Cùng một buổi tối đó, trong một quán bar náo nhiệt
Phạm Tuyết Chân lắc nhẹ ly cocktail, chất lỏng đủ màu dưới ánh đèn muôn màu từ trên nóc quán bar chiếu xuống trông càng thêm bắt mắt, cô tò mò uống một ngụm rồi mới nhìn sang Lạc Tư đang ngồi bên cạnh nói, 'Mùi vị cũng không tệ. Nhưng sao không giống ly của anh?'
'Ngốc ạ, loại của em là cocktail chuyên dành cho những cô nhóc uống. Anh không định lát nữa phải khiêng một ma men về nhà để bị nghe mẹ mắng đâu.' Lạc Tư bĩu môi.
Mẹ của hắn khoảng thời gian này sống quá nhàn nhã nên kéo Phạm Tuyết Chân về nhà hắn ở, thỉnh thoảng lại mời những thanh niên cùng lứa tuổi mà bà cho rằng phù hợp với cô đến nhà ăn cơm, mục đích thế nào thì đã quá rõ ràng rồi.
Tuy rằng Chân Chân cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi nhưng bề ngoài và cả tư duy đều non nớt như một cô gái vị thành niên. Ngay cả đại học con chưa học thế mà mẹ hắn lại không ngừng làm mai làm mối cho những thanh niên mà bà cho là tuổi trẻ có tài, theo hắn, không bằng mẹ cho cô vào đời sớm một tí, nhận biết xã hội này hiểm ác thế nào, tiếp xúc nhiều với cuộc sống thực còn có ý nghĩa hơn.
Cho nên hôm nay tranh thủ lúc mẹ hắn theo ba đi tham gia một bữa tiệc từ thiện, Lạc Tư mới kéo cô ra đây, cho cô tăng thêm một chút kiến thức.
'Lạc Tư, sao tự dưng lại mắng người ta?' Phạm Tuyết Chân mở to đôi mắt to tròn trong suốt trừng hắn.
'Tiểu thư à, câu nào của anh mắng em chứ?'
'Anh mắng em ngốc!'
'Em không ngốc thì là gì?' Lạc Tư đưa tay gõ nhẹ vầng trán trơn bóng của cô, đau đến nỗi đôi mày thanh tú nhíu lại, 'Mẹ anh bảo em ăn cơm với những người kia thì em không dám phản đối sao? Tuổi không còn nhỏ nữa rồi sao đầu óc lại ấu trĩ như vậy? Chẳng trách Tống đại ca anh ấy không thích mà chỉ thích mấy cô nàng nóng bỏng thôi.'
Nhắc tới Tống Cẩn Hành người đã lâu không xuất hiện, gương mặt vốn đang vui vẻ của Phạm Tuyết Chân lập tức sụ xuống, 'Em biết anh ấy không thích em mà, không cần phải nói.'
'Em cứ trốn ở phía sau bày ra vẻ đáng thương, tội nghiệp ấy cũng vô dụng thôi. Nếu em thực sự thích anh ấy, vậy thì khiến mình trở thành kiểu phụ nữ mà anh ấy thích đi.' Quân sư quạt mo Lạc đại thiếu gia bày mưu tính kế cho cô.
'Muốn em trở thành mấy người đẹp nóng bỏng ăn mặc sexy như vậy sao? Không được đâu. Frank với Sara nhất định sẽ mắng em chết. Mà em cũng không thích.' Cô thật sự không có cách nào biến mình thành loại con gái như vậy được.
'Vậy thì bó tay rồi.' Lạc Tư phủi tay, nhấc ly của mình lên uống một ngụm.
'Lạc Tư, tại sao ai nấy cũng nhìn ra được là em thích anh Cẩn Hành mà anh ấy lại không biết chứ?'
'Bởi vì anh ta cũng ngốc như em vậy.' Lạc Tư nhếch môi cười.
'Không được nói anh Cẩn Hành như vậy.' Phạm Tuyết Chân nói bằng giọng bao che.
'Còn chưa phải là người của anh ta mà đã bao biện như vậy rồi sao?' Lạc Tư cười trêu cô.
'Nói tóm lại là anh không được phép nói xấu anh ấy.'
'Không cho anh nói xấu anh ấy? Nhưng anh Cẩn Hành của em đang làm chuyện xấu kìa.'
'Hừm, anh Cẩn Hành sẽ không làm chuyện xấu đâu. Anh đừng vu oan cho anh ấy.'
'Em không tin sao?'
'Không tin.'
'Được. Không tin thì anh đưa em đi xem thử, xem anh ta làm chuyện xấu gì.'
Lạc Tư nói rồi nhảy xuống ghế, kéo Phạm Tuyết Chân cùng đi vào trong, lên đến tầng đỉnh sau đó kéo cô đi về phía một gian phòng bao.
'Chúng ta đi đâu vậy?' Phạm Tuyết Chân tò mò nhìn một dãy phòng trước mặt, cánh cửa phòng nào cũng đang đóng chặt, dè dặt hỏi.
'Đi xem anh Cẩn Hành của em đang làm gì.'
'Anh Cẩn Hành cũng đang ở chỗ này sao? Sao bây giờ anh mới nói?' Vậy sao vừa nãy cô không nhìn thấy anh ấy nhỉ?
'Chuyện gì anh biết cũng đều phải báo cáo lại cho em hết sao?'
Lạc Tư dẫn Phạm Tuyết Chân đi đến căn phòng cuối cùng của hành lang dài rồi dừng lại trước cánh cửa đang đóng kín, quay sang nhìn cô gái nét mặt đầy ngơ ngác kia, 'Đã chuẩn bị tâm lý xong cả chưa?'
Tuy rằng không hiểu hắn nói vậy là có ý gì nhưng Phạm Tuyết Chân vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Lạc Tư gõ nhẹ hai cái rồi tự động đẩy cửa vào.
Căn phòng được trang hoàng hết sức xa hoa lộng lẫy, ánh đèn tranh sáng tranh tối một cách đầy ái muội, tiếng ca tiếng nhạc du dương động lòng người. Vào trong một chút nữa, là một bộ sofa lớn đặt giữa phòng, nhìn sơ có khoảng mười cô gái quần áo lộ liễu, thân hình nóng bỏng, có cô thì ngồi ở sofa hầu rượu, có người thì ở phía trước sofa lắc lư theo tiếng nhạc, hai ba người đang đứng sau sofa chờ nghe sai khiến, khắp phòng tiếng cười tiếng nói rộn rã, bầu không khí náo nhiệt vô cùng.
Tiếng mở cửa, cùng sự xuất hiện của người lạ không tạo ra quá nhiều sự chú ý của các cô gái đó bởi họ tưởng là nhân viên phục vụ đưa rượu vào.
Lạc Tư kéo tay Phạm Tuyết Chân cùng đi vào, tuy rằng có chút sợ hãi, dưới ánh đèn thoắt sáng thoắt tối mờ ám, những người đàn ông, những cô gái xa lạ nhiều đến hoa cả mắt cô nhưng chỉ liếc nhìn một cái cô đã nhìn thấy người đàn ông đang ngồi đó, anh Cẩn Hành của cô...
Phạm Tuyết Chân sững sờ nhìn người đàn ông đang thoải mái ngồi dựa vào chiếc sofa rộng rãi bằng da thật, tư thái ung dung mà tùy ý, một cô gái thân hình nóng bỏng đang xoạc chân ngồi trên đùi hắn, chiếc váy siêu ngắn gần như không thể che hết những nơi cần che đậy, nội y như ẩn như hiện khêu gợi đến tận cùng...
Mà cô gái đó, đang cùng hắn triền miên không dứt...
Cô gái kia nào phải đối thủ của hắn, rất nhanh đã không chống đỡ nổi đổ vào ngực hắn, 'Tống thiếu gia...', ngừng một lát rồi ngọt ngấy nói, '...anh có phản ứng...'
Những người bên cạnh bật cười ha hả, 'Ô kìa, Tống thiếu, nhịn không nổi rồi sao? Chắc là không thất thủ nhanh như vậy chứ?'
'Anh Cẩn Hành...anh...' Không biết dũng khí và sức lực đến từ đâu, Phạm Tuyết Chân tiến đến mấy bước kéo tay của Tống Cẩn Hành, 'Anh đi về với em đi.'
'A, ở đâu xuất hiện một tiểu mỹ nhân thế này? Tống thiếu gia thật sự diễm phúc không cạn nha.'
'Anh Cẩn Hành, kêu nghe mới thân thiết làm sao!'
Những người đàn ông ngồi vây quanh Tống Cẩn Hành không hẹn mà cùng cười trêu, thậm chí có người còn định đưa tay định sờ cô nhưng trước khi làm rõ thân phận, họ chỉ dám nghĩ mà thôi.
Nghe tiếng kêu, Tống Cẩn Hành ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy cô, phản ứng đầu tiên là không có phản ứng gì bởi vì hắn không tin tiểu công chúa của hắn đời này lại có thể xuất hiện ở một nơi như thế này.
Sau đó, lúc nghe được câu “Anh Cẩn Hành” mà những người xung quanh nhại lại, hắn rốt cuộc định thần lại, không chút thương hương tiếc ngọc trực tiếp đẩy cô gái đang ngồi trên đùi mình xuống đất rồi từ sofa đứng bật dậy, hai tay giữ chặt lấy bờ vai mảnh khảnh của cô, giận dữ khó nén rống lớn, 'Ai cho phép em đến những chỗ này?'
Bị tiếng rống giận của Tống Cẩn Hành dọa đến giật nảy mình, không dám nói câu gì, Phạm Tuyết Chân chỉ sửng sốt đứng đó nhìn hắn...
Những người xung quanh cũng bị tiếng rống của Tống Cẩn Hành dọa đến, trước giờ họ chưa từng thấy vị Tống thiếu gia này tức giận đến như vậy, xem ra cô em gái xinh đẹp như thiên sứ từ trên trời rơi xuống này thực sự có uy lực kinh người nha!
Nhìn thấy Phạm Tuyết Chân sợ đến nỗi nói không nên lời, Tống Cẩn Hành cố nén cơn giận đang bùng lên trong lòng, liếc sang Lạc Tư đang đứng đó nãy giờ chỉ cười không nói gì, cắn môi rủa thầm một câu, tiểu tử chết tiệt này, món nợ này, hắn nhất định sẽ tính đàng hoàng với hắn.
Hiện giờ nên làm là đưa cô công chúa nhỏ của hắn đi, miễn cho bị không khí ở đây làm ô nhiễm! Cũng không biết vừa nãy cô nhìn thấy được bao nhiêu nữa.
'Đi theo anh!' Hắn nắm lấy cánh tay cô kéo thẳng ra ngoài, đi xuyên qua hành lang dài, đại sảnh sau đó rời khỏi quán bar, nhìn thấy cô lạnh đến nỗi rụt vai lại, cơn tức nãy giờ cố đè nén lại bùng lên lần nữa, định cởi áo khoác của mình xuống khoác cho cô mới sực nhớ ra áo khoác bị hắn ném ở sofa, lúc nãy tức giận quá chỉ lo kéo cô đi, nào có nhớ đến nó.
'Ai cho em đến chỗ này?' Hắn nhìn gương mặt xinh đẹp như thiên sứ bởi vì lạnh mà hơi tái đi của cô, cơn tức lại lớn thêm một chút.
'Anh đến được, tại sao em lại không đến được?' Đây là lần đầu tiên Phạm Tuyết Chân nói chuyện với Tống Cẩn Hành lớn tiếng như vậy, trong giọng nói giấu không được oán giận cùng ủy khuất.
'Em là con nít, anh là người lớn.' Tống Cẩn Hành không ngờ cô công chúa nhỏ ngày thường nhu thuận nghe lời là thế hôm nay lại dám phản bác lại.
'Em không phải con nít.' Phạm Tuyết Chân cắn răng nói.
'Trong mắt anh, em vĩnh viễn là một đứa bé. Đi thôi, anh đưa em về nhà, sau này không được đến những chỗ như vậy nữa.' Hắn không muốn đứng bên vỉa hè rét lạnh cãi nhau với cô.
Đang định nắm lấy tay cô, không ngờ lại bị Phạm Tuyết Chân giãy ra.
'Anh Cẩn Hành, em hai mươi hai tuổi rồi, không cần anh đưa em về.'
'Cho dù em tám mươi hai tuổi, đối với anh, em vẫn là con nít.'
'Cho nên anh mới không thích em, có phải không?' Cô cố gắng nhịn xuống những giọt nước mắt đã sắp tràn ra khỏi khóe mi, thốt ra câu hỏi mà bấy lâu nay vẫn luôn chất chứa trong đáy lòng không dám nói nên lời.