Độc Gia Sủng Hôn

Chương 288: Phạm tiên sinh, theo đuổi vợ không phải theo cách như vậy (1)




Chính bởi vì đáng sợ như vậy nên hiện giờ cô càng thêm tức giận.

'Không có em ở bên cạnh anh, tất cả đối với anh mà nói đều không còn quan trọng nữa.' Hắn bình thản trả lời cô.

'Sao lại không quan trọng được chứ? Còn con trai thì sao? Anh không lo cho con sao? Nó chỉ mới có năm tuổi...'

'Cho nên anh mới lập di chút, để lỡ như anh có chuyện gì bất trắc...'

'Không cho anh nói nữa.' Giang Tâm Đóa dứt khoát cắt đứt câu nói của hắn, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có, 'Anh tưởng rằng em thèm tiền của anh lắm hay sao? Định ném con trai cho em lo là xong hết mọi chuyện chứ gì? Phạm Trọng Nam, đời này anh nghĩ cũng đừng nghĩ.'

Hắn phải cùng cô, cả đời này!

'Anh biết, anh sai rồi, là lỗi của anh, tha thứ anh, được không?' Phạm Trọng Nam nhìn vẻ tức giận dị thường của cô, trong lòng không hiểu sao chợt dâng lên một nỗi bất an.

'Không được tái phạm, nghe rõ hay không?'

'Tuân lệnh, Phạm phu nhân.'

'Em còn chưa phải là vợ của anh.'

'Đóa Đóa, chúng ta lập tức bảo luật sư làm thủ tục đăng ký lại, được không?' Hắn ôm cô càng chặt hơn, cằm tì lên đỉnh đầu cô, tha thiết nói.

Lại nữa rồi?

Không có hoa tươi, không có nhẫn cầu hôn, cứ như vậy ở trên đường lớn mưa gió lạnh lẽo thế này cầu hôn với cô? Phạm tiên sinh, chuyện cầu hôn của ngài làm có phải tùy tiện quá rồi không? Nhìn không ra có chút thành ý gì cả.

Lần đầu tiên hắn cầu hôn cô, ừm, cũng không thể nói là cầu hôn bởi vì lúc đó hai bên đều không phải xuất phát từ tình cảm dành cho đối phương, cầu hôn loại nghi thức này căn bản là không có ai để ý, cuối cùng chỉ trực tiếp đi vào lễ đường mà thôi.

Nhưng lần này nếu hắn còn tiếp tục tùy tiện như vậy, cô tuyệt đối sẽ không nhận lời.

Theo đuổi cô chuyện này miễn cưỡng có thể coi như hắn đã làm tuy rằng trong suốt quá trình quả thực chẳng có gì đặc sắc nhưng cầu hôn nha, dù sao cũng phải có một gì đó đáng để nhớ lại chứ?

Hơn nữa...

'Đợi sau khi anh phẫu thuật xong rồi chúng ta sẽ kết hôn, được không?' Cô hy vọng lần kết hôn này của họ hoàn toàn không chịu chút áp lực nào, dưới trạng thái tốt nhất.

'Vậy chúng ta đăng ký trước được không?' Hôn lễ không quan trọng bằng xác định thân phận Phạm phu nhân của cô trước, như vậy mới không còn ai dòm ngó nữa, mà hắn cũng không cần phải sợ lỡ như...

'Không được đâu.' Một tuần sau hắn đã phải tiến hành phẫu thuật rồi, chẳng lẽ một chút thời gian này hắn cũng không chờ nổi hay sao? 'Em sẽ đợi đến khi nào anh khỏe mạnh đường hoàng đứng bên cạnh em, chúng ta lần nữa kết hôn.'

***

Chiều hôm đó, bác sĩ Victor gọi điện đến biệt thự họ Phạm, xác nhận với hai người thời gian tiến hành phẫu thuật.

Hai người đã quyết định chuyện Phạm Trọng Nam phải phẫu thuật tạm thời không cho hai đứa nhỏ biết bởi vì cô không muốn chúng tuổi còn nhỏ như vậy mà đã phải lo lắng vì ba mẹ mình.

Sau ngày Phạm Trọng Nam đến bệnh viện kiểm tra một hôm, anh chàng Lạc Tư từ sau lễ Giáng sinh đã bắt đầu chạy đến sa mạc nào đó của Nam Phi thám hiểm rốt cuộc cũng chịu trở về Luân Đôn.

Biết tin tập đoàn Phạm thị xảy ra nguy cơ mà bản thân không giúp được gì, trong lòng Lạc Tư áu náy vô cùng bởi vì ở sa mạc tín hiệu điện thoại cực kỳ kém, đợi đến khi hắn ra khỏi sa mạc, biết được tin tức thì nguy cơ đã được giải trừ.

Nhưng vừa về đến Luân Đôn lại nghe tin sức khỏe Phạm Trọng Nam xảy ra vấn đề nên hắn lập tức quyết định không đến Úc tiếp tục học nữa mà quay trở lại công ty phụ giúp ba mình nhằm chia sớt phần nào gánh nặng công việc trong thời gian Phạm Trọng Nam không có mặt ở công ty.

Cho nên, mấy ngày này mỗi ngày Phạm Trọng Nam đều đến công ty, đem công việc trên tay mình dần dần chuyển giao cho Lạc Tư.

Giang Tâm Đóa thì gần như mỗi ngày 24 giờ đều ở bên cạnh hắn đôn đốc, giám sát, chỉ sợ lỡ như hắn quá chú tâm vào công việc mà quên nghỉ ngơi, lao lực quá độ nữa thì ảnh hưởng đến bệnh tình mà bóng dáng nhỏ nhắn của cô cứ theo sát Phạm Trọng Nam như vậy khiến Lạc Tư nhìn thấy mà cảm thấy chua chát vô cùng.

Nghĩ lại về sau, cuộc đời của hắn sẽ giống hệt như Fran trước đây, mỗi ngày bận đến tối mặt tối mũi, ngay cả một chút thời gian riêng tư cũng không có còn anh ta mỗi ngày có thể ôm người đẹp vui vẻ sung sướng, thật sự càng nghĩ càng thấy không thoải mái.

Nhưng, ai bảo người ta bây giờ là bệnh nhân chứ?

Ai cũng không thể chọc anh ta, không thể khiến anh ta tức giận!

Mà mấy ngày nay, chuyện cầu hôn của Phạm tiên sinh chưa lúc nào ngưng nghỉ, mà buổi tối hai ngày trước khi tiến vào phòng phẫu thuật, cuối cùng hắn cũng, bằng đủ mọi thủ đoạn, ép được cô nhận lời đi đăng ký trước. Đây là bởi vì Giang Tâm Đóa lo lắng nếu hắn cứ cầu hôn mãi thế này, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của hắn trước khi lên bàn mổ.

Thế là sáng hôm sau nữa khi trời vừa tờ mờ sáng Phạm tiên sinh đã vội vàng kéo cô dậy cùng đi chọn nhẫn cưới, sau đó là đính một bó hoa hồng khổng lồ, sau đó nữa là kéo cô về nhà, ở trước mặt tất cả mọi người chính thức cầu hôn, miễn cho cô sau này không chịu nhận nợ.

Cuối cùng, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, cô xúc động nghẹn ngào, gật đầu nhận lời.

***

Những tiếng ma sát khiến Giang Tâm Đóa đang từ trong giấc ngủ ngon lành mơ màng tỉnh giấc, theo bản năng cô sờ soạng về phía bên kia giường. Lạnh băng, điều này chứng tỏ người bên cạnh đã sớm rời khỏi ổ chăn lâu rồi.

Suy nghĩ này khiến đầu óc vốn đang mơ mơ màng màng của cô trong chớp mắt tỉnh táo hẳn lại, đã khuya như vậy rồi, hắn đi đâu vậy chứ?

Chẳng lẽ bởi vì ngày mai phải vào phòng phẫu thuật nên hắn khẩn trương đến không ngủ được lại sợ mất mặt nên không dám nói với cô? Là vậy sao?

Mấy ngày nay có thể nói chuyện gì cô cũng thuận theo ý hắn chính là vì sợ hắn tâm tình không tốt, thậm chí vì để hắn yên tâm làm phẫu thuật, ngay cả chuyện kết hôn cô cũng đã đồng ý với hắn.

Mang theo tâm trạng thắc thỏm phập phồng, Giang Tâm Đóa bước xuống giường, cô phải đi tìm hắn, bằng không trong lòng không có cách nào an tâm cho được.

Đêm đã khuya, xung quanh mọi vật vắng lặng, ngay cả tiếng bước chân của cô cũng bị tấm thảm dày hút mất.

Mà lúc này trong thư phòng chỉ có một ngọn đèn nơi bàn làm việc được mở, ánh sáng yếu ớt lọt qua khe hở nơi cửa chiếu sáng mờ mờ dãy hành lang, trong phòng Phạm Trọng Nam đang nói chuyện điện thoại nhưng giọng nói dường như cố tình đè xuống thật thấp, ngay cả đèn lớn cũng không được mở khiến thân hình cao lớn của hắn giống như đang bị bóng tối cắn nuốt.

'Victor, ông biết ý của tôi rồi đấy.'

Bác sĩ Victor? Có chuyện gì mà phải liên lạc với ông ta vào lúc khuya khoắt thế này? Hơn nữa bộ dạng lại lén lén lút lút như vậy?

Bước chân của Giang Tâm Đóa chợt khựng lại, động tác đẩy cửa trên tay cũng dừng lại, lẳng lặng đứng nép bên khe cửa, cố gắng nghe cho rõ những câu nói bằng giọng cố tình đè nén của hắn.

'Người bệnh đó có triệu chứng bệnh giống hệt như của tôi, tất cả những yêu cầu của ông ấy tôi đều sẽ chấp thận, chỉ cần sắp xếp cho ông ấy và tôi ngày mai cùng vào một phòng phẫu thuật là được. Tôi biết bên trong phòng phẫu thuật có lắp đặt camera để người nhà của bệnh nhân có thể quan sát ca mổ từ bên ngoài nhưng tôi đảm bảo, vợ tôi sẽ không muốn tận mắt nhìn người khác mổ xẻ tôi cho nên vấn đề này ông không cần lo lắng, đến khi nào ca phẫu thuật kết thúc, lập tức đẩy tôi vào phòng hồi sức, người kia ra muộn hơn một chút là được rồi.'

Là ý gì? Tại sao lại muốn cùng người có cùng bệnh trạng cùng tiến vào phòng phẫu thuật? Lại còn nói không có khả năng cô sẽ tận mắt theo dõi cuộc phẫu thuật?

Chẳng lẽ hắn căn bản là không cần tiến hành phẫu thuật gì hết cho nên mới tìm người thay thế? Giang Tâm Đóa âm thầm suy đoán.

'Frank, cậu tung một lời nói dối nghiêm trọng như vậy, chẳng lẽ chưa từng nghĩ qua phải làm sao cho đừng để lộ cây kim trong bọc sao?' Bác sĩ Victor bỗng dưng có chút hối hận vì đã đồng ý thông đồng với hắn diễn kịch.

Hành vi lừa gạt như vậy quả thực là đi ngược với y đức mà ông đã nghiêm cẩn tuân thủ bao nhiêu năm qua! Đời này ông chưa từng làm chuyện gì tương tự như vậy, thế nào lại dễ dàng bị Frank dùng khoản đầu tư kếch sù vào bệnh viện thuyết phục vậy chứ?

'Không phải bây giờ tôi đang nghĩ cách để nó đừng bị phát hiện đó sao? Hơn nữa còn phải làm cho gọn gàng sạch sẽ, không thể để cho vợ tôi nhìn ra được tôi căn bản là không có bệnh gì. Cho nên, chuyện này bất kể là ai ông cũng không thể tiết lộ nửa lời, bao gồm cả Sara.'

Cái gì? Không có bệnh?

'Vợ của cậu? Cô ấy đã đồng ý tái hôn với cậu rồi sao? Đến lúc đó đừng quên mời hai vợ chồng tôi một ly rượu mừng.

'Sáng mai chúng tôi sẽ đi đăng ký, trưa mai xuất phát đến bệnh viện. Victor, phần ân tình này của ông, tôi tuyệt đối sẽ không quên. Sau này bệnh viện của ông nếu có nhu cầu gì, xin đừng ngại tìm tôi...'

Sau đó nữa, hắn còn nói gì đó nhưng cô đã không muốn nghe nữa rồi.