Giang Tâm Đóa tuy rằng không tin Phạm Trọng Nam sẽ bỏ lại công việc cùng đi chơi với ba mẹ con nhưng hắn thực sự đã làm như vậy, lại còn đích thân lái xe đưa họ đi, giống như họ chính là một gia đình yêu thương gắn bó với nhau vậy.
Bởi vì đã gần trưa, bốn người quyết định không đi nhà sách mà đi thẳng đến viện bảo tàng.
Không phải ngày nghỉ nên ở đây không đông lắm, dừng xe xong, hai đứa bé nắm tay nhau đi ở phía trước còn Giang Tâm Đóa và Phạm Trọng Nam thì đi phía sau.
Hắn đưa tay định nắm lấy tay cô thì bị phũ phàng đẩy ra cho nên chỉ đành bước bên cạnh cô không nói tiếng nào, cũng không cố ép cô nữa.
'Ba, mẹ, hai người đi nhanh lên đi!'
Hai đứa nhỏ đã chạy đến cửa, quay lại mới thấy ba mẹ vẫn còn ở tít phía sau, Giang Phẩm Huyên vội bắt tay lên miệng làm loa gọi lớn khiến cho những người đi đường vội quay nhìn sang, khi thấy một đôi song sinh thật xinh đẹp và đáng yêu thì đều mỉm cười, có người thậm chí còn yêu thương sờ đầu hai bạn nhỏ mấy cái.
Trong đó còn có một cô gái tuổi chừng 18, 19 còn lấy điện thoại ra chụp cho hai đứa mấy tấm hình.
Thấy có người chụp hình, Phạm Trọng Nam vội bước đến, uyển chuyển yêu cầu cô xóa hết những bức ảnh đi.
Hắn không hy vọng con mình bị lộ ra ngoài, cho dù cô gái trẻ ấy chắc chỉ vì nhìn thấy chúng quá đáng yêu nên mới định chụp lại để làm kỷ niệm thôi.
Cô gái trẻ cuối cùng cũng theo lời yêu cầu của hắn xóa hết ảnh sau đó mặt có chút ngượng ngùng rời đi.
Vừa vào đến viện bảo tàng, hai đứa nhỏ liền chạy thẳng đến khu triển lãm khủng long.
Phạm Dật Triển bởi đã cùng Phạm Uyển Viện đến đây một lần nên tận tình giải thích cho em gái tên và đặc điểm của từng loại một, nhìn vẻ nghiêm túc của cậu nhóc, hai người lớn quyết định không cần làm gì cả, chỉ cần theo sau hai đứa là được.
Lúc đi qua một mô hình mô phỏng loài khủng long bạo chúa được làm giống hệt như thật với chiếc miệng khổng lồ và hàm răng dài lởm chởm lại biết cử động, con khủng long như đang bổ nhào về phía Giang Tâm Đóa khiến cô giật nảy mình, phản ứng đầu tiên chính là quay sang ôm chầm lấy người kế bên.
'Đừng sợ đừng sợ, không phải là thật.' Thấy người đẹp chủ động ôm ấp lấy mình, Phạm Trọng Nam đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Hắn vỗ nhẹ lưng cô, thấp giọng trấn an khiến cho hai đứa nhỏ nhìn thấy mà che miệng cười thầm...
'Mẹ thật nhát gan...'
'Phải đó, còn phải ôm ba...'
Khiến Giang Tâm Đóa vừa thẹn vừa giận, vội vàng đẩy hắn ra.
Đi dạo khu triển lãm khủng long xong, bốn người lại đến một khu khác, cứ thế vui vẻ đi dạo từng khu một nhưng viện bảo tàng lớn quá, đi hết nửa ngày vẫn chưa xem hết được.
Cuối cùng Giang Phẩm Huyên nũng nịu nói còn phải đi xem khu triển lãm giải phẫu động vật nhưng Giang Tâm Đóa cảm thấy nơi đó quá đáng sợ, không chịu đi.
Cuối cùng, sau khi hứa sẽ dẫn hai đứa nhỏ đến đây lần nữa, bốn người mới quyết luyến rời khỏi viện bảo tàng.
Bước ra viện bảo tàng, bởi vì lúc này đã là thán 11 nên mặt trời lặn rất sớm, hơn nữa hai đứa nhỏ đi chơi suốt cả ngày cũng đã đói. Giang Phẩm Huyên thì càng biết làm nũng, nói vừa đói vừa mệt, nhất định bắt ba phải bế, Giang Tâm Đóa thì nắm tay con trai, bốn người cùng đi về phía bãi đỗ xe.
Dưới ánh đèn đường, bóng người đàn ông ôm một bé gái, người phụ nữ nắm tay một bé trai đi với nhau, thật sự là một bức tranh gia đình ấm áp, hài hòa.
Tình cảnh lần đầu tiên xuất hiện này khiến lòng cô vừa chua vừa ngọt, vành mắt chợt ươn ướt, có thứ gì đó như sắp rơi xuống.
Con cái cần tình thương của ba mẹ, thiếu một người cũng không đủ. Phạm Trọng Nam có sai, nhưng các con nào có lỗi lầm gì đâu chứ!
Vì hai đứa nhỏ, cô cũng nên suy nghĩ xem liệu có cách nào trọn vẹn đôi đường hay không.
***
Vì sợ hai con đói, hai người quyết định dừng xe ở một nhà hàng gần đó dùng cơm. Sau khi thức ăn được dọn lên, hai đứa nhỏ bắt đầu cắm cúi ăn mà điện thoại di động của cô lúc này vừa khéo đổ chuông không ngừng.
'Em ra ngoài nghe điện.' Nhà hàng yên tĩnh không thích hợp nói điện thoại cho lắm cho nên cô cầm túi xách đi ra phía sau nhận điện.
'Anh Nhất Minh, sao lại là anh?'
Giang Tâm Đóa đứng ở hành lang dài được chiếu sáng bằng những ngọn đèn vàng ấm áp nhận điện thoại, cô không nghĩ là hôm nay anh Nhất Minh lại gọi cho mình nhiều lần như thế, chắc là vì lúc ở viện bảo tàng cô điều chỉnh điện thoại của mình sang chế độ im lặng.
'Không thể là anh sao? Anh tìm em thật lâu, em đi đâu vậy? Điện thoại thì không nghe, đến khách sạn tìm thì họ lại nói em trả phòng rồi, suýt nữa là anh báo cảnh sát rồi đấy!'
'Trả phòng? Em không có!' Nghe Ngụy Nhất Minh nói vậy, Giang Tâm Đóa cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng lập tức nghĩ ra ngay là kiệt tác của ai.
Thì ra hắn chưa qua sự đồng ý của cô mà tự tiện giúp cô làm thủ tục trả phòng để cô có thể theo hắn trở về một cách danh chính ngôn thuận. Hừm, tính thật hay!
'Hai mẹ con đang ở đâu? Anh qua đó.' Ngụy Nhất Minh là thật lòng lo lắng cho hai mẹ con cô, tuy nói mất tích là chuyện không thể nào nhưng khả năng lớn nhất là cô đến chỗ chồng trước mà đây lại là điều hắn không hy vọng nhất.
'Bọn em ở ngoài ăn cơm.' Giang Tâm Đóa hoàn toàn không hy vọng anh Nhất Minh đến tìm lúc này bởi vì ngoài hai đứa nhỏ còn có Phạm Trọng Nam, nói chuyện gì đều không tiện. 'Ngày mai em gọi lại cho anh, được không?'
'Vậy tối nay hai mẹ con ngủ ở đâu? Đừng để anh lo lắng, Đóa Đóa, '
'Bọn em ở...'
'Có phải em lại ở bên anh ta không? Anh ta ép em?'
'Không phải. Anh ta không ép em, là vì chuyện đứa nhỏ thôi, bọn em cần phải bàn bạc kỹ hơn cho nên...' Chuyện cô còn có một đứa con trai, cô chỉ kịp nói với mẹ và chị gái, ngay cả Giang Viễn Hàng cũng còn chưa báo, mà hiện giờ qua điện thoại nói với Ngụy Nhất Minh cũng không rõ ràng, huống gì hai đứa nhỏ còn đợi cô bên trong.
'Anh ta không làm khó hai mẹ con chứ?'
Cho dù họ bởi vì con cái mà cần phải bàn bạc, vậy cũng đâu cần dọn đến nhà hắn ở chứ? Nhưng câu hỏi này Ngụy Nhất Minh nói không nên lời, chỉ lo là cô vì con gái mà lần nữa nhấc lên quan hệ với hắn, vậy hắn khó mà can thiệp được.
'Không đâu, không cần suy nghĩ nhiều. Bối Bối đang đợi em, ngày mai em lại gọi cho anh, được không?'
'Được, ngày mai nhớ gọi lại cho anh. Có rảnh thì đưa Bối Bối ra ngoài, chúng ta cùng ăn một bữa cơm, được không?'
'Dạ được. Bọn em tạm thời không về Melbourne nhanh như vậy, đến lúc đó hẹn anh sau.'
'Có chuyện gì, nhớ liên lạc với anh đầu tiên, đừng để anh giống như hôm nay lo lắng vô cùng.'
'Biết rồi, anh Nhất Minh, em cũng không phải con nít.
'Nhớ chăm sóc tốt cho mình.
'Anh cũng vậy.'
'Đừng để Bối Bối đợi lâu, ngày mai anh đợi điện thoại của em.' Biết được cô đang ở đâu, Ngụy Nhất Minh cuối cùng cũng xem như yên tâm đôi chút.
'Em nhớ rồi mà.'
Ngắt điện thoại, Giang Tâm Đóa đang định đi vào thì mới phát hiện Phạm Trọng Nam không biết từ lúc nào đã đi đến sau lưng mình.
'Sao anh lại ở đây?'
'Điện thoại của ai mà nói lâu vậy?' Giọng hắn rất hời hợt nhưng lại mang theo một chút tức giận không che dấu được.
Cô còn chưa kịp hỏi hắn chuyện tự tiện thay mình trả phòng mà hắn còn dám chất vấn cô điện thoại của ai, thật quá đáng!
'Có phải anh cho người trả phòng của em ở khách sạn không?'
'Phải.'
'Sao anh lại có thể không hỏi ý em mà tự tiện quyết định chứ? Hành lý của bọn em vẫn còn ở trong khách sạn.'
'Anh đã cho người đưa về nhà rồi.'
'Anh chưa hỏi ý em.' Cô tức giận thật sự.
'Chẳng lẽ em còn muốn ngủ ở khách sạn?'
'Đó là chuyện của em, cho dù em đồng ý sẽ ở lại với con trai cũng không có nghĩa là anh có quyền quyết định thay em bất kỳ chuyện gì. Anh lúc nào cũng như vậy, chuyện gì cũng chỉ biết làm theo ý mình, căn bản là không hề suy nghĩ đến cảm nhận của người khác.'
Nói một tràng dài rồi không thèm để ý đến sắc mặt khó coi của hắn, Giang Tâm Đóa tức giận đùng đùng lướt qua người hắn đi vào trong.
Phạm Trọng Nam quả nhiên vẫn là Phạm Trọng Nam! Vẫn luôn chuyên quyền độc đoán, cô làm sao có thể kỳ vọng hắn thay đổi chứ?
Ngồi vào bàn, vẻ tức giận trên mặt cô vẫn chưa tan hết còn Phạm Trọng Nam sắc mặt cũng rất khó coi quay trở lại.
Hai đứa nhỏ, anh nhìn em, em nhìn anh, cảm thấy ba mẹ mình hôm nay có gì đó khác lạ.
Rõ ràng lúc nãy vẫn còn vui vẻ kia mà, sao mẹ nghe xong cuộc điện thoại kia thì lại trở thành như vậy?
'Ba, mẹ, hai người cãi nhau sao?'
Giang Phẩm Huyên buông chiếc nĩa trên tay xuống, hỏi một cách thận trọng.
'Không có.' Giang Tâm Đóa cố gắng xóa đi vẻ tức giận trên mặt mình nhưng thật sự rất khó khăn bởi vì người khiến cô giận như điên kia vẫn ngồi bên cạnh.
'Ba mẹ chỉ là có chút ý kiến bất hòa thôi. Là lỗi của ba, không nên chọc ẹm con giận.' Ngược lại với cô, Phạm Trọng Nam rất nhanh đã trở lại vẻ bình thản tự tại.
'Cho dù là ba có lỗi nhưng ba cũng đã nhận lỗi rồi. Mẹ, mẹ có thể tha thứ cho ba một lần được không?'
''Mẹ không giận nữa rồi. Con mau ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta còn phải đi mua đồ để ngày mai ra ngoại ô chơi nữa.'
Dỗ dành con gái xong, Giang Tâm Đóa nhịn không được xoay sang Phạm Trọng Nam trừng hắn một cái.
Người này, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, thật là quá đáng mà!
Mà quá đáng hơn nữa là, hắn còn ở trước mặt con gái giả dạng cha hiền, biết sai chịu sửa, nếu như cô còn giận hắn, vậy trong mắt Bối Bối, cô trở thành người không nói lý lẽ rồi!
Tức chết cô!