giờ đứng im một bên lúc này chợt ném ra một câu, thành công chọc cho người trên giường giận đến nỗi suýt nữa thì bật ngồi dậy, 'Ra ngoài!'
Phạm Trọng Nam cắn răng bật ra hai chữ.
Còn Phạm Uyển Viện thì quay lại trừng mắt nhìn đứa con trai bất trị của mình, 'Con quay về công ty đi, đừng ở chỗ này vướng bận tay chân.'
Còn Phạm Hi Nhiên thì vỗ vai Lạc Tư, 'Về đi thôi, ở đây không hoan nghênh cậu.'
'Đóa Đóa sáng ngày mai sẽ đến Luân Đôn, em đi đón cô ấy, thuận tiện hỏi cô ấy thử xem có muốn cùng một người đàn ông mù sống cả đời hay không?'
'Nhiều chuyện quá, đi đi!' Lời của hắn còn chưa dứt thì đã bị Phạm Hi Nhiên túm cổ đuổi ra ngoài.
'Thả tay em ra đi, haizz, phụ nữ mà mạnh bạo như vậy, thật sự không biết Bách đại thiếu gia nhìn trúng...'
Một cú đánh không hề nể tình chuẩn xác rơi trên vai Lạc Tư, đau đến nỗi hắn suýt nữa thì bật kêu lên.
'Cậu còn nói nhăng nói cuội thêm một câu nữa, xem tôi xử lý cậu thế nào.' Phạm Hi Nhiên hướng tay về phía sau gáy hắn.
'Có gan làm mà không có gan nhận hay sao?' Lạc Tư cười càng đắc ý.
'Cút ngay. Không nói chuyện không ai nói cậu câm đâu.'
Phạm Hi Nhiên vừa mắng vừa vung tay lên lần nữa, lần này thì Lạc Tư không ngốc như vừa nãy, vội vàng xoay người lẩn mất.
'Có muốn phẫu thuật hay không?'
Lúc Phạm Hi Nhiên quay trở lại phòng bệnh thì nghe Phạm Uyển Viện hỏi Phạm Trọng Nam lại lần nữa.
'Sắp xếp đi.' Hắn lầu bầu.
Nghe Phạm Trọng Nam đồng ý phẫu thuật, ba người trong phòng cuối cùng cũng thở một hơi nhẹ nhõm.
Cuộc phẫu thuật được tiến hành ngay tối hôm đó. Ca mổ kéo dài hơn hai giờ đồng hồ, trên cơ bản là thành công tốt đẹp nhưng mức độ hồi phục như thế nào thì phải xem cơ địa của mỗi người. Bác sĩ đề nghị hắn ở lại bệnh viện ba ngày để theo dõi, không chỉ là vì đề phòng nhiễm khuẩn sau phẫu thuật mà quan trọng hơn là vì với tình trạng sức khỏe hiện thời của hắn, rất có khả năng ngất xỉu bất cứ lúc nào, điều này đối với một bệnh nhân vừa mới mổ mà nói là rất nguy hiểm.
Thật sự là, bệnh đến như núi đổ, không ai ngăn cản nổi.
***
Giang Tâm Đóa không ngờ là nghênh đón cô về lại Luân Đôn lại là một tin tức động trời như vậy.
Hắn nhập viện rồi, vừa mới làm xong phẫu thuật!
Lần này là tuyệt đối chính xác! Sao lại có thể như thế chứ?
Chẳng trách lúc ở Singapore nhận được cú điện thoại kia của hắn, trong lòng cô luôn có cảm giác thắc thỏm không yên, lo lắng không biết liệu sẽ xảy ra chuyện gì không may hay không, thật không ngờ lại là sự thật, hắn lần nữa ngất xỉu.
Ngồi trên xe Lạc Tư từ sân bay chở cô thẳng đến bệnh viện, Giang Tâm Đóa khóc mãi không ngừng khiến cho Lạc Tư cũng luống cuống tay chân, thật sự hối hận mình không nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy, ít ra cũng đợi đến lúc đưa cô đến bệnh viện rồi giải thích sau cũng được.
An ủi con gái khóc trước giờ đều không phải thế mạnh của Lạc thiếu gia.
Hắn rất muốn tăng tốc hết cỡ, nhanh chóng chạy đến bệnh viện nhưng lại nhớ đến chuyện cô sợ ngồi xe tốc độ cao, cuối cùng chỉ đành nhịn xuống.
Thật không dễ dàng gì mới đến được bệnh viện, Giang Tâm Đóa vừa xuống xe liền đi thẳng vào trong, ngay cả một câu tạm biệt cũng chưa kịp nói.