'Có muốn mình giới thiệu cho bạn không?' Cô đã là mẹ của một đứa con gái 5 tuổi còn bạn tốt thì ngay cả bạn trai còn không có, cô không khỏi sốt ruột thay cho bạn.
'Quan tâm đến chuyện của mình như vậy, chẳng bằng quan tâm chính mình còn hơn.' Dương Dung Dung nhướng mày, bất chợt nhớ tới người đàn ông mấy ngày trước quay về Luân Đôn, vốn hắn nói có chuyện muốn nói với cô, hẹn cô ra ăn cơm, nào ngờ cô có việc phải xuất ngoại cho nên hai người vẫn chưa gặp được nhau.
Nghe cách nói thận trọng của hắn, không biết có chuyện quan trọng gì muốn nói với cô đây.
Nghĩ lại, thời gian trôi qua cũng nhanh thật, vốn nói chỉ kết giao thử xem, không ngờ một lần thử, thử suốt 5 năm.
Cô tưởng rằng hắn sẽ không chịu nổi tính khí của mình, cũng nghĩ rằng bản thân không chịu nổi miệng lưỡi sắc bén của hắn, nào ngờ, quan hệ của hai người vẫn bền vững đến hôm nay.
Nhưng nếu muốn cô thừa nhận với bạn tốt rằng 5 năm qua cô cố ý giấu diếm chuyện tình cảm của mình thì lại không biết mở lời thế nào.
Trước đây rõ ràng cô chưa từng hòa nhã sắc mặt với hắn, mà hắn thì cũng không khác gì cô.
Hai người nhìn thế nào cũng không có khả năng thành một đôi, giờ cô bỗng dưng thừa nhận hai người đã lén lút kết giao 5 năm, cho dù là bạn tốt, cô cũng không nói nên lời nha.
'Bối Bối nhà mình đã 5 tuổi rồi.' Đối với hôn nhân, đối với tình yêu, cô đã không còn nhiều ảo tưởng nữa rồi.
'Bạn có thể tìm một người cha cho Bối Bối mà.'
Năm đó Phạm tiên sinh là người cô sùng bái nhất, chỉ tiếc là, anh ta lại khiến cô quá thất vọng.
Đàn ông quả nhiên là không đáng tin, nhất là những ông chủ có tiền có quyền, lúc nào cũng sẵn sàng vì sự nghiệp mà bỏ rơi người phụ nữ bên cạnh một cách vô tình.
Cho nên, cô quyết chí trở thành một nữ cường nhân. Như vậy, cho dù không có đàn ông, ít ra vẫn còn sự nghiệp của riêng mình.
Từ sau khi Đóa Đóa li hôn, cô đã không gặp lại Phạm Trọng Nam, ngẫu nhiên hỏi chuyện Lý Triết xem hắn có kết hôn hay chưa nhưng không biết Phạm tiên sinh cho Lý Triết kia ăn thuốc gì, đối với chuyện riêng của anh ta, Lý Triết chưa từng tiết lộ một câu, hại cô ngay cả một chút tin nội bộ cũng không có.
'Hay là bạn vẫn nhớ anh ta?'
Thấy Giang Tâm Đóa không lên tiếng, Dung Dung hỏi dò một câu.
'Dung Dung...' Đối với người bạn tốt này, Giang Tâm Đóa không muốn dấu giếm suy nghĩ của bản thân, '...mình thừa nhận mình còn chưa triệt để thoát khỏi mối tình đó. Bởi vì quá khắc sâu cho nên không có cách nào triệt để xóa đi. Mình từng rất hận, rất giận nhưng mình cũng đã rất cố gắng vượt qua. Không chịu đón nhận tình cảm khác, không phải vì muốn vãn hồi gì mà chỉ vì cảm thấy cuộc sống như bây giờ cũng rất tốt. Thật đó.'
Cho dù trong lòng vẫn còn nhớ đến hắn, nhớ đến đau lòng nhưng cô vẫn cố chịu đựng.
'Mặc kệ bạn chọn cuộc sống như thế nào, chỉ cần bạn vui, mình ủng hộ bạn.'
Cuộc sống là của chính mình, vui buồn chỉ có bản thân rõ nhất mà thôi, chuyện một người ngoài có thể làm chỉ là ủng hộ hết mình.
'À này, hôm qua mình gặp được Tư Nhan, bạn ấy giờ cũng ở Melbourne.' Giang Tâm Đóa nói sang chuyện khác, không muốn tiếp tục nói chuyện tình cảm của mình nữa.
'Tư Nhan? Sở Tư Nhan?' Dương Dung Dung có chút ngạc nhiên, không ngờ Đóa Đóa lại gặp được bạn ấy, 'Giờ bạn ấy còn cùng với Đường Nhĩ Ngôn không?'
'Họ sớm đã chia tay rồi.' Còn vì sao chia tay thì cô không hỏi.
'Nói cũng phải. Con gái của Đường Nhĩ Ngôn lớn như vậy rồi, chắc là sớm đã kết hôn với người khác.' Trong một buổi tiệc, Dương Dung Dung đã từng đứng từ xa nhìn anh ta một lần, lúc đó người nào đi cũng dẫn theo một bạn gái xinh đẹp, riêng Đường Nhĩ Ngôn lại dẫn theo con gái.
Trên thương trường đồn đãi rằng Đường Nhĩ Ngôn quả thực coi con gái như báu vật, cưng chiều đến hết nói nổi, chỉ cần cô công chúa nhỏ chau mày một cái là anh ta đã lo đến sốt vó.
Tiếc là chưa có ai gặp được mẹ cô bé, cũng không biết mẹ cô bé là ai.
'Anh ta có con gái rồi sao?'
Nghe Dương Dung Dung nói vậy, lòng Giang Tâm Đóa chợt chùng xuống.
Chuyện của họ năm đó cô chỉ biết được đôi chút nhưng vẫn nhìn ra được tình cảm Đường Nhĩ Ngôn dành cho Tư Nhan không phải tầm thường. Buổi tối mà Tư Nhan mất tích đó, hình ảnh anh ta đứng trong tuyết lạnh cho đến bây giờ cô vẫn không quên.
Vậy mà giờ Đường Nhĩ Ngôn đã có con gái rồi, hơn nữa còn lớn như Bối Bối. Nhưng lúc đó Tư Nhan có nói là bởi sức khỏe không cho phép, cô không thể mang thai.
Vậy con là của anh ta với người phụ nữ khác sao?
Haizz, tình cảm của đàn ông đúng là thứ khó hiểu nhất trên đời này.
Có thể yêu một người, cũng có thể sinh con với một người khác!
Đáng thương là, người bị tổn thương luôn là phụ nữ!
Tư Nhan chắc cũng bởi vì không cách nào chịu nổi một người một giây trước nói yêu mình, giây sau đã cùng người khác lên giường nên mới rời đi chứ gì?
Mà chuyện như vậy, có bao nhiêu người phụ nữ chịu nổi?
Đời này cô cũng không thể chấp nhận người đàn ông mình yêu có con với người phụ nữ khác.
Còn suy nghĩ và cách làm của mẹ cô, trước giờ cô không dám phán đoán bởi vì mỗi người đều có sự lựa chọn riêng của mình.
Lựa chọn một cuộc sống giàu sang vô lo thì không còn quyền yêu cầu người đàn ông đó chung thủy.
Trên đời này, bao nhiêu tiền thì có thể mua được sự chung thủy của đàn ông chứ?
Cho dù không phải vì người phụ nữ khác thì cũng sẽ vì thứ khác hấp dẫn hơn, chẳng hạn như, tiền tài, quyền lực...
Nghĩ đến đây, Giang Tâm Đóa không khỏi cười khổ, sao lại nhớ đến chuyện của mình nữa rồi?
'Đúng đó, con của anh ta vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn.' Dương Dung Dung không suy nghĩ nhiều như Giang Tâm Đóa, nhưng nhìn vẻ bất mãn và tức giận lộ rõ trên mặt bạn, cô đưa tay véo nhẹ, 'Làm gì mà tức giận vậy? Vì Sở Tư Nhan mà cảm thấy không đáng sao?'
'Trong lòng hơi khó chịu.' Cô chớp đôi mi dài.
'Mình khó khăn lắm mới có chút thời gian rảnh đến thăm bạn, bạn còn dám khó chịu?' Dương Dung Dung đứng dậy, thuận thế kéo bạn đứng lên, 'Được rồi, chúng ta đi đón cô công chúa nhỏ tan học thôi. Đã lâu không gặp Bối Bối, nhớ chết đi được.'
'Bạn chậm chút được không?' Bị Dung Dung lôi kéo, Giang Tâm Đóa loạng choạng không theo kịp chỉ đành kêu oai oái.
***
Luân Đôn, tòa cao ốc của tập đoàn Phạm thị
Lúc Phạm Uyển Viện nắm tay Phạm Dật Triển đi vào văn phòng của Lạc Khải mới nhận ra Phạm Trọng Nam cũng ở đó.
'Frank?' Bà ngạc nhiên hỏi.
Còn Phạm Dật Triển thấy ba mình cũng ở đó thì vẫn trấn định, lễ phép chào, 'Chào ba.', sau đó nhìn sang Lạc Khải, 'Chào ông Lee.'
Cậu nhóc gọi Lạc Khải bằng tên tiếng Anh, cũng giống như trước giờ luôn gọi Phạm Uyển Viện bằng tên tiếng Anh, không cảm thấy có gì không thỏa đáng.
'Qua bên này.' Phạm Trọng Nam vẫy tay gọi con trai, cậu nhóc rất nhanh đi qua, ngồi xuống bên cạnh ba mình.
'Nhìn cái này trước, xem có gì không hiểu không, một tiếng sau lại hỏi ba.'
Sau khi con trai ngồi xuống, Phạm Trọng Nam xoay laptop về phía cậu nhóc, nhìn những con số chi chít trên màn hình, Phạm Uyển Viện cảm thấy thật đau đầu, trời ạ, Frank bảo đứa bé mới 5 tuổi coi những thứ này sao?
'Frank, cháu không được làm vậy, thằng bé còn nhỏ mà.' Phạm Uyển Viện lập tức lên tiếng kháng nghị sau đó đưa tay định sập laptop lại nhưng lại bị Phạm Dật Triển ngăn lại, trên gương mặt non nhớt thoáng lộ một tia khẩn trương.
Sự khẩn trương của cậu nhóc là vì sợ ba mình trách mắng sao?
Phạm Uyển Viện đau lòng cực kỳ, 'Cô không đồng ý cháu dùng cách này để dạy con. Thằng bé còn nhỏ như vậy, hiểu được gì chứ?'
'Cháu chỉ bảo nó xem, không bắt nó phải hiểu ngay.' Phạm Trọng Nam đứng dậy, đi về phía cửa sổ rồi đốt một điếu thuốc.
Cho dù xem không hiểu hắn cũng sẽ không trách con, hắn chỉ muốn con từ nhỏ đã tập làm quen với những thứ này.
Nhưng Phạm Uyển Viện lại không đồng tình với cách làm của hắn.
'Cho dù là học tập, cũng không cần vội như vậy.' Mới từng tuổi này, thằng bé nên hoạt bát cởi mở mới phải, nhưng rõ ràng, Phạm Dật Triển không có.
Sự trưởng thành và chín chắn quá sớm của thằng bé khiến bà đau lòng.
Bà chẳng thà thằng bé nghịch ngợm khiến bà tức điên lên giống Lạc Tư lúc nhỏ, cũng không muốn thấy Phạm Trọng Nam dùng cách này để dạy dỗ con trai.
Xem ra, một người đàn ông nuôi lớn một đứa trẻ là quá thất sách. Trong nhà thiếu phụ nữ, tính cách của đứa trẻ cũng sẽ trở nên khác thường.
Nhưng, muốn Frank tìm phụ nữ là chuyện gần như không có khả năng, trừ phi..
'Thằng bé là người kế thừa tương lai của Phạm thị, những thứ nó phải chịu đựng vốn là nhiều hơn người khác rất nhiều.' Phạm Trọng Nam rút một hơi thuốc sau đó nhàn nhạt nói.
'Nhưng thằng bé mới có 5 tuổi, không nên...' Phạm Uyển Viện có chút tức giận nhưng lời của bà lại bị Lạc Khải chặn lại...
'Được rồi, em không cần phải kích động như vậy. Frank tự có cách nghĩ riêng của mình.'
'Sara, bà đừng cãi nhau với ba cháu. Chuyện ba giao cho cháu làm đều nằm trong mức cháu có thể tiếp nhận. Nếu như cháu không được, ba cũng sẽ không ép cháu.' Chỉ cần cố gắng thêm nữa là được! Phạm Dật Triển không muốn thấy mọi người vì mình mà cãi nhau.
Thấy hai người đàn ông một lớn một nhỏ đều khuyên mình, Phạm Uyển Viện cố nén cơn giận đang bùng lên trong lòng.
Lạc Khải thấy vợ tức giận không nhẹ liền rót một ly nước cho bà, 'Chắc không phải em cố tình qua đây để cãi nhau đấy chứ?'
Rõ ràng bà nói hôm nay dẫn Phạm Dật Triển đi chơi, sao giờ lại dẫn thằng bé đến công ty?
Phạm Uyển Viện uống một hơi cạn ly nước mới xem như tạm nén cơn giận xuống, bà đặt ly xuống bà, nhìn Phạm Trọng Nam nãy giờ vẫn im lặng hút thuốc rồi lại nhìn sang Phạm Dật Triển, quyết định không thể để hắn tiếp tục “hành hạ” thằng bé được nữa.
'Ồ, rảnh rỗi thuận đường qua đây xem thử. Đúng rồi, anh bảo thư ký đặt cho em một vé máy bay ngày mốt bay sang Melbourne.' Nói rồi còn cố ý liếc xem người đàn ông đang đứng trước cửa sổ kia.
Quả nhiên, nghe bà nói vậy, thân hình của người vốn đang nhàn nhã đứng tựa cửa sổ hút thuốc chợt cứng lại. Ừm, hiện tượng tốt, tiếp tục thôi...
'Em muốn đi Melbourne?' Lạc Khải nhướng mày.
'Ừm. Hôm qua Bối Bối nói với em con bé sắp có ba rồi, đương nhiên em phải qua xem là ai có tư cách làm ba của Bối Bối vậy.'
Lạc Khải không nói gì bởi vì ông đã biết bà cố tình nói vậy cho người khác nghe.
Mà cái “người khác” đó sau khi nghe bà nói vậy, vẫn giữ nguyên một tư thế đứng đó, vẫn để mặc cho điếu thuốc cháy đến tàn, bỏng cả tay cũng không hay biết.