Lý Triết gật đầu, cúi đầu nhìn xuống cô gái đã say không biết trời đất kia, đôi mày chau chặt.
Điện thoại của cô luôn trong tình trạng tắt máy, hắn đợi cô suốt một buổi tối, lo lắng cho cô suốt một buổi tối, còn cô thì sao?
Đi uống rượu với người đàn ông khác, hơn nữa còn uống say đến như vậy?
'Lý tổng, là anh sao? Khuya như vậy còn đến tìm người sao?' Ngoài miệng Dương Dung Dung tuy rằng nói lời khách sáo nhưng thân thể lại không chút khách sáo, toàn bộ trọng lượng đều tựa lên người hắn, trong lòng vừa đau đớn vừa chua xót.
'Lý tổng, bạn gái của tôi uống say rồi, để tôi đưa cô ấy lên!' Mã Bồi Dực vẻ mặt áy náy định dìu Dương Dung Dung trở về nhưng lại không dám đưa tay ra.
'Hắn là bạn trai của em?' Giọng hắn vẫn điềm tĩnh nhưng có thêm một tia rét lạnh.
'Phải đó, Lý tổng có ý kiến?' Dương Dung Dung cười kiều mị hỏi.
'Nếu như đã vậy, Mã tiên sinh, phiền anh đưa bạn gái anh trở về chứ cứ dựa vào một người đàn ông xạ lạ như vậy không tốt lắm đâu.'
'Dung Dung, anh đưa em lên nhà. Đi thôi.' Mã Bồi Dực đưa tay về phía Dương Dung Dung.
'Tránh ra, ai cần anh đưa, tránh ra, tránh ra...' Dương Dung Dung bỗng dưng như nổi điên vậy, cởi đôi giày cao gót trên chân ném về phía Mã Bồi Dực, luôn miệng đuổi người.
Mã Bồi Dực tránh không kịp, bị một chiếc giày cao gót của cô ném trúng, đau đến nhảy dựng...
'Dương Dung Dung, cô...'
'Cô cái gì mà cô, còn không đi?'
Không biết trên trán có bị giày ném đến bị thương không, Mã Bồi Dực bị cô tức đến nỗi không nói gì, xoay người rời đi.
'Quậy đủ chưa vậy?' Lý Triết kéo cô gái đang chân trần ngồi thụp bên vệ đường dậy, lạnh giọng hỏi.
'Còn chưa đủ. Lý tổng, có muốn đưa em lên lầu không?' Hai tay cô khoác lên cổ hắn, cười thật kiều mị.
Lý Triết không nói không rằng bế bổng cô lên đi vào thang máy.
Vừa vào đến căn hộ của cô, hai người đã không chờ kịp, vội vàng cởi quần áo của đối phương...
Rất nhanh, một tràng kịch chiến đầy kích tình lập tức diễn ra...
Hai người dường như đã đợi rất lâu rất lâu...
Khi tất cả đã trở lại bình thường, Lý Triết định ôm cô vào phòng tắm thì Dương Dung Dung lại đẩy tay hắn ra, 'Em tự mình đi...'
'Là ý gì?' Lý Triết rõ ràng cảm nhận được tối nay cô có chút khác thường.
Trước đây cô luôn lười lĩnh bắt hắn ôm cô đi tắm rửa sau mỗi lần hoan ái nhưng giờ cô lại cự tuyệt, là ý gì?
'Em không muốn tiếp tục thử với anh nữa...' Dương Dung Dung cúi đầu nói.
Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy rất mệt, rất mệt!
Biết cô nói vậy là ý gì, Lý Triết lạnh giọng hỏi lại, 'Em nói lại một lần xem!'
'Ý của em rất rõ ràng, chắc anh không ngốc đến không hiểu.'
'Em xác định?'
'Xác định.'
'Được. Anh biết rồi.'
Hắn rất nhanh mặc lại quần áo, trước khi rời đi, đăm đắm nhìn cô hỏi, 'Dương Dung Dung, tại sao em lại tùy hứng, không hiểu chuyện đến như vậy?'
'Cho nên sau này anh không cần nhẫn nhịn chịu đựng sự tùy hứng, không hiểu chuyện của em nữa.'
Hai giây sau, trả lời cô là tiếng sập cửa nặng nề.
Trước giờ luôn không dễ dàng rơi lệ nhưng Dương Dung Dung tối hôm đó lại khóc đến trời sáng.
Cô cũng không biết mình khóc cái gì, chỉ biết giống như một đứa ngốc, khóc mãi không ngừng.
***
Không biết ngủ bao lâu, khi Giang Tâm Đóa lần nữa mở mắt ra mới phát hiện thì ra mình đang ở trên máy bay, cô hoảng hốt vội ngồi dậy, cố nhớ lại mọi chuyện...
Phạm Trọng Nam tên xấu xa kia lại dám đưa cô lên máy bay?
Vậy hắn đâu?
Ngủ được một giấc thật dài, Giang Tâm Đóa thấy cả người hồi phục lại nhiều, cô bước xuống giường nhưng chân còn chưa kịp chạm sàn đã thấy hắn bê một khay thức ăn từ bên ngoài bước vào.
'Dậy rồi? Có đói bụng không? Qua đây ăn chút gì.' Hắn đặt khay thức ăn lên bàn rồi vẫy cô qua.
Giang Tâm Đóa vẫn bất động, 'Anh rốt cuộc muốn thế nào?'
Muốn thế nào mà lại đánh ngất cô đưa lên máy bay? Còn chuyện gì hắn không dám làm nữa không?'
'Anh chỉ muốn em trở về bên cạnh anh thôi.'
'Bắt buộc em lên máy bay, đây gọi là “trở về bên cạnh anh” sao? Phạm Trọng Nam, anh muốn loại phụ nữ nào mà không được, tại sao cứ phải là em chứ? Em đã không muốn ở bên anh nữa rồi, anh có hiểu hay không?'
'Em không muốn ở bên cạnh nhưng anh lại muốn ở bên em, làm sao bây giờ Đóa Đóa?' Hắn không có vẻ gì là tức giận, chậm rãi đi đến đặt tay lên eo cô, động tác dứt khoát, quyết liệt không để cô kịp cự tuyệt nhưng giọng nói lại nhu hòa đến khiến cô giật mình, 'Nghe lời, ăn chút gì đi. Còn 6 tiếng nữa mới đến Moscow.'
Cái gì?? Hắn muốn đưa cô đến Moscow? Muốn làm gì chứ?
Chừng như nhận ra sự nghi hoặc của cô, hắn mỉm cười, 'Trước đây không phải em rất thích chỗ đó sao. Anh dẫn em sang đó chơi một chuyến. Trước đây anh không có thời gian đưa em đi chơi, giờ anh sẽ đưa em đi hết những nơi em muốn đi, được không? Chúng ta đi Moscow, đi Provence, Vienna, Amsterdam, đi Praha, Zurich...'
Khi từng địa danh một bật ra từ miệng hắn, tâm tư Giang Tâm Đóa dần bay về mùa đông năm ấy ở Moscow...
Năm đó ở Moscow hắn đã từng hứa, có cơ hội sẽ dẫn cô đi những nơi đó...
Lúc đó cô thật sự rất chờ mong, rất chờ mong...
Chờ mong đến ngày cô sinh con, sau đó hắn sẽ đưa hai mẹ con cùng đi đến những nơi đó tham quan...
Nhưng cô đợi được cái gì?
Những lời hắn đã từng nói đó, cô sớm đã không còn trông mong gì.
Vậy mà bây giờ hắn lại ở bên tai cô ôn nhu thì thầm...
'Những nơi đó, em sớm đã không muốn đi...' Giọng cô nhẹ như gió thoảng.
'Không, em muốn đi. Chỉ cần có anh bên em, em nhất định muốn đi... Đóa Đóa, anh cùng em, anh sẽ luôn cùng em... bất kể là đi đâu...' Hắn hoàn toàn bỏ qua lời cô nói, chỉ chìm đắm trong sự tưởng tượng của mình.
Mùa thu Moscow trời trong gió nhẹ, vô vàn chiếc lá bách vàng theo cơn gió nhẹ rơi rụng đầy cả mặt đất, cảnh tượng vô cùng lãn mạn, khiến người ta vô hạn mơ màng.
Còn tòa biệt thự bằng gỗ ở vùng ngoại ô kia, tất cả mọi thứ dường như vẫn còn giữ nguyên vẹn như lần đầu tiên cô đến.
Chỉ có tâm tình là đã khác xưa.
Giang Tâm Đóa cảm thấy Phạm Trọng Nam thực sự là điên rồi, hắn đã trở thành một người hoàn toàn khác với một Phạm Trọng Nam mà cô từng biết.
Cô định gọi điện thoại cho Bối Bối nhưng hắn lại không cho.
'Tại sao chứ? Em mgay cả tự do gọi điện thoại cũng không có hay sao?'
'Anh đã dặn dò cẩn thận rồi, họ sẽ không lo lắng đâu. Đóa Đóa, đi thôi, chúng ta ra ngoài dạo một vòng.' Hắn định nắm tay cô nhưng lại bị rũ ra.
'Con gái của em không cần anh dặn dò. Em muốn gọi điện thoại cho con.'
Hắn không nói không rằng bắt cóc cô đến đây, Bối Bối và người nhà nhất định là rất lo lắng, sao cô có thể tin những lời phiến diện cảu hắn được chứ?
'Con bé cũng là con gái anh.'
'Con gái anh? Nghe hắn nói như vậy, Giang Tâm Đóa thật sự cảm thấy châm chọc đến cùng cực, 'Là đứa con gái mà anh không muốn.'
'Ai nói là anh không muốn?'
Giang Tâm Đóa cảm thấy mình sắp bị hắn ép đến điên rồi.
'Giờ em không muốn cãi nhau với anh về vấn đề này. Anh để cho em gọi điện về nhà.'
'Không được. Khoảng thời gian này em cùng anh, em chỉ có thể nhìn anh, nghĩ về anh, không cho phép nghĩ đến người khác.' Giọng điệu hắn vẫn rất ôn hòa nhưng trong đó mang theo một sự uy hiếp thật rõ ràng.
'Phạm Trọng Nam, anh điên rồi.' Cô không thể tin trừng mắt nhìn hắn.
'Đúng. Anh điên rồi.' Cô còn không trở về bên cạnh hắn, còn tiếp tục nói hận hắn, không chịu tha thứ cho hắn như vậy, hắn nhất định sẽ điên mất.
Nào có người điên nào nói lý lẽ chứ? Giang Tâm Đóa hết lời để nói rồi, trong lòng không giây phút nào là không nhớ tới Bối Bối ở nhà nhưng ngay cả quyền lợi được gọi điện cũng không có, cô có cảm giác nếu hắn cứ tiếp tục thế này, chắc chắn sẽ có một ngày cô bị ép đến phát điên.
Năm đó là hắn không cần hai mẹ con họ, giờ lại cùng cách cực đoan như vậy ép cô về bên cạnh hắn là sao? Có phải hắn tưởng mình là vua hay thượng đế gì đó không?
Muốn bỏ thì bỏ, hối hận rồi lại muốn quay đầu, bất kể người ta có muốn hay không, cứ cứng rắn kéo người ta về bên người mình.
Giang Tâm Đóa quyết định dùng sự im lặng để ứng phó hắn, bởi vì cô thực sự là hết lời để nói rồi.
Hắn muốn kéo cô ra ngoài xem phong cảnh thì cô cứ trốn trên giường, thế nào cũng không chịu ra ngoài, bởi vì sợ làm cô bị thương nên hắn chỉ đành thôi nhưng lại cứ giữ ở bên giường không chịu đi đâu. Cô không nói chuyện với hắn, hắn cũng chẳng để tâm, cứ mở laptop ra ngồi bên giường làm chuyện của mình.
Buổi tối, người làm duy nhất trong biệt thự đưa bữa tối lên xong thì cũng rời đi.
Giang Tâm Đóa nhìn bữa ăn phong phú mà hắn bê lên bày ở bên bàn, một chút thèm ăn cũng không có.
Cô rất nhớ Bối Bối của cô! Không biết con bé giờ ra sao rồi? Có bởi vì mẹ không có ở nhà mà buồn mà khóc không?
'Ăn một chút?' Hắn đưa chiếc muỗng bạc tinh xảo đến bên miệng cô, dụ cô mở miệng.
Giang Tâm Đóa ngay cả nhìn cũng không buồn nhìn chiếc muỗng trong tay hắn.
Nhưng lần này Phạm Trọng Nam cực kỳ kiên nhẫn, 'Há miệng!'
Cô dứt khoát nhắm mắt lại không thèm nhìn hắn.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ quật cường của cô, hắn đưa tay giữ lấy cằm cô, dùng sức bóp một cái, đau đến Giang Tâm Đóa không thể không há miệng, nước mắt suýt nữa là trào ra.
'Em không muốn ăn.' Cô rốt cuộc mở miệng, huơ tay giật lấy chiếc muỗng trên tay hắn ném thẳng xuống đất, ngay lập tức, trứng cá đen đựng đầy trong chiếc muỗng vương vãi đầy trên sàn...
Phạm Trọng Nam cũng không tức giận, 'Không sao đâu, lát nữa anh sẽ dọn. Ở đây còn mấy chiếc muỗng nữa, cứ từ từ, anh không vội, nếu đổ hết anh sẽ bảo người lại đưa tới...Bằng không, anh dùng miệng mớm cho em cũng được.'
'Phạm Trọng Nam, anh thật nhàm chán, anh biến thái...' Cô giương đôi mắt rướm lệ nhìn hắn một cách không thể tin nổi.
'Tùy em muốn mắng thế nào cũng được.' Hắn hoàn toàn chẳng chút để tâm với tay lấy một chiếc muỗng sạch khác, lại xúc đầy trứng cá đưa đến bên miệng cô...
Cũng giống như vậy, chung số phận với chiếc muỗng đầu tiên...
Hắn muốn chơi trò biến thái chứ gì? Cô chơi với hắn!