Hắn có cơ hội nói, không phải một mà là rất nhiều lần, lúc hắn đến Melbourne tìm cô, lúc hắn đưa cô đi Moscow, thậm chí là mấy ngày trước, khi cô đến văn phòng tìm hắn.
'Anh không tìm được cơ hội thích hợp.' Đuối lý hắn chỉ đành nói vậy.
'Em phải đưa con về Melbourne.' Cãi nhau thật mệt quá, cô không muốn cãi, cô chỉ muốn đưa con trai theo mình.
'Không được.' Phạm Trọng Nam cự tuyệt ngay, 'Andy là người thừa kế của nhà họ Phạm, nó cần phải tiếp thu nền giáo dục tốt nhất.'
'Ý anh nói là em không nuôi con con gái tốt hay sao?' Giang Tâm Đóa ngưỡng cao đầu, liên quan đến các con, cô nhất định sẽ tranh đấu với hắn đến cùng.
'Anh thừa nhận em nuôi Bối Bối rất tốt, cho con một tuổi thơ và hoàn cảnh sống rất tốt nhưng Andy là con trai, nó cần phải được bồi dưỡng ý chí và năng lực ngay từ lúc nhỏ thì tương lai mới có thể phụ trách nổi áp lực công việc khổng lồ như vậy.'
'Anh vĩnh viễn cũng chỉ biết đặt lợi ích của nhà họ Phạm lên hàng đầu mà suy nghĩ.'
Nghe vậy, Phạm Trọng Nam nắm chặt nắm đấm, cố ngăn cơn tức giận, 'Vậy theo ý em, năm đó chúng ta vì sao kết hôn? Em hoàn toàn không có giá trị lợi dụng gì cả!'
Câu này, thực sự rất tổn thương người!
'Cho nên chúng ta mới li hôn, không phải sao?'
Năm đó cô đúng là không có một chút giá trị lợi dụng nào, hơn nữa để cưới cô hắn còn phải tốn một số tiền lớn mà Phạm đại thiếu gia hắn muốn có người sinh con cho mình còn không phải là chuyện dễ dàng sao? Hắn cũng không phải không có cô không được.
Nhưng người chọn cô là hắn, vứt bỏ cô cũng là hắn! Hơn nữa còn tách hai đứa nhỏ ra mang một đứa theo, như vậy có tính là hắn được lợi ích lớn nhất hay không?
Trước giờ cô không nghĩ đem con cái mình làm tiền cược nhưng lúc này lại không thể không đau lòng thừa nhận, con trai mình đã trở thành tiền cược của chính ba nó.
'Li hôn cũng không phải là anh muốn, theo tình hình lúc đó mà nói, anh không thể không làm như vậy.' Phạm Trọng Nam như mất lý trí rống lớn.
Nếu như cô rời khỏi sự chở che của hắn mà được bình yên, vậy hắn chỉ có thể tương kế tựu kế, đẩy cô ra khỏi trung tâm bão, hơn nữa phải là càng xa càng tốt.
'Em biết không phải là anh muốn, nhưng cũng biết trong mắt đàn ông, quyền thế đương nhiên có sức mạnh hơn tình nam nữ. Em không trách anh. Giờ em chỉ muốn bàn với anh chuyện các con.'
Hắn không hiểu, vẫn không hiểu!
Điều cô để ý là hắn trước giờ không tin tưởng mình; để ý hắn chuyện gì cũng dấu giếm mình; để ý là ngay cả chuyện li hôn, cô cũng là người cuối cùng biết đến mà để ý nhất là, tại sao chuyện có song thai quan trọng như vậy, hắn lại không nhắc đến với cô nửa câu.
Nhưng cô mệt rồi, không muốn tiếp tục những cuộc tranh cãi không có ý nghĩa nữa.
'Anh nói rồi, Andy nhất định phải ở với anh.'
'Em đã nói rất rõ ràng là không được. Em muốn đưa hai con cùng về Melbourne.' Cô có tay có chân, có việc làm, cô tin chắc mình có thể nuôi dưỡng hai đứa nên người.
Cô không muốn con của mình tuổi còn nhỏ xíu mà phải thừa nhận áp lực lớn như vậy, cô muốn bù đắp tình thương của mẹ mấy năm qua con còn thiếu, cô muốn thấy con khỏe mạnh, vui vẻ trưởng thành.
'Em muốn cùng với hai đứa nhỏ?'
'Phải.'
'Em dọn đến Luân Đôn ở, như vậy mỗi ngày đều có thể ở gần các con, chúng cũng có thể cùng đi học, cùng vui chơi.'
'Không thể nào.'
'Tại sao chứ?'
'Gương vỡ khó lành.'
'Nói một lý do thuyết phục hơn đi.'
'Anh có nói lý lẽ hay không đây? Lúc đầu li hôn là do anh đề nghị, giờ nhiều năm như vậy rồi anh còn đòi lý do lý trấu gì? Chuyện này căn bản là không có chút ý nghĩa nào.'
'Có ý nghĩa hay không tự anh biết.' Mục đích của hắn chính là để cô đưa con gái trở về bên cạnh mình, làm sao có thể dễ dàng để cô đưa con về Melbourne chứ? 'Chuyện quá khứ đã là quá khứ, chúng ta không thể tâm bình khí hòa ngồi xuống bàn chuyện hay sao chứ? Dù sao chuyện này cũng liên quan đến tương lai của hai đứa nhỏ.
Hừm, qua bao nhiêu năm mà cái tính độc đoán và bá đạo vẫn không hề sửa đổi. Nếu như là ở thời cổ đại, hắn tuyệt đối là một vị bạo quân đúng nghĩa.
'Em biết, Andy nếu ở với anh nhất định sẽ có tương lai càng tốt hơn nhưng em đã mất đi năm năm không được ở bên con trai, mỗi một ngày của nó về sau em đều không muốn bỏ lỡ. Nhưng giữa em và anh thực sự không có gì để nói.' Giang Tâm Đóa mệt mỏi vùi mặt giữa hai tay, nhưng giọng nói kiên định của cô vẫn vọng ra rất rõ ràng...
'Phạm Trọng Nam, em sẽ không bỏ con trai lại. Bất kể thế nào, em cũng sẽ không buông tay.'
'Thực sự không muốn ở cùng anh đến vậy sao?' Hắn nhếch môi, trong mắt là vô hạn thất lạc.
Nếu như thực sự lên tòa án, cô chắc chắn là không có cách nào đánh thắng hắn, nếu như hắn thật sự muốn, giành quyền nuôi dưỡng hai đứa con cũng không thành vấn đề.
Nhưng nhìn sự kiên định lộ rõ sau vẻ yếu đuối của cô, tất cả những câu uy hiếp đều bị nghẹn ở cổ họng.
'Em không muốn tranh cãi với anh về chuyện này.'
Giang Tâm Đóa nói rồi mệt mỏi đứng dậy bước về phía cửa.
Thấy cô muốn đi, Phạm Trọng Nam sốt ruột vô cùng, vội đứng dậy ngăn lại, 'Em định đi đâu?'
'Em xuống lầu xem hai đứa nhỏ ăn cơm xong chưa, được không Phạm tiên sinh?'
'Giữa chúng ta có cần xa lạ như vậy không?'
Lại nữa rồi! Cô nhắm mắt xoa nhẹ huyệt thái dương đang đau nhức, không muốn nói chuyện với hắn nữa.
'Xin lỗi...' Hắn rốt cuộc không kìm lòng được khi nhìn thấy vẻ mệt mỏi và bất lực của cô cho nên, lách người để cho cô đi qua sau đó bước theo sau lưng cô.
***
Hai người một trước một sau xuống lầu, khoảng cách giữa hai bên chẳng qua chỉ là hai bước chân nhưng không ai nói với ai một lời.
Lúc đi vào căn phòng ăn bài trí xa hoa, rộng thênh thang kia, trên chiếc bàn ăn dài có thể ngồi được hai mươi người lúc này chỉ có hai đứa nhỏ và vợ chồng Phạm Uyển Viện.
Thấy hai người bước vào, Phạm Uyển Viện còn chưa kịp lên tiếng thì Giang Phẩm Huyên đã vui vẻ gọi, 'Ba, mẹ, ăn cơm!'
Trong mắt cô bé Giang Phẩm Huyên năm tuổi, hôm nay cô giống như Alice vậy, có một giấc mơ thật đẹp, có ba, cũng có mẹ, còn có một người anh trai giống mình như đúc, thật sự rất đáng để kiêu ngạo.
Giang Tâm Đóa mỉm cười với các con rồi bước đến ngồi bên cạnh chúng còn Phạm Trọng Nam thì vẫn ngồi ở vị trí chủ nhà.
'Đóa Đóa, đã khỏe hơn chưa?' Phạm Uyển Viện chủ động hỏi thăm Giang Tâm Đóa.
Lúc cô vào đến giờ đều không giống như ngày thường thân mật chào hỏi bà, Phạm Uyển Viện biết nhất định là vì cô đã biết bà có phần giúp Phạm Trọng Nam che dấu chuyện đứa con cho nên trong lòng không vui.
Chỉ là chuyện này cũng không phải bà cố ý, bà chỉ muốn chuyện này do đích thân Frank giải quyết mà thôi. Tuy rằng người nhà họ Phạm bà làm như vậy đối với Đóa Đóa mà nói, xác thực là không công bằng.
Nhưng trên đời này có chuyện gì tuyệt đối công bằng đâu? Mỗi người đều có cách làm của riêng mình, có nỗi khổ của riêng mình, bà đã cố hết sức rồi.
'Không sao, cám ơn.' Giang Tâm Đóa đột nhiên có chút tức giận với chính mình bởi vì thái độ của cô đối với Sara không tốt lắm, cô không nên như vậy! Người chủ đạo trong chuyện này không phải bà mà là Phạm Trọng Nam, nhiều lắm thì bà cũng là biết mà không báo mà thôi.
Nhưng cho dù như vậy cũng không thể xóa sạch những tình cảm tốt mà bà đã dành cho cô bấy nhiêu năm qua.
'Ăn cơm đi.' Ngồi ở chủ vị, Phạm Trọng Nam lên tiếng nói.
Tiếp đó, bầu không khí trong phòng ăn có chút trầm lặng không vui. Bởi vì sự trầm mặc của người lớn mà hai đứa nhỏ cũng không dám lên tiếng, vội vàng kết thúc bữa ăn rồi nắm tay nhau xin phép mấy người lớn rồi rời khỏi phòng ăn, lên lầu.
'Anh à, bình thường ba ăn cơm đều nghiêm túc như vậy sao?' Giang Phẩm Huyên tò mò hỏi.
Khi cô bé ở Melbourne, lúc ăn cơm ai nấy đều rất vui vẻ vừa ăn vừa rôm rả trò chuyện, bầu không khí rất thoải má nhưng ở đây thì khác, không ai nói chuyện cả.
'Người xưa nói ăn không nói, ngủ không nói, như vậy mới tốt. Yên tâm đi, ba trước giờ đều là vậy, không cần sợ.'
'Anh à, tiếng Trung của anh tốt thật nha, là ai dạy anh vậy? Ba hở?'
'Anh không chỉ học tiếng Trung, còn học tiếng Pháp và tiếng Đức nữa.' Từ lúc bắt đầu tập nói, ba đã mời nhiều giáo viên đến nhà dạy cậu nhóc đủ các ngoại ngữ khác nhau.
'Anh à, sao anh lại giỏi như vậy?! Vậy anh dùng tiếng Anh, tiếng Trung, tiếng Pháp, tiếng Đức mỗi thứ tiếng nói một lần câu “Em gái, anh thương em, được không?'
'Được. Về thư phòng anh nói cho em nghe.' Phạm Dật Triển gật nhẹ đầu, cậu nhóc trưởng thành sớm Phạm Dật Triển vẫn còn chưa quen ở chỗ đông người biểu đạt tình cảm.
***
Hai đứa nhỏ vừa rời đi thì người lớn không hẹn mà đều dừng lại.
'Frank, Đóa Đóa, cám ơn về bữa cơm, chúng tôi đi trước nha.' Lạc Khải lên tiếng trước phá vỡ sự im lặng trong phòng.
Phạm Uyển Viện thì ngược lại,ngồi yên nhìn hai người không nói gì.
Phạm Trọng Nam liếc bà một cái, cũng không nói nhưng Giang Tâm Đóa mím môi, ngần ngừ một chút rồi nói, 'Sara, cháu không trách cô, chỉ là...'
Cái cảm giác bị tất cả mọi người giấu diếm này thực sự quá khó chịu! Cô không có cách nào lý giải rõ ràng cảm xúc phức tạp của mình lúc này.
'Cô biết. Cháu cần thời gian để chấp nhận sự thật này nhưng cô mong là hai người sẽ không bởi vì như vậy mà chỉ lo chỉ trích nhau. Dù sao cũng phải nghĩ đến hai đứa nhỏ. Chuyện giữa hai người, hai người tự giải quyết với nhau đi, chúng tôi không can thiệp, nhưng mà Đóa Đóa, nếu như cháu có chuyện gì không giải quyết được thì có thể hỏi cô, cô nhất định tận tình giúp đỡ.'
Tối nay sở dĩ hai người đến dùng cơm chẳng qua là vì lo lắng hai người quá căng thẳng nhưng xem tình hình, chắc là vấn đề không nghiêm trọng như vậy.
'Cám ơn.' Giang Tâm Đóa nói một cách thật lòng.
'Khách sáo gì chứ. Nhà chúng tôi hoan nghênh cháu và Bối Bối bất cứ lúc nào.'
Phạm Trọng Nam nghe bà nói vậy mặt lập tức lạnh xuống, Lạc Khải thấy vậy vội kéo tay vợ, 'Đi thôi, muộn lắm rồi. Lần sau gặp.'