Đợi khi từng chiếc muỗng một đều bị hất xuống đất, cô vẫn chưa ăn một miếng vào bụng, còn hắn thì bật cười.
'Xem ra em thật sự muốn anh dùng miệng mớm cho em rồi... Sao lại không nói sớm? Anh rất vui được làm việc này.'
Hắn dứt khoát ôm chặt lấy cô, bế bổng cô một cách dễ dàng như bế một đứa bé, đặt cô lên đùi mình...
'Anh buông em ra...' Cô không ngừng giãy giụa nhưng vẫn bị hắn dùng miệng mớm từng ngụm vào miệng mình, thậm chí ngay cả khi môi bị cô cắn đến rách hắn vẫn không chút để tâm.
Sớm đã thưởng thức không ra mùi vị gì bởi thức ăn đã bị pha thêm vị tanh, vị mặn của máu tươi nhưng hắn vẫn cứng rắn ép cô nuốt xuống từng ngụm.
Giang Tâm Đóa cảm thấy Phạm Trọng Nam thực sự điên rồi, triệt để điên rồi.
Nhưng, nếu so về nghị lực và quyết tâm, cô căn bản không phải là đối thủ của hắn.
Cô thừa nhận mình thua, cô đấu không lại hắn.
Cho nên chỉ đành khuất phục trong trầm lặng.
Sự trầm lặng của cô hắn vốn không để tâm. Sáng hôm sau hắn đưa cô rời khỏi căn biệt thự ở ngoại ô, hai người cùng đến trung tâm thủy trị liệu ở khách sạn Bốn mùa, lần nữa cứng rắn bóc sạch cô sau đó trực tiếp ôm cô xuống hồ nước suối nóng đang bốc hơi nghi ngút.
Giang Tâm Đóa không muốn nói chuyện với hắn, đôi tay theo bản năng vòng qua cổ hắn nhưng thân thể lại không ngừng giãy dụa.
Rõ ràng hắn biết cô không biết bơi, chẳng lẽ lại biến thái đến mức ném cô xuống hồ nước?
Nhưng hắn căn bản là không để tâm, cứ mặc cho cô giãy dụa, bước từng bước vững chãi vào giữa hồ nước.
Dòng nước ấm áp dễ chịu vây lấy toàn thân, Giang Tâm Đóa có chút luống cuống tay chân, không biết nên ôm lấy hắn hay đẩy hắn ra mới tốt.
Mãi đến khi cô cảm thấy chân mình có thể chạm đáy hồ thì hắn lại bắt đầu kéo cô đến chỗ sâu hơn, không lâu sau, nước đã sâu đến ngập cổ cô...
'Ô...' Cô không dám đẩy hắn ra còn hắn thì vòng hai tay qua eo cô, đôi chân dài ở trong nước lẳng lặng tách chân cô ra để nó vòng qua eo mình khiến cô không thể không bấu chặt lấy vai hắn, chỉ sợ một phút sơ sẩy bản thân sẽ bị chết chìm ở đây.
'Ngoan ngoãn, có anh ở đây anh sẽ không để em bị chìm.' Hắn cúi xuống, nhẹ hôn lên đôi môi đang run rẩy vì sợ của cô.
Sau đó hắn đi tới chỗ càng sâu hơn, thân thể hai người ở dưới nước sít sao dán vào nhau, cô không bị chìm xuống nhưng đồng thời cũng bị cả người hắn kìm chế đến không thể nhúc nhích...
Mà hắn muốn làm gì, cô rõ ràng hơn ai hết...
Cô sợ rồi!
Hắn lại dám dùng cách này, ở nơi này bức hiếp cô!
Hắn là muốn dùng yếu điểm không biết bơi của cô để ép cô nói chuyện với hắn chứ gì? Cô nhất quyết không cho hắn toại nguyện!
Nhưng, những giọt nước mắt ủy khuất lại bắt đầu tràn ra...
'Ngoan, đừng khóc!' Hắn ôm lấy eo cô, không ngừng hôn lên những giọt nước mắt nóng hổi kia, môi cô, cảm giác như thế nào cũng hôn không đủ vậy...
Cô không cách nào phản kháng chỉ đành để hắn một lần lại một lần tùy ý làm càn...
***
Hắn đưa cô đi đến sông Volga lúc này còn chưa đóng băng, đưa cô đi nhìn rừng lá phong đỏ rực trải khắp sườn núi, đi quảng trường Đỏ xem bồ câu, đến đại giáo đường Vasily, đứng ở nơi hắn đã từng nói với cô những lời tình ngọt ngào nhất, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, động tác thật nhẹ như chỉ sợ làm đau cô.
'Đóa Đóa, em không thể vĩnh viễn không nói chuyện với anh. Anh biết những chuyện mình làm trước đây có lẽ khiến em rất khó tha thứ nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ cả đời không nói chuyện với nhau sao?'
Cả đời?!
Giang Tâm Đóa rốt cuộc ngước lên nhìn hắn, Phạm Trọng Nam, anh có biết không, lời hứa là không thể tùy tiện nói ra!
Bởi vì, phái nữ sẽ tin là thật.
Thấy cô vẫn không nói gì, Phạm Trọng Nam thở dài một tiếng, 'Nếu như em không thích nơi này, ngày mai chúng ta rời Moscow, tiếp theo muốn đi đâu, do em quyết định, được không?'
'Có phải đi hết những nơi anh nói đó, thì anh sẽ cho em về nhà?' Sau mấy ngày, rốt cuộc cô cũng lên tiếng nói chuyện với hắn nhưng giọng vừa thấp lại khàn.
'Không, không phải cho em về nhà mà là chúng ta cùng về nhà.'
Giang Tâm Đóa lần nữa rơi vào im lặng.
Mấy ngày nay, ngay cả một cuộc điện thoại hắn cũng không cho cô gọi.
Cô nhớ con gái, nhớ đến sắp phát điên.
Ngày hôm sau, khi Giang Tâm Đóa ở trên giường của khách sạn thức giấc đã thấy hắn ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên giường, không làm gì cả, dường như chỉ chuyên chú nhìn cô ngủ rồi đợi cô thức dậy vậy.
'Dậy rồi sao? Ăn chút gì đi rồi chúng ta rời Moscow.'
'Đi đâu?' Rốt cuộc có thể rời khỏi đây rồi sao? Nhưng sao cô chẳng thấy vui vẻ gì, vẫn nằm im trên giường không muốn nhúc nhích.
'Copenhagen...'
'Em không muốn đi.'
'Dậy đi, chúng ta ăn sáng.' Hắn dùng một tay kéo cô dậy sau đó bế cô lên.
'Em không muốn đi.' Cô căn bản là không cần vì hắn muốn đi nơi nào thì cô phải theo nơi ấy. Hơn nữa hắn vốn không hỏi ý kiến của cô gì cả mà cứ ngang ngược làm theo ý mình.
Phạm Trọng Nam đã không muốn từ từ thương lượng với cô nữa bởi vì mấy ngày nay bất kể hắn làm gì cô đều dùng sự trầm mặc để kháng nghị. Bế cô đến bên tủ áo, thấy cô không còn giãy dụa nữa hắn mới chịu để xuống.
Nhưng vừa chạm đất thì Giang Tâm Đóa đã cảm thấy không ổn, chân mềm nhũn căn bản là không đỡ nổi thân hình nên cả người cô ngã nhào xuống.
'Sao vậy?' Hắn khuỵu chân xuống, lo lắng hỏi.
'Phạm Trọng Nam, trò chơi này không vui chút nào, em không muốn chơi.'
'Đóa Đóa, đây không phải trò chơi, anh cũng không muốn chơi đùa gì. Anh chỉ muốn đưa em ra ngoài chơi.' Hắn nói một cách kiên trì, 'Đứng dậy đi, chúng ta thay đồ rồi ra ăn sáng, được không?'
Thấy cô lại không nói gì, Phạm Trọng Nam đứng dậy, mở tủ áo chọn ra mấy món sau đó quay trở lại, thấy cô vẫn còn ngồi trên sàn, vừa định kéo cô đứng dậy thì lại phát hiện trên tấm thảm trắng muốt là vô số những giọt nước trong suốt chưa kịp thẩm thấu.
Cô không nức nở, không nghẹn ngào, cô chỉ khóc, lặng lẽ khóc.
Thấy cô rơi lệ, quần áo tuột khỏi tay Phạm Trọng Nam rơi xuống đất.
'Đóa Đóa, sao vậy?'
'Em không muốn đi. Không muốn đi đâu cả.'
Cô nghẹn ngào nói, nước mắt như những hạt trân châu bị đứt dây, tuôn rơi không ngừng.
'Em không muốn đi. Em không muốn đi với anh.' Cô lặp đi lặp lại một cách vô thức, 'Em không muốn đi, không muốn đi, không muốn đi...'
Hắn ngồi thụp xuống bên cạnh cô, nâng mặt cô lên, chuẩn xác hôn lên môi cô, dùng cách trực tiếp nhất ngăn lại những lời mình không muốn nghe.
Nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô không né tránh, không giãy giụa mà mặc kệ hắn hôn, chỉ có nước mắt tố cáo sự phản kháng của cô.
'Được, vậy chúng ta ở đây, không đi đâu hết, được không?' Hắn dỗ dành.
'Em cũng không muốn ở đây.'
'Vậy em muốn đi đâu?'
'Phạm Trọng Nam, em muốn về nhà. Em muốn về Melbourne, mà đó không phải “nhà của chúng ta“.' Cô đã không thể tiếp tục giả vờ dửng dưng, cũng không thể tiếp tục im lặng, trước giờ cô chưa từng rời xa con gái lâu như vậy, ngay cả tiếng của con cũng không được nghe, cô sắp điên mất rồi.
'Anh không thể ép buộc em mãi như thế được. Cho dù anh làm vậy, chúng ta cũng không thể trở lại như ngày xưa. Em mất rất nhiều thời gian mới có thể bắt đầu lại. Anh dựa vào cái gì mà lại lần nữa kéo em vào cuộc đời mình? Em không muốn sống cùng anh, không muốn, không muốn chút nào...Anh để em đi đi, em không muốn ở bên cạnh anh...'
Cô vừa khóc vừa lớn tiếng gào thét, thật sự cảm thấy mình sắp sụp đổ rồi...
'Đóa Đóa...' Hắn an tĩnh nhìn cô, 'Anh chỉ muốn cùng em bắt đầu lại từ đầu.'
Nước mắt cô cứ như dòng suối chảy mãi không cạn vậy, nước mắt làm gương mặt hắn nhòe nhoẹt trước mắt cô, mọi thứ trước mắt cũng trở nên mơ hồ...
'Nhưng em không muốn bắt đầu lại với anh. Chúng ta đã chia tay lâu như vậy rồi! Nếu như trước đây anh đã có thể quyết tuyệt dứt bỏ mẹ con em thì giờ cần gì trở lại nói những lời này? Trên đời này không phải chuyện gì cũng có thể muốn bắt đầu lại thì bắt đầu lại...Anh không biết sao? Đã muộn rồi, quá muộn rồi...'
'Không muộn, chỉ cần em đồng ý...'
'Em đã nói vô số lần rồi, không muốn, không đồng ý, không thể... Phạm Trọng Nam, em không muốn...'
'Giang Tâm Đóa...' Hai mắt hắn đỏ rực, dùng sức kìm chặt vai cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình, 'Ở bên cạnh anh khổ sở đến vậy sao? Cứ hận anh như vậy sao?'
'Phải. Em không hề muốn ở bên anh. Anh càng ép em sẽ chỉ càng làm em thêm hận anh. Hận đến chết...'
'Thật sự hận đến vậy sao?'
Hận đến nỗi không thể không thấy hắn chết sao?
'Anh chết rồi, có phải em sẽ tha thứ cho anh không?'
'Đợi anh chết rồi hẵng nói.'
Hắn đột nhiên buông cô ra, đứng dậy, không nói không rằng đi ra ngoài.
Giang Tâm Đóa ngồi trên sàn, nước mắt mông lung nhìn theo bóng hắn càng lúc càng xa sau đó là tiếng sập cửa.
Hắn bị cô chọc tức bỏ đi sao? Hay là rốt cuộc mệt rồi, không muốn chơi nữa?
Năm phút sau, khi hắn lần nữa quaylaij phòng, Giang Tâm Đóa thực sự bị dọa suýt ngất.
Bởi vì trên tay hắn là một cây dao găm sáng loáng.
Chắc không phải hắn định giết cô đấy chứ?
Cô ngồi trên sàn, theo từng bước hắn đến gần mà lùi dần về phía sau, mãi đến khi lưng đụng vào tủ áo cô mới biết mình đã không còn lối thoát.
Hắn nắm dao găm trong tay, mặt không chút biểu cảm khuỵu chân trước mặt cô, đưa tay cầm lấy tay cô, xoay tay đặt cây dao găm sáng loáng vào lòng bàn tay cô.